Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Cố Bám

Chương 1

MỞ ĐẦU: BỊ THƯƠNG NẶNG (Một)

Thành phố A, đêm khuya, ánh đèn mờ ảo trong một quán rượu, có hai cô gái nhỏ đang lảo đảo bước đi.

Cô gái say rượu, mặc một chiếc áo thể thao, buộc tóc đuôi gà, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú và vô cùng đáng yêu, không phải là gương mặt trái xoan quyến rũ, nhưng lại hút mắt người nhìn.

Đỡ cô, ngược lại là cô gái quyến rũ, thân thể mảnh mai đang mặc một chiếc váy lụa mỏng, trông càng xinh đẹp hơn người.

"Tớ không có say. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu đẩy Sử Kỳ Vân đang đỡ mình ra, nằm trên mặt đất, ói đến long trời lở đất.

Sử Kỳ Vân không kiên nhẫn liếc mắt nhìn cái lưng đang khòm xuống của Ngải Tiểu Tiểu, giơ tay lên gọi một chiếc taxi, sau đó xoay người lại đỡ cô dậy, trên mặt hiện ra một tia cười, "Tiểu Tiểu, hôm nay là sinh nhật của cậu, tớ có một món quà lớn đưa cho cậu, cậu hưởng thụ tốt nha."

"Quà lớn? Không phải cậu đã đưa quà tớ rồi sao?" Đã ngồi lên xe taxi, Ngải Tiểu Tiểu đưa đôi mắt mông lung nhìn bạn mình.

"Nó không giống nhau, nhất định sẽ khiến cậu một đời khó quên, cậu hưởng thụ cho tốt nhé." Sử Kỳ Vân mỉm cười đóng cửa xe lại, ý bảo tài xế lái đi.

Xe taxi nháy mắt một cái, khóe môi Sử Kỳ Vân khẽ nâng lên một nụ cười lại làm cho người ta rét run.

Bình thường Ngải Tiểu Tiểu không bao giờ uống rượu, nhưng hôm nay là sinh nhật mười tám của mình, hơn nữa bạn tốt Sử Kỳ Vân cứ khuyên bảo, nói gì mà không say không về, nên cô cũng uống vài chén.

Lần này, cô say thật.

Từ trên xe taxi xuống, chân mềm nhũn thiếu chút nữa té chổng bốn chân lên trời.

Đi chưa được mấy bước, lại đâm đầu vào cây đại thụ ven đường.

"Thật xin lỗi, ngài." Ngải Tiểu Tiểu lập tức cười hắc hắc, sau đó lại lễ phép nói lời xin lỗi: "Trước hết mời anh. . . . . ."

Chờ lâu không thấy người kia trả lời, "Không có lễ phép!" Ngải Tiểu Tiểu lầm bầm một câu rồi đi vào trong nhà trọ của mình.

Đi vài bước lại đụng vào vách tường, té N lần khiến cho thân thể cô trở nên nhếch nhác, leo lên đến lầu bốn. Lục lọi định tìm chìa khóa mở cửa, vừa mới cất bước lại đột nhiên bị thứ gì đó khiến cho cô té ngã.

"Gặp quỷ, thứ gì vậy?. . . . . ." Cô đưa tay sờ lên món đồ khiến mình té ngã. Vật này là vật gì thế, chẳng những lồi lõm, còn đang di chuyển. . . . . .

Là người? Cô kinh ngạc, men say giảm mấy phần, vội vàng lảo đảo bò dậy, mở đèn.

"A. . . . . ." Trước mắt là một màn khiến Ngải Tiểu Tiểu phải thét chói tay.

Giờ phút này, một người đàn ông trần chuồng đang nằm trên mặt đất, anh không nhúc nhích, trên đầu còn có một vũng máu tươi sáng đến chói mắt. . . . . .

Chết. . . . . . Người chết. . . . . . Ngải Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân chạy đến đỉnh đầu, lạnh đến khiến cho hàm răng cô không ngừng run rẩy.

Tại sao lại có một người đàn ông chết ở đây. . . . . . Căn phòng này là của cô? Hơn nữa người đàn ông kia giống như đã từng quen biết! Cô cẩn thận đi đến bên cạnh người chết kia, quả nhiên là anh!

Ellen… Người đứng đầu bảng người đàn ông điển trai ở Câu lạc bộ Thiên Đường Đêm, có một lần Sử Kỳ Vân đã nói cho cô biết.

Bỗng nhiên nhớ lại những lời mà Sử Kỳ Vân nói với cô trước khi lên xe, chẳng lẽ Ellen chính là người cô ta chuẩn bị cho cô, đây là quà lớn sao? Nhưng tại sao Ellen lại chết trong nhà trọ của cô. . . . . .

