Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Cố Bám

Chương 30

Nói xong, Lục Vũ liền xoay người rời đi. Sử Kì Vân phẫn hận cắn chặt hàm răng, hai mắt dữ tợn, vung tay ném tất cả mỹ phẩm trên bàn xuống mặt đất.. “Ngải Tiểu Tiểu, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô”.

Nặng nề thở hổn hển mấy cái, Sử Kì Vân nhanh chóng lục tìm túi của mình, lấy điện thoại di động ra: “Peter, anh đã nói tôi có việc gì anh sẽ giúp tôi?”

“Dĩ nhiên, bảo bối”

“Rất tốt, anh lập tức giúp tôi dạy dỗ một người, đúng, chính là tối nay…..” Sử Kì Vân tắt điện thoại, trong mắt đẹp chỉ còn sự độc ác.

☆★☆★☆

Sàn nhảy đã dọn dẹp sạch sẽ, Ngải Tiểu Tiểu bị Kì Tuấn một mực ôm cô nhảy một điệu nhạc. “Huấn luyện viên, hiện tại, chúng ta có thể trở về rồi. Bằng không căn cứ sẽ cấm đi đêm đó”.

Kì Tuấn đảo mắt nhìn, gật đầu một cái, một tay ôm lấy eo cô rời đi.

Lục Vũ mang theo lễ phục vừa sửa sang lại của Sử Kì Vân đi ra phía sau hội trường, vừa hay nhìn thấy bóng lưng của họ, tròng mắt đen thoáng qua một tia mất mát….

Kì Tuấn không trực tiếp lái xe trở về căn cứ, bởi vì trong lễ đính hôn hai người ăn rất ít, căn bản cũng không lấp đầy bụng. Khi đi ngang qua một con phố có rất nhiều đồ ăn vặt, bụng Ngải Tiểu Tiểu lập tức kêu vang, thật sự không nhịn được sự hấp dẫn của thức ăn ngon.

Ngải Tiểu Tiểu lục lọi túi áo, tìm ra mấy chục đồng tiền giá trị, rất hung hồn nói với Kì Tuấn: “Huấn luyện viên, hôm nay tôi mời anh, chúng ta sẽ đi ăn từ đầu phố này sang đầu phố bên kia. Chỉ là…” Cô nhìn xuống lễ phục của mình, lại nhìn đám người nhộn nhịp bên ngoài, thật sự không thích hợp, vì vậy, cười hắc hắc với Kì Tuấn, “Huấn luyện viên, làm phiền anh xuống xe trước”.

Ai ngờ Kì Tuấn vẫn không nhúc nhích, “Cô cởi hay mặc quần áo thì có cái gì đẹp mắt mà nhìn, cho cô thời gian 2 phút”.

Ngải Tiểu Tiểu ở phía sau lưng anh ta cắn răng, đưa nắm đấm nhỏ về phía lưng anh, sau đó không dám chậm trễ một giây đồng hồ, vội vàng cởi xuống bộ lễ phục xinh đẹp, mặc bộ quần áo thể thao vào, đá giày cao gót xuống, cô mang giầy thể thao cực kì thoải mái. Thật may cô ngồi phía sau xe! Không tới 2 phút đồng hồ, cô liền chỉnh trang xong, sau đó mở cửa xe, nhảy xuống, hướng về phía Kì Tuấn phất phất tay, “Huấn luyện viên, let’s go”.

Ngải Tiểu Tiểu ăn cật lực, đi từ đầu phố nam tới đầu phố bắc bên kia, cơ hồ mỗi loại thức ăn đều thưởng thức qua một lần, khóe môi Kì Tuấn nâng lên nụ cười yếu ớt đi theo phía sau cô, bắt đầu mỗi một loại món, hai người mỗi người một phần, dần dần Ngải Tiểu Tiểu liền đùa bỡn ăn không hết hoặc phát hiện trò gian trá, hứng thú đưa tất cả đồ ăn cho anh, nghiễm nhiên coi anh là một trạm xử lý thực phẩm.

Kì Tuấn cũng chỉ nhíu đầu lông mày, sau đó tiêu diệt toàn bộ thức ăn mà Ngải Tiểu đưa tới.

Chợt, phía đối diện có một đám người xôn xao. “Bắt kẻ trộm! Bắt kẻ trộm!” Vài tiếng thét chói tai vang lên, một cậu thanh niên nhỏ nhuộm tóc vàng hốt hoảng chạy tới.

Ngải Tiểu Tiểu giơ lên hai xiên cá viên, lặng lẽ di chuyển thân thể, chờ tên cướp tóc vàng chạy đến trước mặt thì nhanh chóng xuất chiêu, tên cướp tóc vàng mất thăng bằng, phốc một tiếng nằm sát xuống đất.

“Tiểu tử thối, mày dám xen vào việc của người khác”. Tên tóc vàng hung tợn bò dậy, cầm trong tay một con dao găm sáng bóng.

Ngải Tiểu Tiểu nhìn cá xiên trong tay, vứt bỏ thì rất đáng tiếc, vì vậy lui dần về phía sau “Huấn luyện viên, anh giải quyết”.

