Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Cố Bám

Chương 55.2

Tiết Thi Nhã thấy Ngải Tiểu Tiểu trong mắt thoáng qua một tia khinh thường, nhưng vẫn rất vui vẻ như cũ nói: "Tiểu Tiểu, cô cũng đến chúc mừng sinh nhật của huấn luyện viên Kỳ sao?"

"Đúng vậy, " Ngải Tiểu Tiểu lúng túng tay nắm thật chặt túi giấy đỏ, "Vốn là tôi không biết , buổi chiều Yên Nhiên tới đây nói cho tôi biết, cô ấy còn nhờ tôi tặng quà sinh nhật cho huấn luyện viên Kỳ." Nói xong cô lấy hộp nhỏ ra đưa đến trước mặt Kỳ Tuấn, "Dạ, sinh nhật vui vẻ!"

nha đầu giảo hoạt, một cái đã phủi bỏ bản thân sạch sẽ, tròng mắt đen Kỳ Tuấn thoáng qua một tia không vui, ánh mắt rơi vào túi giấy đỏ kia trên tay cô, "Kia là cái gì?"

"A, trứng gà hồng. Anh biết không, sinh nhật phải ăn trứng gà hồng, tôi đã cố ý dặn dò phòng bếp nấu đó, sau đó sẽ được nhiều phước lành. . . . . ."

"Tiểu Tiểu, đây chính là quà tặng của cô sao?" trong âm thanh Tiết Thi Nhã tràn đầy vẻ khó có thể tin, giống như Ngải Tiểu Tiểu làm chuyện gì kinh thế hãi tục. Ngải Tiểu Tiểu thấy trên bàn để một hộp giấy dài mảnh tuyệt đẹp, chắc là quà sinh nhật của Tiết Thi Nhã rồi. So sánh với quà tặng của cô ấy, quả thực cô hơi keo kiệt chút. Nhưng là có thể trách ai đây? Cô không có thời gian cũng không có tiền. . . . . .

Cô gật đầu một cái quyết định không ở nơi này tiếp tục bị chướng mắt nữa, "Các người tán gẫu, tôi đi trước."

Nào có thể đoán được, Kỳ Tuấn duỗi tay một cái một níu cổ tay của cô lại, trực tiếp an trí cô ở trên ghế sofa, "Ngồi xuống, đợi tôi còn có chuyện muốn nói với em."

Sau đó anh xoay người quét mắt nhìn quà tặng trong tay Tiết Thi Nhã, lạnh lùng nói: "Cái cà vạt kia cô vẫn nên lấy về đi, tôi chưa từng có thói quen thắt cà vạt."

"Làm sao anh biết đây là cà vạt?" Tiết Thi Nhã kinh ngạc nhìn quà tặng một chút hỏi, cô tốn nhiều tâm tư như vậy, vậy mà lại bị anh liếc mắt đã nhìn ra.

Ngu ngốc, cặp mắt kia của Kỳ Tuấn chính là X quang, không gì không thể nhìn thấu chứ sao. Ngải Tiểu Tiểu ngồi nghiêm chỉnh, rảnh rỗi nhàm chán âm thầm giải thích trong đáy lòng thay cô ta.

"Nếu như không có việc gì, cô có thể đi được rồi." ngay cả giải thích Kỳ Tuấn cũng lười phải nói cho cô.

Tiết Thi Nhã nhìn Ngải Tiểu Tiểu đang ngồi rủ lông mày một bên một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh đỏ. Ở trước mặt cô ta bị hạ lệnh đuổi khách, cô vừa thẹn vừa cáu. Nhưng mà trước mặt Kỳ Tuấn lại không muốn nổi giận, chỉ đành phải ngượng ngùng cười nói: "Tôi đi trước, quà tặng anh hãy nhận thôi. Đàn ông phải có chuẩn bị một cái cà vạt, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào."

"Không cần." Kỳ Tuấn khẽ cong eo lấy hộp quà lên đưa tới trước mặt cô ta, " cuộc sống của Tôi đây luôn luôn đơn giản, đồ vô dụng cũng không muốn làm nó chiếm dụng không gian của tôi."

trực tiếp cự tuyệt thật giỏi! Ngải Tiểu Tiểu bĩu bĩu môi, huấn luyện viên thật đúng là không biết thương hương tiếc ngọc chút nào, cần phải ở trước mặt cô cự tuyệt người ta sao, anh thành tâm ư, đây không phải là rõ ràng muốn tạo thêm kẻ thù cho cô hả?

Giờ phút này cúi đầu cô cũng có thể cảm giác ánh mắt ghen ghét giống như tia laser của Tiết Thi Nhã.