Những nghi vấn liên tiếp đến, căn bản Ngải Tiểu Tiểu cũng chẳng nghĩ đến, dưới lầu đã có tiếng còi xe cảnh sát. . . . . .

Tiếp theo là một chuỗi những chuyện ồn ào

Một đội cảnh sát nhanh chóng xông lên, khám xét hiện trường, chụp hình, thu thập bằng chứng. Xem ra giống như là cô giết chết anh ta

"Cô tên gì?"

"Ngải Tiểu Tiểu."

"Có quan hệ gì với người chết?"

"Không có quan hệ."

"Không biết người chết?"

"Ừ. . . . ."

"Nói thật, không cần tồn thêm thời gian."

. . . . . .

Những câu hỏi liên hồi như hỏi cung, đầu óc hỗn độn của Ngải Tiểu Tiểu, càng rối rắm, rốt cuộc cũng không biết mình phải nói cái gì.

Sau khi Ngải Tiểu Tiểu bị hỏi xong, người cảnh sát quay đầu lại cùng mấy cảnh sát khác trao đổi ý kiến, sau đó lạnh lùng nói với Ngải Tiểu Tiểu: "Bởi vì cô là người khả nghi có liên quan đến một vụ mưu sát, xin theo chúng tôi về đồn một chuyến."

Cái gì? Người khả nghi, liên quan đến giết người! Hôm nay cô chỉ mới qua sinh nhật mười tám mà thôi, cô không cần đi đến đồn cảnh sát ăn sinh nhật. Mượn việc say rượu, Ngải Tiểu Tiểu đẩy người cảnh sát trước mặt ra, chạy bán sống bán chết. . . . . .

Cảnh sát không ngờ cô gái thoạt nhìn vô cùng nhỏ bé thế mà lại mạnh như vậy, có thể dễ dàng thoát thân.

Mười phút sau, rốt cuộc thoát khỏi đám cảnh sát đuổi bắt.

Ban đêm, không khí vô cùng tĩnh lặng. . . . . .

Đèn đường màu vàng nhạt, Ngải Tiểu Tiểu thở hồng hộc tựa vào một vách tường. Gió đêm thổi qua vai gầy của cô, đêm cuối hè, không khí se lạnh, làm cho cảm giác đang ngà ngà say của cô tỉnh táo hơn rất nhiều.

Bỗng nhiên, tiếng còi cảnh sát vang lên. Ngẩng đầu nhìn thấy vài chiếc xe cảnh sát đang chạy đến, Ngải Tiểu Tiểu không dám chần chờ, lập tức xoay người chui vào một hẻm nhỏ âm u.

Hẻm nhỏ chỉ có bóng tối, Ngải Tiểu Tểu không thấy rõ đường, không thể làm gì khác hơn là tựa vào vách tường, cố gắng mò đường đi.

Mới vừa đi một đoạn, ‘phanh’ một tiếng không biết lại đụng vào "vách tường" nào, chỉ là tường này quá kỳ quái, cô vươn tay mò mẫn thì lập tức cảm nhận một nhiệt độ nóng rực.

Tiếng thét chói tay còn chưa ra khỏi miệng, cái miệng nhỏ nhắn đã bị một bàn tay che lại: "Đừng lên tiếng." Một giọng nam trầm thấp nói lời cảnh cáo bên tai cô.

Ngải Tiểu Tiểu muốn nhìn rõ người đàn ông sau lưng mình, tiếc rằng anh lại ôm chặt lấy eo cô, không để cho cô có bất kỳ động tác nào. Cô trợn mắt một cái, cảm thấy sinh nhật mười tám tuổi của mình quá kích thích, đến bây giờ cô còn nghe rõ tiếng tim đập rộn, ngơ ngác không biết mình đang ở tình trạng gì.

"Nhanh, đến bên kia tìm một chút!" Có tiếng người không ngừng huyên náo, tiếng bước chân nhốn nháo, nói cho cô biết người đến không có ý tốt.

Người đàn ông kia thấy cô khẽ động đẩy, bỗng nhiên cúi người xuống, đưa cánh môi mình đến sát gò má mềm mại của cô, còn cô bởi vì quá kinh ngạc mà đôi môi mềm mại quên phản ứng.

Ngải Tiểu Tiểu ra sức kháng nghị, đây là nụ hôn đầu của cô nha. Nhưng cánh tay của đàn ông kia giống như một dây xích đem cô vây thật chặt, cô không thoát được. Ngẫm nghĩ lại tình cảnh của mình, có lẽ người đàn ông này cũng đang bị truy đuổi, thật là bất đắc dĩ. Hiazzz, đúng là hai đứa lận đận! Lòng thương hại dâng lên, thôi, hôn cũng hôn rồi, cùng lắm thì coi như cô là heo cho anh thỏa sức cắn gặm đi.

