Sau hai tháng điều trị ở bệnh viện, Hứa Mục Chu đã bắt đầu tập đi lại.
Hứa Mục Chu có thể tự mình tập luyện được, mỗi ngày đều phải đến bệnh viện rất phiền phức, vì thế anh chủ động hồi phục ở nhà.
Bác sĩ đồng ý.
Không cần đến bệnh viện hàng ngày, Tiêu Thanh Như cũng có nhiều thời gian hơn.
Mỗi ngày cô đều đổi món ăn đa dạng cho Hứa Mục Chu, nói một cách hoa mỹ, ăn ngon, lúc tập hồi phục mới có thể lực.
Hứa Mục Chu làm theo tất cả.
Vì để không phụ tấm lòng của vợ, anh lập riêng một bảng quy định giờ giấc.
Thời gian tập hồi phục từ sáng, trưa đến tối được phân chia rõ ràng.
Cho dù không ai giám sát, lúc anh ngồi hoặc nằm đều nhấc chân để nâng cơ.
Cơ thể Hứa Mục Chu vốn khỏe mạnh, hơn nữa anh chăm chỉ luyện tập, vì vậy hiệu quả rất tốt.
Tới cuối năm, anh có thể tự đi lại ngoài sân dựa vào dụng cụ hỗ trợ.
Tiêu Thanh Như không giúp được gì.
Vì thế, khi Hứa Mục Chu tập đi, cô ngồi một bên đan áo len.
Chờ đến khi anh cần giúp đỡ, cô sẽ đi đến đỡ tay anh.
Ban đầu mọi thứ đều tốt cả, nhưng không biết tại sao, Tiêu Thanh Như bỗng buồn nôn.
Hứa Mục Chu hoảng sợ, tay anh vẫn cầm dụng cụ hỗ trợ đi, nhưng đã đi nhanh đến chỗ Tiêu Thanh Như.
Mới vừa đi được hai bước, đầu gối mềm nhũn, cả người ngã xuống.
Tiêu Thanh Như nói cô không sao, còn muốn đi đến đỡ Hứa Mục Chu, nhưng cô lại ngửi thấy mùi nước canh thịt trong bếp bay ra thì lại ói ra.
Động tĩnh quá lớn quấy rầy đến cả chỗ mẹ Hứa đang nói chuyện với mọi người ở cổng, bà ấy vội vàng trở về.
Đầu tiên là nhìn thấy con trai ngã dưới đất, bà ấy nhanh chóng đến đỡ người dậy.
"Không phải ban nãy vẫn tốt sao? Sao bỗng dưng lại ngã?"
Vẻ mặt Hứa Mục Chu sốt ruột: "Thanh Như bị nôn."
Mẹ Hứa vội vàng đưa dụng cụ hỗ trợ tập đi cho con trai, sau đó bà ấy nhìn tình hình của Tiêu Thanh Như.
"Thanh Như, con không thoải mái ở đâu?"
Tiêu Thanh Như buồn nôn không nói nên lời, cô nôn khan vài lần, nước mắt cũng chảy ra.
Cô không biết bản thân bị sao, rõ ràng trước đó cô vẫn còn khỏe mạnh.
Hứa Mục Chu vịn vào dụng cụ hỗ trợ tập đi, anh khó khăn đi đến bên cạnh Tiêu Thanh Như, vỗ lưng cô.
Đây là lần đầu tiên anh gặp tình huống này.
Vợ anh bị bệnh sao?
Trong đầu xuất hiện những suy nghĩ không tốt, tim anh như vọt lên.
"Mẹ, làm phiền mẹ đưa Thanh Như đến bệnh viện."
Mẹ Hứa gật đầu không ngừng: "Chúng ta đi thôi."
Tiêu Thanh Như bình tĩnh lại: "Con chỉ thấy hơi buồn nôn, ăn cái gì chua để đè lại là được rồi."
Hàng xóm nói chuyện với mẹ Hứa ở cổng, tổng cộng đã sinh năm đứa con, có thể nói làm kinh nghiệm rất phong phú.
Bà ấy nhìn tình huống của Tiêu Thanh Như thì nói chắc nịch: "Con dâu nhà bà có rồi đó, năm đó lúc tôi mang thai cũng nôn đến c.h.ế.t đi sống lại."
Vân Mộng Hạ Vũ
Lờ này vừa nói ra, ba nhà họ Hứa đều ngây ngẩn.
Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu liếc nhau, trong khoảng thời gian này bọn họ cũng có sinh hoạt vợ chồng.
Cũng có khả năng là mang thai.
Mẹ Hứa nghi hoặc nhìn con trai, cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, thế mà lại...
Bà ấy liếc xéo anh một cái, thằng nhóc này thật sự không biết nặng nhẹ!
Hứa Mục Chu có hơi xấu hổ, anh hắng giọng nói: "Thím, vợ cháu thật sự có thai sao?"
"Tám chín phần là vậy, có phải tháng này vẫn chưa đến kỳ kinh nguyệt đúng không?"
Tiêu Thanh Như quên khuấy mất, lần cuối cùng cô có kinh nguyệt đã là chuyện của hai tháng trước.
Phương diện này của cô vốn có vấn đề, ban đầu đã điều trị được kha khá, nhưng sau đó Hứa Mục Chu gặp chuyện, khoảng thời gian đó kinh nguyệt của cô cũng bắt đầu lộn xộn.
Hai tháng mới đến kỳ kinh một lần, chuyện này thỉnh thoảng cũng xảy ra.
Vậy nên lần này, cô mới sơ sót.
"Thím thấy cháu là có thật rồi, chờ có thời gian thì hai đứa đến bệnh viện kiểm tra lại, cũng để an tâm hơn."
Tiêu Thanh Như gật đầu: "Ngày mai sẽ đi, bây giờ không còn sớm nữa, có lẽ bác sĩ cũng đã tan làm rồi."