Trong quan niệm của người thế hệ trước, việc kết hôn và sinh con là việc lớn, Tiêu Thanh Như cũng không đi sâu vào vấn đề này với mẹ chồng.
Giữa hai thế hệ, có những quan điểm trái ngược nhau, nói nhiều cũng chỉ làm tổn thương tình cảm.
Lúc ở chung với người khác, không thể tích cực trong tất cả mọi chuyện, phải học cách tập trung vào việc lớn và bỏ qua việc nhỏ, từ trước đến nay Tiêu Thanh Như đều tin vào quan điểm này.
“Đúng rồi, mẹ vừa gọi điện cho bà thông gia, tiết lộ cho bà ấy một tin tức.”
Tiêu Thanh Như cũng không ngạc nhiên, lúc ở Tây Bắc trong nhà có chuyện gì, mẹ cô cũng sẽ gọi điện thoại đến bên Bắc Kinh.
Đều là người một nhà, loại chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm.
“Chắc mẹ con sẽ hối hận.”
“Hối hận cái gì?”
“Hối hận không đi cùng đến Bắc Kinh.”
Mẹ Hứa nghĩ kĩ lại: “Thật sự có khả năng này.”
Trước đây khi biết con trai có người trong lòng, bà ấy cũng nóng lòng muốn tận mắt nhìn thấy con dâu tương lai.
Bà ấy là người từng trải, có thể hiểu được cảm giác của bà thông gia.
Họ đoán đúng rồi, mẹ Tiêu từ lúc nhận được cuộc điện thoại đã đứng ngồi không yên.
Bà không ngừng suy đoán, đối phương là dạng con gái gì?
Tính cách như thế nào?
Có thích Hoài Thư nhà bọn họ không?
Sớm biết thế này, bà nhất định sẽ đến Bắc Kinh đón năm mới với bọn nhỏ, như vậy cũng có thể tận mắt nhìn thấy con dâu tương lai của mình.
“Em đi tới đi lui làm gì vậy? Làm cho anh choáng váng muốn hôn mê rồi.”
“Em đang suy nghĩ một chuyện, đừng có làm phiền em.”
“Em đang suy nghĩ cái gì mà làm mình khác thường như vậy?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Mẹ Tiêu cuối cùng cũng ngồi xuống ghế sô pha: “Em đang suy nghĩ, nếu con trai thật sự theo đuổi được con gái nhà người ta, có phải thằng bé sẽ đến Bắc Kinh công tác không?”
“Còn chưa so bát tự, em nghĩ nhiều như vậy làm gì?”
“Loại chuyện này rất nhanh, chỉ nháy mắt là sẽ xong, nếu như chuyện này có thể thành công, chuyện công tác của con trai không phải là chuyện khẩn cấp nhất lúc này sao?”
Hai người trẻ, một người ở Bắc Kinh, một người ở Tây Bắc, nếu xa cách trong khoảng thời gian dài sẽ không tốt.
Mẹ Tiêu cảm thấy cách tốt nhất là chuyển con trai đến Bắc Kinh.
Dù sao con người cũng thường hướng đến chỗ cao.
Đi Bắc Kinh là một cách tốt.
Đối với việc kết hôn của con trai, cha Tiêu cũng không quan tâm lắm.
“Đợi thằng bé quay về nghe xem ý kiến của nó như thế nào.”
“Chắc chắn thằng bé cũng muốn ở bên cạnh con gái nhà người ta.”
“Muốn cũng vô dụng, chúng ta phải để nó tự bày tỏ thái độ, chẳng qua mọi chuyện đều do chúng ta quyết định.”
Mẹ Tiêu hỏi: “Anh đồng ý cho thằng bé đi Bắc Kinh không?”
“Công việc là chuyện riêng của thằng bé, nó muốn đi Bắc Kinh vậy thì phải tự mình tranh thủ, con cái lớn rồi, anh không quản được nhiều như vậy.”
Do dự một lúc, mẹ Tiêu thử thăm dò: “Anh lót đường cho thằng bé, không phải thằng bé có thể đến Bắc Kinh sao?”
Vẻ mặt của cha Tiêu nghiêm túc: “Tư tưởng giác ngộ của em còn phải nâng cao.”
Vẻ mặt của mẹ Tiêu bình tĩnh lại trong một giây: “Em chỉ thuận miệng nói mà thôi, anh còn phê bình em.”
“Thuận miệng nói, chứng tỏ trong lòng đã thực sự nghĩ như vậy.”
Mẹ Tiêu: “...”
Bà nghĩ thì thế nào?
Lại không phải ra bên ngoài nói lung tung.
Người này quản trời quản đất, còn muốn quả bà nghĩ gì trong đầu sao?
Hơn nữa, bà có suy nghĩ này không phải là chuyện bình thường sau?
Không muốn giúp thì thôi, lại còn dạy bảo bà!
Hừ một tiếng, mẹ Tiêu cầm giỏ rau đi về phía cửa.
“Em đi đâu?”
“Không cần anh quan tâm.”
Cha Tiêu sờ mũi, xem ra lại chọc người ta giận rồi.
Cha Tiêu vội vàng để tờ báo trong tay xuống rồi đi theo ra bên ngoài.
“Có phải em đi ra ruộng hái bắp cải không? Anh đi cho, trời lạnh như vậy em ở nhà chờ đi.”
“Anh biết ruộng ở chỗ nào sao?”
“Anh không biết, nhưng anh có thể hỏi.”
Mẹ Tiêu liếc mắt: “Em cũng không dám sai bảo anh.”
Giọng nói rất quái gở.
Chắc chắn là tức giận rồi!