"He he, đại ca, đôi cẩu nam nữ này đang len lén phong lưu khoái hoạt kìa." Một tên đại hán (1) cầm đen pin chiếu vào, cười đến bỉ ổi.

1- (Đại hán: người đàn ông có thân hình vạm vỡ, to lớn)

"Ừ." Người được gọi là đại ca trái lại rất trầm ổn, tiếp tục đi về phía trước, nhưng đi mười mấy bước rồi dừng lại."Không đúng!"

"Thế nào? Lão đại."

"Ngu ngốc, mày không đọc qua ngôn tình tiểu thuyết sao?"

"Không có." đại hán không hiểu, gãi gãi đầu, không hiểu tình cảnh hai người kia với cái tiểu thuyết tình yêu có quan hệ gì.

"Trong tiểu thuyết viết, có vai nam chính đang muốn lẫn trốn thì kéo phụ nữ lại hôn, vừa ăn đậu hũ, vừa trốn tránh đuổi giết. . . . . ."

"Hả. . . . . . Đại ca thật anh minh." Đại hán bừng tỉnh hiểu ra.

Đỉnh đầu Ngải Tiểu Tiểu bị mấy con quả đen thổi qua –một người trong xã hội đen lại đọc tiểu thuyết tình yêu sao? Trời ạ! Nói ra ai dám tin. Cô không khỏi khóc thầm, đồng tình với người đàn ông trước mặt. Người anh em, không phải chị không giúp cưng, mà là kế hoạch thoát thân của cưng không thông minh, đã bị người ta phát hiện rồi.

Cô lại cảm thấy cơ thể của người đàn ông trước mặt trở nên căng thẳng, cánh tay vòng qua người cô chậm rãi buông lỏng. Lập tức lắc mình qua một bên, chờ đợi đổ máu, yếu ớt đến vô tội.

"Đánh không lại cũng nhanh chạy đi." Cô nhỏ giọng, tốt bụng nhắc nhở.

Hừ, đúng là người đàn ông lạnh lùng, hình như anh không chấp nhận lời nhắc nhở của cô.

Tốt bụng lại bị cho là lòng lang dạ thú, Ngải Tiểu Tiểu không sao, nhún vai một cái, lui lại mấy bước, cô cũng nên giữ mình.

Đại hán cầm đen pin bằng đồng chiếu đi chiếu lại, người đàn ông kia theo bản năng dùng tay che những tia sáng chói mắt. Đại hán vui mừng kêu to, "Là anh ta. Lão đại."

Còn Ngải Tiểu Tiểu mượn ánh sáng đèn pin, cũng chỉ thấy người đàn ông cương nghị, gò má dịu dàng, mái tóc đen huyền. Chỉ vừa nhìn thoáng qua, cũng đã khiến cô rung động, quanh thân người đàn ông kia phát ra một cỗ khí lạnh, làm người ta không tự chủ được mà kinh sợ và muốn chạy trốn. Cũng khó trách anh khinh thường việc chạy trốn, mấy tên côn đồ kia đúng là không thể nào đấu lại anh. . . . . .

Chỉ là, trên thế giới này cũng có vài người không tự lượng sức, chỉ vài công phu nhỏ, đã khiến cho người đàn ông này bị vây ở giữa.

Người được gọi là đại ca nở ra nụ cười âm trầm: "Kỳ Lữ, nên ngoan ngoãn theo chúng tôi về."

‘Phốc’. . . . . . Ngải Tiểu Tiểu vội vàng che miệng, thiếu chút nữa phá hư không khí huyết kiếm này, cười phun cả nước miếng ra. Cưỡi lừa? Là tên của anh ta?

"Cút!" Thân bị bao vây, nhưng người đàn ông này rất bình tĩnh khạc ra một chữ, vô cùng uy nghiêm.

Ngải Tiểu Tiểu lắc đầu một cái, tên này thật không xứng với anh. Giờ phút này, cô không nhịn được mà càng tò mò về anh, nhưng đứng góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cao lớn của anh, còn có cái nút dưới ống tay áo được làm bằng vàng chiếu lấp lánh.

Haizzz, tiếc nuối!

Ulla Ulla. . . . . . Tiếng còi xe cảnh sát quay lại, cuối cùng liền dừng lại ở đầu hẻm.

"Đại ca, mẩu giấy!"

"Vội cái gì, rút lui!"

. . . . . . Mấy người ngang ngược càn rỡ, rất nhanh biến mất trong màn đêm đen như mực.

***************************************************

MỞ ĐẦU: BỊ THƯƠNG NẶNG (Hai)

Giờ phút này, Ngải Tiểu Tiểu mới chậm lụt ý thức được những cảnh sát kia hình như đang xông lại bắt cô. Không kịp nghĩ nhiều, cô lập tức xoay người chạy vào trong hẻm.

