Thương yêu vợ là nguyên tắc cơ bản của người đàn ông đã kết hôn, nếu người mình yêu cũng không để trong lòng, thì làm sao hy vọng được người đàn ông này có tình có nghĩa, gánh vác được trách nhiệm?
Nếu không gánh vác được trách nhiệm, chỉ sợ trong công việc cũng không làm được tốt.
Giang Xuyên và Hứa Mục Chu cũng chạm chén với nhau, anh ta hy vọng Thanh Như hạnh phúc, nhưng bảo anh ta nói ra những lời chúc phúc, anh ta không làm được.
Đỗ Vãn Thu ôm con trai, ngồi trên ghế nhìn bọn họ.
Trong lòng thầm mắng, hai người này là cố ý, không phải đang khoe khoang bọn họ rất hạnh phúc sao?
Hừ, Tiêu Thanh Như thích Giang Xuyên nhất, nhưng Giang Xuyên lại bị cô ta cướp mất!
Chẳng qua chỉ là một người thua cuộc, vậy mà dám khoe khoang!
Hứa Mục Chu cũng là một thằng ngốc, không ai không biết, không ai không hiểu chuyện của Tiêu Thanh Như và Giang Xuyên, vậy mà người này còn coi trọng Tiêu Thanh Như.
Hay là vì quyền thế và địa vị nhà họ Tiêu?
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong mắt Đỗ Vãn Thu hiện lên sự trào phúng, chắc chắn là như vậy!
Làm xong lễ nghi, Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu phải đi đến bàn tiếp theo.
Ngày tốt như vậy không thể bị phá hỏng tâm trạng vì người khác.
"Thu lại biểu cảm đó của cô, vẻ mặt không phóng khoáng, thật là xấu hổ."
"Mẹ, mẹ có thể cho con chút mặt mũi không?"
Trên bàn còn có người khác.
"Mọi người đều là người một nhà, có chuyện gì cứ nói thẳng ra là được, chuyện của cô và Giang Xuyên cũng không phải bí mật, không phải gạt bọn tôi."
"Đúng vậy, hơn nữa lời mẹ chồng cô nói cũng là sự thật, ngày kết hôn của người ta mà cô lại bày ra vẻ mặt đó, thật sự không phù hợp."
"Hơn nữa lúc trước là hai đứa có lỗi với Thanh Như, bây giờ người ta không so đo với cô, sao cô lại còn bày sắc mặt với người ta?"
"Đồng chí Đỗ, đây là lỗi của cô, về sau phải nghe lời mẹ chồng nhiều hơn, sửa lại hết tật xấu đi."
"Đúng đó, cô thiếu kiên nhẫn như vậy, làm việc cũng không chu toàn, sau này đừng kéo chân Giang Xuyên."
Mặc dù biết việc xấu trong nhà không thể bêu ra ngoài, nhưng lúc này có người khác đứng cùng phía, cùng đổ tội cho Đỗ Vãn Thu với mình, trong lòng mẹ Giang thấy rất hả hê.
Nếu người này không hãm hại con trai bà ta, vậy hôm nay chính là hôn lễ của con trai bà ta với Thanh Như!
Bà ta hung dữ liếc Đỗ Vãn Thu, chỉ hận thời gian địa điểm không phù hợp, nếu không bà ta thật sự muốn giống mẹ chồng ác độc ở nông thôn, tát cho cô ta vài cái.
Sắc mặt Giang Xuyên rất khó coi, truyện trước đó anh ta cũng có trách nhiệm.
Lúc này thấy dáng vẻ Đỗ Vãn Thu tứ cố vô thân, anh ta vẫn không nhịn được mềm lòng.
"Con còn việc, xin phép đi trước."
Anh ta nhận lấy đứa bé trong lòng Đỗ Vãn Thu: "Em đi cùng anh."
Đỗ Vãn Thu cảm kích nhìn Giang Xuyên, anh ta vẫn quan tâm đến cô ta.
Cô ta vội vàng đứng lên đi theo.
"Chúng ta cũng không ăn thịt người, cần chạy nhanh vậy sao? Con dâu nhà bà không lễ phép chút nào, ít nhất trước khi đi cũng phải biết chào."
"Đúng vậy, cô ta có thể không để ý chúng tôi, nhưng không thể không để ý bà, bà chính là mẹ chồng của cô ta."
Vì hành động như vậy, Đỗ Vãn Thu trực tiếp trở thành người không được dạy dỗ trong lòng mẹ Giang.
Cha Giang trầm giọng nói: "Chuyện của bọn trẻ là chuyện của chúng, chúng ta cũng không nên nhúng tay vào."
Người đàn ông ngồi trên bàn cũng phụ họa: "Con cái lớn rồi, muốn quản cũng không được, vẫn nên để chúng tự do lăn lộn, của rồi lại biến thành kẻ thù của chúng."
Động tĩnh bên này khiến mẹ Tiêu chú ý đến.
Không muốn ăn cỗ thì đừng đến, đến đây còn bày ra vẻ chán ghét, thật là xui xẻo.
Bà lại nghĩ, bọn họ gà bay chó sủa như vậy, mới có thể chứng minh lựa chọn lúc trước của Giang Xuyên có bao nhiêu ngu xuẩn.
Trong nháy mắt, tâm trạng lại tốt hơn.
Chờ xem, ngày lành còn ở phía sau.