"Vậy cũng tốt, xem ra là tôi chọn quà tặng không vừa ý huấn luyện viên Kỳ. Lần sau tôi sẽ chú ý." Tiết Thi Nhã cố gắng không để cho âm thanh của mình run rẩy, duy trì sự ưu nhã trước sau như một.

Còn có lần sau! Ngải Tiểu Tiểu im lặng, bị huấn luyện viên thối cự tuyệt vô tình như vậy, cô ta còn không ngừng cố gắng? Quả nhiên sức mạnh của tình yêu thật là vĩ đại.

Tiết Thi Nhã rời đi, đóng cửa ầm một tiếng. Không biết vì sao sao trong lòng Ngải Tiểu Tiểu run rẩy.

"Huấn luyện viên, bây giờ anh có thể nói, tìm tôi có chuyện gì?" Cô cảnh giác nhìn Kỳ Tuấn đang đi từng bước một tới gần vừa hỏi nói.

Kỳ Tuấn kéo ghế ngồi đối diện cô, tròng mắt đen mang theo ý cười đầy mị hoặc , "Quà tặng của em tôi rất thích."

"Vậy anh hãy nhân lúc còn nóng ăn đi, còn nóng đấy." Ngải Tiểu Tiểu vội vàng móc ra một cái trứng gà từ trong gói giấy đỏ. Ngón tay ngọc xanh xao, trứng gà vỏ hồng cực kỳ hiệu quả có thị giác. Kỳ Tuấn chợt nhíu mày nhìn trứng trong tay cô, hồng đến dầy vui vẻ, tươi đẹp đến say người, dễ vỡ thực sự không thể làm vũ khí, chỉ có thể lót dạ. Người lại không di chuyển chút nào.

Tay cứ như vậy ở giữa không trung cứng mấy giây. Ngải Tiểu Tiểu thu hồi, cảm giác trong không khí đầy sự mập mờ, cười cười nói: "Tôi giúp anh bóc vỏ." Bóc bỏ vỏ hồng, lộ ra màu trắng như tuyết, Ngải Tiểu Tiểu lại một lần nữa đưa trứng gà đến trước mặt Kỳ Tuấn, "Bây giờ có thể ăn."

Hắn cúi đầu một ngụm ăn hết một nửa cái trứng gà, sau đó nhẹ nhàng nhai. Chỉ là ánh mắt chết người kia, ánh mắt của anh từ đầu đến cuối vẫn giằng co với cô, mang theo chút mê hoặc như vậy, chút hấp dẫn như vậy, chút tư vị câu hồn như vậy. . . . . .

Choáng nha, không phải là ăn trứng gà sao? Sao anh cũng có thể tạo ra nhiều dáng vẻ làm cho người kinh hãi run rẩy. huấn luyện viên Thối, biến thái, anh thật sự là biến thái!

Hầu kết chuyển động đm nuốt thức ăn trong miệng xuống, Kỳ Tuấn nắm chặt tay Ngải Tiểu Tiểu nhét một nửa trứng gà còn dư lại vào trong miệng. Ngải Tiểu Tiểu thở phào một cái muốn thu tay lại, nhưng lại bị động tác kế tiếp của anh làm ngây người.

huấn luyện viên Thối, anh, anh vậy mà lại cắn ngón tay của cô không chịu nhả ra, răng môi vuốt ve, vụt, mặt của Ngải Tiểu Tiểu trở nên hồng hơn cả cái trứng gà hồng kia. Trời ạ, anh vậy mà lại lè lưỡi, liếm từng ngón tay của cô chút một, giống như liếm láp chút trứng còn sót lại trên tay cô, càng giống như trêu chọc dục vọng nguyên thủy đang rộn rạo trong cô.

Choáng nha, tên yêu nghiệt này.

Ngải Tiểu Tiểu cố gắng liều chết rút tay của mình về, không ngờ tới dùng sức quá mạnh kết quả chính là túm Kỳ Tuấn nhào vào trên người mình.

"Cô nhóc, em thật đúng là nhiệt tình."

Nhiệt tình cái quỷ, Ngải Tiểu Tiểu vội vàng luống cuống tay chân nghĩ đẩy hắn ra. Tốt bụng đến ăn mừng sinh nhật với anh, lại bị anh chiếm hết tiện nghi. Nhìn dáng vẻ tức giận thở phì phì của cô, Kỳ Tuấn nâng môi cười một tiếng, bàn tay kéo eo của cô qua, đảo lộn vị trí của hai người, đặt cô ngồi trên đùi của anh. "Tiếp tục, quà tặng của em còn chưa đưa xong." Anh mập mờ thổi một hơi bên tai cô nói.

Ngải Tiểu Tiểu lườm anh một cái nhận mệnh lại đưa một cái trứng gà lên. Được rồi, hôm nay sinh nhật của anh ta, anh ta lớn nhất.