Nhưng không chạy được mấy bước cánh tay liền bị níu lại, "Đi theo tôi!" Giọng nói trầm thấp lần nữa vang lên bên tai cô, ngay sau đó cô liền bị kéo vào một chỗ hẹp và vô cùng kín đáo. Đây cũng cửa sau của một căn tiệm, bàn tay to cố lôi kéo, cửa mở ra, hai người nhanh chóng lắc mình đi vào.

"Xem nơi này có thấy ai không?" Tay cầm đèn pin thoáng qua, sau đó là loạt tiếng chân hỗn loạn.

"Không có."

"Không có. . . . . ."

"Thu đội! Đi tới hẻm khác tìm!"

Mấy phút sau hẻm nhỏ trở lại không khí an tĩnh.

Lúc này Ngải Tiểu Tiểu mới phát hiện bởi vì không gian bên trong cửa sau vô cùng hẹp, nên cô và người đàn ông kia như dán lên người nhau. Gần đến mức cô có thể cảm nhận được nhiệt độ của anh đang xuyên thấu cái áo sơ mi mỏng manh mà anh đang mặc, còn cả cái vật dưới mông đang ưỡn lên rất ‘khí thế’.

Mặc dù cô là một cô gái nhỏ lành mạnh và thuần khiết, nhưng dù sao đây cũng xem như cô thông qua lễ trưởng thành, chính thức sang tuổi mười tám. Hồ đồ, lờ mờ vẫn có những mờ ám riêng

"Đồ lưu manh!" Cô thẹn thùng, tức giận khiển trách một tiếng, đẩy cửa ra, muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Lại không nghĩ rằng, trong lúc bất chợt, một đôi tay từ trong bóng tối đưa ra, nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của cô kéo trở vào, do cô không hề phòng bị liền bị lôi ngã vào trong ngực của anh.

"Buông ra. . . . . . Ưmh. . . . . ." Môi lưỡi của người đàn ông kia mang theo một cỗ nhiệt độ mới lạ chạm lên môi cô, tựa như bị vây vào trong lòng một con thú hoang, thô bạo, cuồng loạn, mang theo sức lực ngàn cân, khiến Ngải Tiểu Tiểu không thể nào giãy giụa.

"Ưmh. . . . . ." Khốn kiếp! Ngải Tiểu Tiểu uốn éo cơ thể, bàn tay anh đã sờ tới hông của cô, chợt dùng lực, đem chiếc quần jean của cô xé rách một cách thô lỗ, một đường đi xuống, nơi thần bí của cô lộ ra, sức lực rất lớn, không có chút nào gọi là thương hương tiếc ngọc, mà trong khoảnh khắc ấy cô trở nên bối rối, tên khốn kiếp này tự nhiên quyết tâm vậy!

Ý thức quay lại, cô lập tức liều mạng từ chối, vừa định kêu cứu, mới phát giác môi đã bị ngăn cản, người đàn ông này đang dùng sức để cắn môi cô. . . . . .

Nội tâm của cô sợ hãi nhiều hơn là đôi môi bị cắn đau rát, bàn tay xa lạ áp trên người cô, bức cô từ một người không thích ứng dần quen thuộc với nó. Lúc này cô có thể dùng một câu để hình dung người đàn ông kia, đó là: mặt người dạ thú.

Liều mạng đánh đối phương, thế nhưng anh lại không hề quan tâm, chỉ cố gắng làm chuyện mình đang làm, đè cô ngã ra vách tường, lồng ngực nở nang của cô dần vung cao theo cánh tay anh, cơ thể cũng nổi lên chút phản ứng.

Ngải Tiểu Tiểu rủa thầm. Đáng chết, làm sao người đàn ông này lại sắt thép như vậy? Cô đường đường là vô địch võ thuật trong nước, đai đen Taekwondo thế mà anh lại chẳng có chút nào đau đớn.

Bàn tay của anh như kìm sắt, gắt gao ghì chặt tay cô, một tay còn lại khống chế trên đỉnh đầu cô. Tư thế này rất mê người, đáy lòng của cô vô cùng xấu hổ. Hiện tại, vũ khí duy nhất cô có là hàm răng sắt và cái môi non mềm, thế mà tại sao cô phải cắn môi nhẫn nhịn. Nghĩ tới đây cô không trễ nãi dù chỉ một giây, trực tiếp cắn lấy vai của người đàn ông kia.

Ngải Tiểu Tiểu giống như côn trùng ác độc, cắn rồi lại cắn, máu tươi theo hàm răng cô mà chảy ra ngoài, cô cảm nhận được mình đã uống không ít máu của anh. . . . . .

