Khi đứng trước mặt Tống Viện, mấy đứa trẻ kia không dám ngẩng đầu, thậm chí bọn chúng còn sinh lòng hoài nghi. Những gì bọn chúng nói không phải sự thật ư? Tại sao giờ lại biến thành làm tổn thương người khác rồi?
Thấy cái dáng vẻ không hiểu chuyện gì của bọn họ, Tống Viện biết muốn thay đổi một số suy nghĩ của con người ta thì vẫn cần thời gian.
Nhưng dù là thế nào, nỗi oan của Tần Thiên cần phải được rửa sạch.
Ảnh hưởng của dư luận là rất lớn, nếu không ai đính chính để cứu vớt danh dự thằng nhóc thì sau này Tần Thiên sẽ là kẻ ăn trộm trong mắt mọi người.
Điều này có thể huỷ hoại tương lai của thằng nhóc.
“Cô chính là người đưa bánh bao cho Tần Thiên, thằng nhóc không phải ăn trộm.”
“Hả? Cô giáo Tống cho cậu ta cái bánh này ư?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Có vấn đề gì à?”
“Dạ không ạ.”
Người nọ nhét chiếc bánh bao vào tay Tần Thiên: “Nếu cậu chịu nói cô giáo Tống là người cho cậu cái bánh bao này sớm hơn thì bọn tôi đã không dạy dỗ cậu.”
Tần Thiên thấp giọng nỉ non: “Tôi nói mà mấy cậu đâu có tin.”
Tống Viện đau đầu: “Anh trai Tần Thiên vẫn còn đây, nếu thằng nhóc làm sai chuyện gì thì đã có anh trai nó dạy dỗ rồi, mấy em bớt lo chuyện bao đồng lại, có thời gian rảnh chi bằng đọc thêm hai trang sách nữa hoặc giúp đỡ gia đình làm việc nhà. Bây giờ các em cũng không còn nhỏ, sáu bảy tuổi rồi, nên sống biết điều chút đi.”
“Bọn em biết sai rồi cô giáo Tống.”
“Là người thì phải có trái tim nhân hậu, nếu chuyện vừa nãy xảy ra với các em thì các em có chịu được không?”
“Cô giáo Tống, bọn em thật sự biết sai rồi, sau này bọn em không dám nữa đâu.”
Tống Viện không phải cha mẹ bọn họ, có một số việc cô ấy không thể tham gia quá sâu.
“Biết sai là được rồi, nhớ cho kỹ, sau này muốn nói hay làm gì cũng cần phải có chứng cứ, không được tuỳ tiện bôi nhọ danh dự người khác.”
“Dạ dạ, bọn em nhớ kỹ rồi.”
Tống Viện khẽ gật đầu: “Mấy đứa đi đi.”
Vì sợ bị phê bình nên Tống Viện vừa dứt lời, bọn nhỏ đã vội chạy đi.
Đến lúc thấy Tần Bắc thì chúng lại càng chạy nhanh hơn.
“Có chuyện gì thế?”
“Anh trai, chị Tống cho em bánh bao nhân thịt, bọn họ nói là em ăn trộm, còn cướp bánh bao của em nữa.”
Bởi vì từ nhỏ đã không đủ cơm ăn, mặc không đủ ấm nên Tần Thiên thấp hơn những đứa trẻ khác nửa cái đầu, trông thằng nhóc bây giờ vô cùng đáng thương.
Sắc mặt Tần Bắc dần trở nên u ám: “Về nhà thôi, đàn ông con trai sao phải khóc sướt mướt như thế?”
“Anh đừng mắng thằng nhóc, đây không phải lỗi của Tần Thiên.”
Đôi mắt sắc bén của Tần Bắc dừng trên người Tống Viện: “Nếu cô không đưa bánh bao cho thằng nhóc thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả.”
“Anh nói vô lý vậy? Sao có thể đổ hết lên đầu em?”
“Tống Viện, cô nghĩ mình là đấng cứu thế hay gì? Sau này cô có thể đừng quan tâm đến chuyện gia đình chúng tôi được không?”
Đuôi mắt người đàn ông hơi ửng hồ, giọng anh ấy lạnh tanh, đến mức khiến người ta không thở nổi.
Tống Viện đứng lẳng lặng một chỗ, cô ấy hơi hé miệng: “Em chỉ muốn…”
“Xin cô hãy tránh xa chúng tôi ra chút, chúng tôi không phải người cùng một thế giới.”
Sau đó Tần Bắc kéo Tần Thiên vào nhà.
Tống Viện ngẩng đầu nhìn trời, dùng sức hít hà một hơi, bấy giờ mới miễn cưỡng kìm nén được vài giọt lệ sắp lăn dài xuống má.
Thôi bỏ đi, mặc kệ thì mặc kệ, cô ấy cũng có lòng tự trọng của mình.
Cô ấy vào phòng bếp cầm đồ gì đó rồi rời đi.
“Anh ơi, sau này chị còn đến đây nữa không?”
Ánh mắt Tần Bắc có hơi ảm đạm, anh ấy đáp: “Không biết.”
Tiêu Thanh Như nhìn vào mắt Tống Viện, hỏi với vẻ lo lắng: “Không sao đó chứ?”
“Có thể sao được chứ, chỉ là tên đàn ông thối thôi mà, anh ta đâu phải cái gì của tớ, tại sao tớ phải mất công lo lắng, xen vào việc người khác?”
“Nếu cậu thấy ấm ức thì tớ sẽ quay lại mắng Tần Bắc một trận xả giận cho.”
“Đó chỉ là một tên ngốc lầm lì thôi, dù giờ cậu có quay lại mắng thì anh ta cũng không phản ứng gì đâu, chỉ tổ lãng phí nước bọt.”
“Vậy thì đánh anh ấy một trận?”
“Dù sao thì sau này tớ cũng sẽ tránh anh ta xa nhất có thể nên không cần tốn sức.”
Thấy khóe mắt ươn ướt của Tống Viện, Tiêu Thanh Như cũng rầu rĩ.
Trong cuộc sống này, dường như ai cũng có nỗi khổ riêng.
Muốn mọi thứ thuận buồm xuôi gió thật chẳng dễ dàng chút nào.