Hứa Mục Chu đi làm nhiệm vụ, mấy ngày liền không thấy đâu, Tiêu Thanh Như vẫn có chút không quen được.
Cô lặng lẽ tính toán ngày người nọ trở về.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Nhớ Hứa Mục Chu à?"
"Anh ấy nói trở lại sẽ mời tớ ăn cơm."
Tống Viện liếc cô một cái, cứ như đang nói cậu cứ giả bộ đi.
"Thói quen thật là một thứ đáng sợ."
Tiêu Thanh Như tặc lưỡi một tiếng: "Cô giáo Tống nói chuyện cẩn thận chút đi, tớ và anh ấy mới quen biết không lâu, lấy đâu ra thói quen?"
"Cho nên mới nói đây chính là chỗ kỳ diệu của duyên phận, có vài người sống chung cả đời mà không hề nhớ nhung đối phương, nhưng có vài người, họ chỉ tồn tại trong một lúc, một khi rời đi sẽ khiến cho người khác lưu luyến mãi không thôi."
Tiêu Thanh Như chớp chớp mắt: "Có kinh nghiệm đến như vậy, nhìn bộ dạng cậu chắc là đang nhớ đồng chí họ Tần kia rồi."
"Đừng có nói bậy bạ, giữa bọn tớ chưa hề có một chuyện gì đâu."
"Cái này không giống như phong cách của cậu nhỉ, không phải từ trước đến giờ cậu đều chủ trương gặp người hay vật mình thích thì đều phải chủ động tấn công sao?"
Trên mặt Tống Viện xuất hiện vẻ lo lắng hiếm thấy: "Hoàn cảnh gia đình anh ấy đặc thù, ba mẹ tớ sẽ không đồng ý cho tớ và anh ấy ở bên nhau, hơn nữa tớ cũng sợ dính líu đến nhà người ta."
Không cần nói rõ, Tiêu Thanh Như đã hiểu ý tứ trong lời nói của cô ấy.
Gia đình có thành phần không tốt đúng là một vấn đề lớn.
"Vậy cậu định làm như thế nào?"
"Trước hết cứ như vậy thôi, dù sao chúng tớ cũng không nói sẽ tìm hiểu nhau, nói không chừng ngày nào đó tớ sẽ thích người khác, cũng không cần phải lo mãi cái vấn đề này."
Tiêu Thanh Như không biết an ủi Tống Viện làm sao, chỉ có thể lẳng lặng ở bên cô ấy.
"Thật ra thì tớ cũng muốn dũng cảm một lần, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện dũng cảm như thế có thể sẽ dính líu đến người nhà mình, thì tớ cũng không dám dính vào."
Cô ấy theo đuổi tình yêu của mình là không sai, nhưng không thể bắt người khác chịu tội thay được.
Nếu kéo người nhà dính líu vào, cả đời này cô ấy cũng sẽ không tha thứ cho mình.
"Được rồi, đừng nhắc tới những chuyện này nữa, dù sao tình yêu cũng không phải là nhu yếu phẩm trong cuộc sống, quý trọng mọi thứ mình đang có mới là hợp lý."
Mặc dù Tống Viện đang cười, nhưng Tiêu Thanh Như vẫn thấy được vẻ u buồn đang bị che giấu trong mắt cô ấy.
Có những vấn đề có thể vượt qua, nhưng có những vấn đề vĩnh viễn không cách nào vượt qua được.
"Đối xử với chính mình tốt một chút, việc gì cũng đặt bản thân lên hàng đầu thì sẽ ung dung hơn rất nhiều."
Tống Viện cười một tiếng: "Tớ cũng nghĩ như vậy, cho nên tớ sẽ không mù quáng theo đuổi tình yêu, bởi vì những thứ hư vô mờ mịt có khi sẽ mất đi hết, kể cả đầu tớ có bị cửa kẹp thì cũng không làm được."
Nói nhiều về đề tài này cũng chỉ tăng thêm buồn phiền, cô ấy bèn vỗ vai Tiêu Thanh Như: "Đi, đi ăn tiệc thôi."
Hôm nay là ngày tổ chức lễ cưới của Giang Xuyên và Đỗ Vãn Thu, nhà họ Tiêu và nhà họ Tống đều nhận được thiệp mời.
"Không đi."
Tiêu Thanh Như ngồi trước bàn đọc sách, lấy ra một quyển sách lật xem.
Tống Viện kinh ngạc: "Trước đây không phải cậu nói rất mong ăn đám cưới sao?"
"Thấy người mình ghét sẽ mất hết khẩu vị, hơn nữa tớ mà đi thì ngoại trừ bị nhìn chăm chăm như khỉ thì còn có thể được cái gì?"
"Có thể tránh xa Đỗ Vãn Thu mà."
"Có cách xa cô ta thì vẫn không thay đổi được sự thật tớ sẽ bị người khác nhòm ngó đâu."
Tiêu Thanh Như có vẻ rất bình tĩnh, Tống Viện không kiềm được hỏi: "Cậu thật sự không thích Giang Xuyên nữa sao? Một chút cũng không à?"
"Nếu như cậu là tớ, cậu có còn thích anh ta không?"
"Bà đây không đánh anh ta ngay đã là tốt lắm rồi, còn thích thích cái rắm!"
Tiêu Thanh Như hơi nâng cằm: "Cho nên tại sao tớ còn phải thích anh ta?"
Tốt nhất nên quên đi vết sẹo đau, một cái hố mà rơi hai lần là chuyện người ngu mới làm.
Ngày tước Tiêu Thanh Như cho rằng loại bỏ sự tồn tại của một người từ tận đáy lòng là một chuyện rất khó.
Nhưng sau khi thật sự trải qua, cô mới biết có vài thứ tình cảm thật sự sẽ biến mất hầu như không còn chỉ trong nháy mắt.
Tiêu Thanh Như không muốn trở thành đề tài câu chuyện trong miệng người khác, liếc mắt nhìn Giang Xuyên cùng Đỗ Vãn Thu thêm bao nhiêu lầu là mấy nhiêu hành hạ cho cặp mắt.
"Nếu mà cậu không đi, nói không chừng người ta sẽ cho là cậu trốn ở nhà đau lòng đấy."
"Ai thèm quan tâm bọn họ nói gì?"
Tống Viện trố mắt chốc lát, sau đó giơ ngón tay cái lên: "Đồng chí Tiêu, cậu thật sự giác ngộ rồi đó."
Cuộc sống là của mình, chỉ cần không quan tâm đến cái nhìn của người khác, cuộc sống sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Tiêu Thanh Như nói: "Nếu cậu tính đến ăn tiệc thì bây giờ đi vẫn còn kịp."
"Cậu không đi, tớ cũng không đi."
"Không ăn thì uổng đó."
"Nói đúng, trái lại tớ cũng muốn nhìn thử xem hôn lễ của bọn họ có thể làm màu mè được tới mức nào!"
Tống Viện phóng đi như gió, Tiêu Thanh Như bất đắc dĩ lắc đầu, cô đẩy cửa sổ ra: "Cô giáo Tống, kiềm chế tâm trạng một chút."
"Yên tâm, tớ chẳng qua là đi xem trò vui, sẽ không đập sân đâu."
Trong nhà chỉ còn lại một mình Tiêu Thanh Như, suy nghĩ không kiềm được bay xa, chờ Hứa Mục Chu thi hành xong nhiệm vụ là đã đến mùa xuân rồi.
Năm nay anh sẽ ở lại tây bắc ăn tết sao?