Lúc này đã là nửa đêm, cửa hàng trước mặt đã sớm đóng cửa, các hộ gia đình xung quanh đều tiến vào mộng đẹp. Không người nào có thể thấy được những chuyện xảy ra trong ngõ tối. Mà điều duy nhất Ngải Tiểu Tiểu có thể làm, chỉ là đợi cơ hội, và cắn thật mạnh người đàn ông này.

Lần này, cũng không ngoại lệ, đã là lần thứ năm, cô hung hăng cắn vào cánh tay, bả vai, thậm chí là lồng ngực anh, cắn không chút lưu tình.

[*Tịnh Yên*: Ọc ọc… bà chị này ‘cầm thú’ thật. Làm chuyện ấy với máu; mô phật; anh lấy chị về mất máu nhiều lắm đây :-) nhưng ta thích.]

Một cỗ mùi tanh nồng nặc xông vào mũi của cô, và mùi máu tanh cũng tràn ngập không gian chật hẹp . . . . . .

Đáng chết! Ngải Tiểu Tiểu bỗng nhiên có cảm giác hai người bọn họ đều biến thành dã thú…

Một khát máu, một động dục!

Một thác loạn, một điên cuồng!

Nhưng trên căn bản người đàn ông kia không quan tâm đến những vết thương nhỏ. . . . . .

Ước chừng hai giờ sau.

Ngải Tiểu Tiểu mệt mỏi rã rời, rốt cuộc cảm thấy trên người chợt nhẹ nhõm, cảm giác hỗn loạn của một con dạ thú trong thời kỳ động dục dần dần rời khỏi cơ thể cô, tựa vào tường, không ngừng thở dốc.

Cô cắn răng, vội vàng chống toàn thân đang đau nhức, ngồi dậy, cố gắng sửa sang lại quần áo của mình.

"Đây là lần đầu tiên của cô, yên tâm, tôi sẽ không đẩy trách nhiệm, nếu như cô nguyện ý tôi sẽ. . . . . ." Giọng nói của người đàn ông kia bay ra từ trong bóng đêm, vẫn trầm thấp và dễ nghe như cũ.

Ngải Tiểu Tiểu lại không có tâm tình mà thưởng thức, "Câm miệng!" Cô tức giận cắt đứt câu nói của anh, hung hăng nhìn chằm chằm người đàn ông trong bóng tối, cho dù không thấy rõ vẻ mặt của anh, cũng có vẻ như hận ánh mắt đắc ý kia mà cô nhìn anh với đôi mắt lăng trì.

Người đàn ông kia không lên tiếng nữa, nhưng Ngải Tiểu Tiểu có thể cảm nhận được anh đang đưa đôi mắt sáng quắc ra nhìn mình, đáng chết! Nhìn cái gì vậy! Tức giận khiến Ngải Tiểu Tiểu đang sức cùng lực kiệt bỗng nhiên khởi sắc lên, cơ hồ không hề nghĩ ngợi, cô nhấc chân đá vào người anh một cái.

Không kịp chuẩn bị, thân thể cao lớn của anh ngã xuống đất.

"Súc sinh!" Ngải Tiểu Tiểu giận dữ bổ sung thêm một cước, xoay người tập tễnh đi ra cửa.

Đi mấy bước, sau lưng vẫn không có động tĩnh. Mới vừa rồi cô chỉ đá anh một cước nhẹ thôi mà, sao có thể chết được. Hu hu. . . . . . Ellen, chuyện kia vẫn khiến cho cô hoài nghi, hiện tại, sẽ không phải cô giết thêm một người nữa chứ?!

Vậy thì phải làm thế nào! Ngải Tiểu Tiểu cắn cắn môi, là anh trước đó cường bạo với cô, mà anh cũng thật đáng chết, cùng lắm coi như cô phòng vệ mà thôi. Nghĩ tới đây, Ngải Tiểu Tiểu không chần chờ nữa, chịu đựng một thân đau nhức, nhanh chóng rời khỏi hẻm nhỏ.

Đi ra một con đường rực rỡ, cô mới chợt nhớ đến chuyện mình không có chỗ nào để đi. Thật may là trong túi vẫn còn một ít tiền, cô vẫn có thể tìm một phòng trọ nhỏ để nghỉ ngơi.

Trằn trọc cả đêm, cô mới hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề. Ellen chết trong nhà của cô, lúc ấy chỉ có mình cô trong phòng. Cô đương nhiên bị hoài nghi không ít, hơn nữa sau đó còn cố tình chạy trốn khỏi đám cảnh sát. . . . . .

Haizzz, thở dài, có lẽ cô nên chủ động đến đồn cảnh sát kể rõ mọi chuyện. Chỉ là trước tiên, cô nên đi gặp Sử Kỳ Vân, để xem rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào, như thế cô mới có thể cứu vãn được tình hình.

