Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 70

Hứa Mục Chu đã rời đi, Tiêu Thanh Như nằm ở trên giường lăn lộn, đá chân vài cái, khó khăn lắm mới có thể không chế được cảm xúc đang dâng trào của mình.

Mặt của cô nóng bỏng giống như bị thiêu đốt.

Cô sờ vào môi mình, vẫn hơi tê tê.

Trên đó dường như vẫn còn lưu lại hơi thở của người đàn ông, mạnh mẽ và bá đạo.

Thì ra đây chính là cảm giác hôn môi, khiến cho người ta đỏ mặt, tim đập mạnh, khiến người ta cảm thấy khó thở, đầu cũng choáng vàng.

Giống như đang ở trên mây, lâng lâng, không thể suy nghĩ gì hết, chỉ có thể dựa vào trên vai người đàn ông, mới có thể không bị trượt chân té ngã.

Tiêu Thanh Như không thể diễn tả tâm trạng của mình lúc này, nhưng cô phát hiện ra hình như mình rất thích nụ hôn của Hứa Mục Chu.

Bây giờ nghĩ lại, chân vẫn còn cảm thấy nhũn ra.

Cô xoay người vùi đầu vào gối, đậm hai cái, không thể nghĩ về nó nữa!

Năm mười chín tuổi, Tiêu Thanh Như trao nụ hôn đầu của mình cho Hứa Mục Chu.

Không có hối hận chỉ có sự ngọt ngào.

Tiêu Thanh Như lên tầng sau đó thì không xuống nữa, mẹ Tiêu đưa con rể tương lai ra cổng, quay vào thì nhìn lên trên tầng một cái.

Bà lẩm bẩm một câu: “Con bé này đang làm gì trên đó vậy? Sớm như vậy đã đi ngủ rồi sao? Hay là đang luyện tập?”

Trên tầng chỉ có một mình Tiêu Thanh Như ở, ngoại trừ một phòng ngủ của cô còn dư lại hai phòng nữa, một phòng dùng làm phòng luyện tập, một phòng còn lại để trống để đựng đồ đạc.

Lúc không có chuyện gì, người nhà cũng sẽ không lên tầng làm phiền cô.

Người lớn trong nhà cũng không phải người cổ hủ, vừa nãy Hứa Mục Chu đi theo Tiêu Thanh Như lên lầu, cũng không ai nói gì cả.

Để hai người họ gặp nhau ở trong nhà còn hơn so với việc bị người ngoài nhìn thấy rồi lan truyền những tin đồn thất thiệt.

Hơn nữa, ai cũng có lúc còn trẻ phải không?

Hai đứa nó đều đã lớn hết rồi, vậy thì cứ kệ hai đứa nó đi.

Mẹ Tiêu ngồi trên ghế sô pha nói: “Thanh Như chỉ mới nói chuyện yêu đương, sau trong lòng em lại cảm thấy trống rỗng thế này, luôn cảm thấy con bé sắp phải rời xa chúng ta.”

Cha Tiêu đang đọc báo: “Con cái lớn rồi, nếu chúng ta vẫn giữ chặt con bé không buông tay, trái lại càng khiến mọi người chê cười.”

Quá trình con cái lớn lên, cũng là quá trình cha mẹ học cách buông tay.

Cái gì cũng muốn nắm trong tay, cuối cùng có khả năng không giữ được cái gì hết.

Con cái không phải đồ vật trong tay bọn họ, chúng là người sống sờ sờ, bằng xương bằng thịt.

Trong lòng mẹ Tiêu nói thầm, đúng là đàn ông có trái tim rộng lớn.

“Cũng không biết sau khi hai đứa nó kết hôn có chuyển ra ngoài sống không?”

“Chuyển, hai đứa nó không chuyển, anh cũng sẽ bắt bọn nó chuyển ra ngoài.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Mẹ Tiêu lo lắng: “Nhiều thêm một người cũng chỉ là nhiều thêm một đôi đũa, sao anh lại muốn để cho hai đứa nó dọn ra ngoài?”

“Người ta cũng không phải tới nhà chúng ta ở rể, ở nhà chúng ta không phải rất bất tiện sao?”

“Có cái gì mà bất tiện? Em đã nói với anh rồi, kiểu suy nghĩ này là không thể chấp nhận được.”

Mẹ Tiêu hừ một tiếng: “Thật là, đây chính là bệnh chung của đám đàn ông mấy anh, nghĩ đến nhà người ta ở rể là không vẻ vang.”

“Mẹ ơi, mẹ đừng vơ đũa cả nắm, nếu như là con, con rất sẵn lòng ở rể.”

Mẹ Tiêu đau đầu: “Những lúc như thế này, con có thể đừng quấy rối được không?”

“Con nói thật mà, mẹ nhìn xem đãi ngộ của Hứa Mục Chu ở nhà chúng ta đi, đến nhà chúng ta ở rể, cậu ấy sẽ chịu thiệt sao? Không thể nào.”

Tiêu Hoài Thư nghĩ thầm, nếu sau này ở nhà cha mẹ vợ anh ấy được hưởng loại đãi ngộ này, anh ấy cũng bằng lòng ở rể.

Ở nhà không bằng ai, nhưng đến nhà cha mẹ vợ địa vị lại tăng vọt.

Ở rể thì đã sao?

Còn có thể trở thành người được thương yêu nhất nhà!

Cha Tiêu là người truyền thống, ông mắng: “Không có việc gì thì đi huấn luyện đi, nhìn Tiểu Hứa người ta đã nhận được bao nhiêu vinh dự kìa, con ít lo mấy chuyện không đâu đi.”

“Cha, cha để lộ cho con một ít tin tức đi, có phải em rể của con sắp được thăng chức không?”

Cha Tiêu thản nhiên liếc nhìn con trai rồi nói: “Chờ tin tức từ tổ chức.”

Nghe cha mình nói vậy, Tiêu Hoài Thư biết việc này đã chắc tám chín phần mười.

Trước đây Hứa Mục Chu đã lập công, năm trước lại còn hoàn thành một nhiệm vụ lớn, hơn nữa trong ba năm nay nhận được rất nhiều vinh dự, được thăng chức cũng là điều hiển nhiên.

Mẹ Tiêu cưới đến nỗi không nhìn thấy mắt đâu: “Tiểu Hứa đúng là rất tốt, mọi mặt đều tốt.”

Cha Tiêu ừ một tiếng, ngoại trừ thời gian ở nhà hơi ít, công việc có tính nguy hiểm cao thì không có chỗ nào không tốt.

“Chờ sau khi hai đứa nó kết hôn, muốn dọn ra ngoài sống hay không thì để cho hai vợ chồng son quyết định, anh đừng có mà nhiều chuyện.”

Cha Tiêu gật đầu: “Rất ít người sau khi kết hôn sẵn lòng ở chung một chỗ với trưởng bối, em nên chuẩn bị tâm lý tốt.”

“Này, có phải anh nhất định muốn chống đối em phải không?”

“Không dám.”

Bình Luận (0)
Comment