Kì Tuấn đứng một bên không nói chuyện, chuẩn bị tư thế trước, mọi người còn chưa thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, anh đã tay không đoạt lấy con dao găm của tên cướp, giữ chặt hai cánh tay, chế ngự hắn.

“Tuyệt” Mọi người vây xem vỗ tay hoan hô. Ngải Tiểu Tiểu đứng thẳng sống lưng, cũng cảm thấy vinh quang.

Mất chiếc ví chính là một mỹ nữ tóc vàng, cô ta nhận lấy chiếc ví mà Kì Tuấn vừa tìm được trên người tên cướp, trước mặt nhiều người nắm lấy tay Kì Tuấn không buông. Ngải Tiểu Tiểu ăn hết xiên cá viên, đưa mắt liếc về hướng khác.

Bà bán cá viên híp mắt nhìn cô, dùng giọng phương Nam nói: “Tiểu cô nương thật có diễm phúc, bạn trai vừa đẹp trai lại vừa mạnh mẽ!”

“Khụ khụ….” Một miếng cá viên mắc trong cổ họng Ngải Tiểu Tiểu, chưa kịp nuốt xuống. Cô buồn bã nhìn bà một cái, bà lão này nói chuyện làm gì kinh sợ như vậy.

Đem miếng cá viên nuốt xuống. Ngải Tiểu cũng không còn ham muốn ăn nữa. Đảo mắt thấy mỹ nữ mất ví tiền còn lôi kéo Kì Tuấn không muốn buông ra, mà Kì Tuấn cũng thật là, bằng bản lĩnh của anh ta cũng không thoát nổi sự dây dưa của người phụ nữ kia. Chỉ biết hưởng thụ. Đàn ông! Hừ…! Ngải Tiểu Tiểu bĩu bĩu môi, không nhìn nổi nữa, tiến lên một bước kéo Kì Tuấn qua, nói với mỹ nữ kia: “Thật xin lỗi, tiểu thư, chúng tôi phải đi”.

Ngải Tiểu Tiểu không phát hiện, giây phút cô kéo Kì Tuấn, khóe môi Kì Tuấn nâng lên nụ cười có chút gian tà.

Bị Ngải Tiểu Tiểu dắt xuyên qua đám người nhộn nhịp đi trở về đầu phố bên kia, Kì Tuấn cảm giác sau lưng mình có sự khác thường, bỗng nhiên quay đầu phát hiện có một ánh mắt lén lút lập tức lẩn vào trong đám đông, sau lưng chỉ còn người người nhốn nháo.

Có người khống chế được chúng ta sao? Mắt Kì Tuấn híp lại thâm trầm như chim ưng. Anh lập tức bước nhanh hơn, dẫn Ngải Tiểu Tiểu nhanh chóng rời khỏi phố hàng rong, tìm được xe của mình.

Kì Tuấn vừa mới tiến lên mở cửa xe, tròng mắt đen bỗng nhiên quét xuống ghế lái thấy một chấm đỏ nhỏ. Ánh mắt rét lạnh, anh lập tức quay người ôm lấy sau lưng Ngải Tiểu Tiểu: “Mau nằm xuống!”

Ngải Tiểu Tiểu vẫn còn ngây ngẩn, thân thể đã bị Kì Tuấn bổ nhào ôm lấy ngã xuống mặt đất, sau đó liền nghe một tiếng nổ rất lớn, ánh lửa ngút trời.

“Sợ sao?” Kì Tuấn phủi phủi bụi trên đầu, đỡ Ngải Tiểu Tiểu đứng lên tiếng hỏi.

Lần đầu tiên trải nghiệm loại rung động này, hoàn toàn không có sợ hãi là giả. Chỉ là, Ngải Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn Kì Tuấn rất trấn định, tinh thần hoảng loạn ổn định không ít. Cô biết là một người lính đặc biệt không có cách nào tránh khỏi cảnh tượng này. Lắc đầu một cái: “Tôi chỉ cảm thấy mình học còn chưa đủ”. Tựa như hôm nay, cô cho rằng mình may mắn tránh khỏi trận địa bày toàn mìn của Kì Tuấn là có thể nắm giữ toàn bộ kỹ xảo gỡ mìn rồi, thật ra thì không phải. Bom và mìn, cô vẫn không biết kẻ địch sẽ lấy cài chúng ở đâu. Cho nên cô chỉ có thể bắt bản thân mình mạnh mẽ lên.

Kì Tuấn vừa nhìn Ngải Tiểu Tiểu, tròng mắt đen thoáng qua tia tán thưởng. Sau đó anh quay đầu xem đám người trên phố đang hoảng loạn ôm đầu chạy tán loạn, rất tự nhiên đút hai tay vào túi, lạnh nhạt nói: “Xem ra chúng ta phải tìm xe trở về căn cứ”.

“Ừ”. Ngải Tiểu Tiểu nghiêng đầu nhìn hắn, “Ai đã cài bom trong xe, rắn độc sao?”

“Có lẽ đi” Kì Tuấn nhún nhún vai, ánh mắt thâm thúy chìm vào bóng đêm. Mặc kệ là ai. Vọng tưởng động vào người của anh, tự mình tìm đường chết.
Bình Luận (0)
Comment