Ngày thứ hai, Ngải Tiểu Tiểu gọi điện thoại hẹn gặp Sử Kỳ Vân trong một quán cà phê. Không ngờ, Sử Kỳ Vân không đên một mình, cô ta còn mang theo một đám cảnh sát đến chung.

Những người đó rất ngang ngược, chưa cho cô nói bất kỳ lời giải thích nào, lập tức đem cô trở về đồn. . . . . .

☆★☆★☆

Phòng làm việc của quân đoàn B, một người thư ký ôm theo chồng tài liệu, vội vã chạy ra ngoài, ra đến cửa lại vô ý đụng vào một người đàn ông thân hình cao lớn.

"Lữ. . . . . . đội trưởng Lữ. . . . . ." người thư ký trẻ tuổi lắp bắp, đội trưởng Lữ không phải đang thi hành nhiệm vụ sao? Sao lại trở về nhanh như thế!

"Ừ." Người thanh niên trẻ tuổi lạnh lùng đáp một tiếng, cúi người giúp cậu nhặt tài liệu bay tứ tán ở dưới đất lên, "Đây là cái gì?"

"Là tư liệu của năm lính đặc biệt năm nay, đó là những người bị sa thải, cần tiêu hủy toàn bộ."

"Nữ?" Anh này nhìn mấy tài liệu trong tay, trong đó còn có một khuôn mặt nhỏ nhắn và nụ cười vui vẻ.

"Cái này là Ngải Tiểu Tiểu ạ" Người thư ký liếc mắt nhìn một chút "Vốn là được đặc biệt đưa vào, là đối tượng được bồi dưỡng, tuy nhiên đang dính đến một vụ án mạng, nghe nói là tội cố ý giết người, được tòa bảo là sự phải tử hình."

Người mang tội giết người? Khuôn mặt cô gái trong ảnh vô cùng lương thiện, hai mắt như suối nước trong veo, thấy thế nào cũng không thể là tội phạm giết người. Chỉ là, bây giờ anh không có thời gian để lãng phí cho cô gái kia.

Nhưng , tại sao trong lúc này anh lại thấy cô gái kia vô cùng quen thuộc?

Chân mày đẹp khẽ nhíu lại. . .

*****************************************************

Chướng: 1 ĐẸP TRAI, MÀ CÓ THỂ QUANG MINH CHÍNH ĐẠI ĐÙA BỠN ĐÓ LÀ BIẾN THÁI

Hai năm sau, tại bệnh viện 9789 thuộc bộ quân đội.

Rèm cửa nặng nề được kéo xuống, căn phòng được chiếu sáng với loạt bóng đèn chân không, ánh sáng tỏ rõ như ban ngày.

"Cởi xuống." Sau bàn làm việc, một bác sĩ nữ tiện tay ghi cái gì đó trên tài liệu, sau đó lạnh lùng ra lệnh cho cô gái trước mặt.

Ngải Tiểu Tiểu biết đây là lần kiểm tra sức khỏe quan trọng nhất của lính đặc chủng, vì vậy không chần chờ, giơ tay lên lột tất cả quần áo trên người xuống, chỉ còn dư lại một chiếc áo ngực mỏng manh và cái quần lót cùng màu, dưới ánh sáng của bóng đèn dáng dấp một thiếu nữ tỏa ra hương thơm ngào ngạt. . . . . .

"Tiếp tục cởi ra. . . . . ." Người bác sĩ nữ ngẩng đầu, giọng nói vẫn lạnh lẽo như cũ, "Đều là phụ nữ với nhau, cô sợ cái gì?"

"Nhưng. . . . . ." Có cần thiết không? Lại nói cho dù cùng là phụ nữ, nhưng bắt cô lộ toàn bộ thân thể trước mắt người khác, cô cũng có chút khó chịu. Đối với cái chỉ thị này, Ngải Tiểu Tiểu hơi chần chờ rồi.

"Cởi!"

Không có bất kỳ thương lượng nào, Ngải Tiểu Tiểu bất đắc dĩ, giơ tay lên đưa cởi cút áo ngực xuống. . . . . . Két, cùng lúc này cửa đột nhiên bị mở ra, cô lướt mắt nhìn bóng dáng đang mặc bộ quân phục màu xanh lá. Cơ hồ không suy tính, Ngải Tiểu Tiểu nhanh nhẹn nhảy mấy bước đến bên cửa sổ, bứt rèm cửa sổ xuống, bọc lấy thân thể của mình.

Bóng dáng xinh đẹp trong tấm vải thướt tha, phác hoạ ra đường cong tuyệt mỹ, cánh tay trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, dưới màu xám cứng cáp của rèm cửa, càng động lòng người hơn.

Người tới mang vóc dáng cao lớn, quanh cơ thể tỏa ra một cỗ khí nam mạnh mẽ. Ngũ quan thâm thúy, tóc đen tựa cánh gió, diện mạo rất xuất chúng, vẻ mặt lạnh như băng. Anh ta đi vào phòng, tầm mắt nhìn lướt qua Ngải Tiểu Tiểu mấy giây, ánh mắt thâm u khiến cho người ta nhìn không thấu.

Sau đó cúi người bắt đầu nói chuyện với người bác sĩ nữ.

"Choáng nha, anh không thấy đây là phòng kiểm tra của nữ sao?" Ngải Tiểu Tiểu không nhịn được hô lên một tiếng, nếu như không phải là cô không mặc quần áo, cô nhất định sẽ xông ra, hung hăng đạp vào chân anh.

Người đàn ông ném cho cô ánh mắt lạnh, âm thanh trầm thấp, "Tư cách quan trọng nhất của lính đặc chủng là - lâm nguy không loạn!"

Ngải Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái, rồi lại nháy mắt mấy, ý tứ của anh như đang khảo nghiệm kiến thức của cô sao? Lửa giận lập tức nổi lên, sư cô, cô ghi danh làm lính chứ không phải làm kỹ nữ. "Đây là đâu, ai nghĩ ra cái kiểm tra biến thái này?"

"A. . . . . . Lưu manh!" Chợt từ vách căn phòng truyền đến một tiếng thét, Ngải Tiểu Tiểu lập tức ý thức được có người cùng cảnh ngộ với cô.

"Cái vấn đề này cô cần phải tự mình điều tra." Người đàn ông nhàn nhạt trả lời, nhìn vào ánh mắt của anh, thoáng qua một tia hứng thú, chỉ trong nháy mắt rồi lại biến mất, sau đó gật đầu với người bác sĩ một cái nữa, rời khỏi phòng.

"Này, anh còn chưa xin lỗi tôi!"

Thân thể của người đàn ông kia khẽ dừng lại, cả người phát ra một ngọn lửa, sau lưng tỏa ra cổ ám khí nhàn nhạt khiến cho Ngải Tiểu Tiểu nghĩ đến những ác ma Phương Tây.

Một lát sau, anh khẽ quay đầu lại, gương mặt tuấn tú cười như không cười. "Có bản lãnh, tiến vào căn cứ huấn luyện, có lẽ, tôi sẽ suy tính."

"Không có lễ phép, liều lĩnh, anh chờ đi, tôi nhất định sẽ trở thành lính đặc chủng, để cho anh phải đứng trước mặt các binh lính khác, cúi đầu nhận lỗi với tôi." Cô gái thỏa thân đứng bên rèm cửa sổ, miệng lưỡi Ngải Tiểu Tiểu cứng ngắc, sau đó hung hăng nhìn chằm chằm vào bóng lưng người đàn ông kia, lòng câm hận. Nếu như ánh mắt có thể giết người, tin tưởng người đàn ông kia đã chết rất nhiều lần.

"Cô có thể đi được rồi." Người bác sĩ nữ xem thường nhìn cô một cái nói.

Ngải Tiểu Tiểu vội vàng nhặt quần áo của mình lên mặc vào người, sau đó đi tới trước bàn làm việc của nữ bác sĩ hỏi, "Báo cáo sức khỏe của tôi như thế nào?"

Nữ bác sĩ cười cười, để cây viết trong tay xuống, ánh mắt có chút cổ quái nhìn cô, "Cô có biết người đàn ông mới vừa rồi là ai không?"

"Một tên biến thái!" Ngải Tiểu Tiểu không thèm suy nghĩ, thốt ra .

Nữ bác sĩ lắc đầu một cái, "Anh ấy chính là lữ đoàn trưởng Kỳ Tuấn, anh ấy cũng là chủ đoàn tuyển binh lính đó, các người có vào được hay không, thì rất cần một câu nói của anh ta."

"Vậy thì thế nào, tôi không tin trong cuộc tuyển lính cũng có sử dụng nguyên tắc ngầm." Ngải Tiểu Tiểu nói lời thẳng thắng, khí thế hùng hồn, nhưng là trong lòng vẫn là có chút lo lắng, với khí thế hiện tại, mọi người đều cố vươn lên, gà trống cũng có thể đẻ trứng. Quân đội muốn có quy tắc ngầm, có cái gì ly kỳ.

Lần này người bác sĩ nữ lấy ánh mắt của người ngoài hành tinh nhìn cô một cái, sau đó làm dấu tay, ý bảo cô có thể ra ngoài.

Ra khỏi phòng kiểm tra sức khỏe, Ngải Tiểu Tiểu có chút buồn bực, thiếu chút nữa bản thân bị người ta xem sạch bách, cũng không thể kháng nghị rồi. Chỉ là, nếu như vì nguyên nhân mà rời khỏi đây, lính đặc chủng cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

"Tiểu Tiểu, như thế nào?" Lâm Hi Lôi thấy cô ra ngoài, lập tức cười chạy tới. Một đôi mắt tròn trịa híp lại thành đường dài, bên má là hai lúm đồng tiền nhỏ, điển hình của Lolita.

Nhưng không nên nhìn bên ngoài mà đánh giá một người, Lâm Hi Lôi thế mà là thiên tài máy tính, là một nhân tài trong quân đội.

"Không có gì cả." Ngải Tiểu Tiểu liếc xéo cái hành lang dần dần mang bóng dáng cao lớn đi mất, vẫn cố gắng đưa đôi mắt xinh đẹp đốt cháy cái lưng cao lớn kia.

Lâm Hi Lôi nhìn theo ánh mắt của cô, cười hì hì một tiếng, "Cậu cũng chú ý đến anh ấy à, rất anh tuấn có phải không?"

"Hừ, " Ngải Tiểu Tiểu khinh thường hừ lạnh, "Đẹp trai? Đẹp trai mà có thể quang minh chính đại đùa bỡn đó là biến thái?" Giọng nói của cô không lớn, nhưng trong hành lang tĩnh lặng giúp nó truyền đi rất xa.

"Tiểu Tiều, cậu nói nhỏ một chút, tớ nghe nói anh ấy chính là người đứng đầu trong cuộc tuyển lính lần này đó." Lâm Hi Lôi lắc lắc cánh tay cô, nói lời nhắc nhở với cô.

"Người đứng đầu nếu như không đủ công chính, cũng không đáng được chúng ta tôn kính." Hiện tại Ngải Tiểu Tiểu bất chấp tất cả, dù sao mới vừa rồi cũng mắng anh ta biến thái rồi, lời nói ra không thu lại được, không bằng cứ để lòng thoải mái có rời đi cũng không hối tiếc.

Kỳ Tuấn sắp đi tới khúc quanh, nghe được câu nói kia thì dừng bước, quay đầu lại nhìn Ngải Tiểu Tiểu một cái, khóe môi cong lên, cười như không cười.

Gò má của Ngải Tiểu Tiểu chợt có cảm giác như bị thiên lôi đánh, bởi vì đường cong lạnh lùng, tóc đen nhẹ nhàng khoan thai cô lại nhớ về chuỗi hình ảnh hai năm trước.

Choáng nha! Người đàn kia cũng có một gò má dài như thế. Ngải Tiểu Tiểu càng cảm thấy ghét anh ta hơn!

"Chị Nhã Kỳ cũng đi ra, dù sao danh sách trúng tuyển ngày mai mới có, Tiểu Tiểu, chúng ta đi dạo phố thôi." Lâm Hi Lôi lôi kéo Ngải Tiểu Tiểu, cùng đi đón một cô gái khác cũng bước ra từ phòng khám sức khỏe, cô ấy có đầu tóc ngắn khỏe mạnh, mặt mày cũng lộ ra sự khôn khéo, rất ra dáng đàn chị của nhóm.

Từ ngày bước vào nơi huấn luyện lính đặc chủng, Ngải Tiểu Tiểu và hai người kia đến báo danh cùng ngày, lại hợp tính cách, vì thế họ trở thành bạn bè thân thiết.

Trời nhuộm sắc chiều ….

Giữa thành phố phồn hoa có một chiếc Land Rover lặng lẽ dừng lại.

Trong xe, Lữ Thiên Minh vuốt cằm nhìn ba cô gái nhoi nhoi bên ngoài

"Ba cô này, Nhã Kỳ khôn khéo trầm ổn, điển hình của khí phách và phong độ; Lâm Hi Lôi khéo léo đáng yêu, vừa nhìn liền biết cô mang phong cách Laury; còn Ngải Tiểu Tiểu có chút phức tạp, bề ngoài chính là một thôn nữ yếu đuối, nhưng trong mắt lại chứa sự tan thương không hiểu nổi, mới đầu tớ cho là thế. . . . . ."

Chỗ ở ghế phía sau, Kỳ Tuấn không trả lời những phân tích nhàm chán của Lữ Thiên Minh, chỉ nâng cổ tay nhìn thời gian, "Thông báo bọn họ chuẩn bị bước vào cửa kiểm tra cuối cùng, kịch hay bắt đầu. . . . . ." Sau đó tròng mắt thâm thúy ngó ra ngoài cửa sổ, nhìn theo một bóng dáng mảnh khảnh, khóe môi nụ cười mang theo chút tà mị.

"Dạ," Lữ Thiên Minh đã là thuộc hạ của anh hơn một năm, Lữ Thiên Minh rất ăn ý thu hồi vẻ mặt đùa giỡn, nhấn vào dụng cụ kết nối.
Bình Luận (0)
Comment