Lần này, cô đã rút ra bài học kinh nghiệm, bóc sạch vỏ trứng gà cô lập tức nhét toàn bộ quả trứng vào trong miệng Kỳ Tuấn. Nhìn anh trừng mắt với cô, cô còn hả hê lè lưỡi. "Còn ăn nữa chứ?"

"Ưmh ưmh ưmh ưmh. . . . . ." Tôi muốn ăn em. Ngậm cả cái trứng gà trong miệng, Kỳ Tuấn không nói nên lời. Chỉ là, ánh mắt chọc người kia làm cho Ngải Tiểu Tiểu nghe hiểu ý tứ của anh.

"Còn ăn trứng gà nữa? Tôi bóc cho anh ăn nha." Cô cầm trứng gà lên giả bộ ngu. Ánh mắt Kỳ Tuấn nhíu lại đầy nguy hiểm, bàn tay giữ chặt cái ót của cô, cứng rắn đưa nửa cái trứng gà còn dư lại trong miệng vào trong miệng Ngải Tiểu Tiểu .

Á. . . . . . Thật buồn nôn! Ngải Tiểu Tiểu muốn phun ra, lại bị môi anh ép chặt lại.

"Nuốt xuống!" Anh chau chau mày, dùng ánh mắt chỉ thị. Ngải Tiểu Tiểu không khuất phục, cố gắng muốn đứa thức ăn trong miệng mình quay lại miệng anh. kết quả của phen so tài chính là hỗn hợp lòng đỏ, lòng trắng trứng dính đầy khoang miệng hai người, cánh môi thậm chí cằm. . . . . .

Choáng nha, trứng gà hồng này mặc dù không đáng tiền, nhưng tốt xấu gì cũng là tâm ý của cô.

khi còn bé ở cô nhi viện, tiền bạc của cô nhi viện rất eo hẹp. Căn bản không có tiền để tổ chức sinh nhật cho bọn cô. Nhưng mà, mỗi lần sinh nhật cô dì Ôn cũng sẽ đặc biệt nấu mấy quả trứng gà hồng cho cô, sau khi những người bạn nhỏ khác ngủ rồi sẽ gọi cô dậy ăn.

Vì vậy, cô tập mãi thành thói quen, mỗi lần sinh nhật sau đó, cho dù dì Ôn không bên cạnh cô cũng sẽ nấu mấy cái trứng gà hồng cho mình. Bởi vì trứng gà nhỏ này luôn làm cho lòng người thấy ấm áp.

Nhưng mà, bây giờ cô vui vẻ chia sẻ với anh, thật không ngờ anh lại giày xéo tâm ý của cô. Ngải Tiểu Tiểu giận đến choáng váng, nắm chặt tay thành quả đấm, kêu lên một tiếng giận dữ, giống như sư tử nhỏ bị chọc giận, hận không thể một quyền đánh anh ngã xuống đất không dậy nổi.

Kỳ Tuấn hung ác trừng mắt với cô vẫn còn nói.

" cái này xem như chúng ta đồng cam cộng khổ. Làm gì lại thô lỗ như vậy. . . . . ." Cô cũng không nhịn được nữa, nhấc chân đá một phát. "Tôi đâu có thô lỗ? !"

Gót chân Kỳ Tuấn xoay lại, thân hình linh hoạt đến không ngờ, dễ dàng thoát khỏi cú đá chân đầy phẫn nộ của cô. Chân của cô không thu lại được sức lực, bỏ qua mục tiêu, trực tiếp đá vào chiếc đèn ở bên cạnh.

Ầm!

Chiếc đèn đổ xuống, vướng vào một bên giá treo quần áo, giá treo hơi lung lay rồi cũng đổ xuống, nện xuống mặt giường.

Khi mọi chuyện đã lắng xuống, Kỳ Tuấn mới hếch mày lên, vừa dùng khăn giấy lau khóe môi, vừa như có điều suy nghĩ gật đầu một cái."" ừ, anh nói sai, bà xã, không phải em thô lỗ, "Nhìn gia cụ ngổn ngang, trong miệng chậc chậc có tiếng thở dài." Mà em rất thô bạo." " tôi...tôi, tôi mới không thô bạo. . . . . ." Chứng cớ rải đầy đất, âm thanh phản bác của Ngải Tiểu Tiểu ngày càng nhỏ lại. Vì tiêu diệt chứng cớ, cô vội vã bắt đầu dọn dẹp tàn cuộc, vén tay áo lên, dựng lại gia cụ bị đổ, cẩn thận sắp xếp lại.

Chỉ là, điều này cũng không thể trách cô, Ngải Tiểu Tiểu rút khăn giấy ra, lau chùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, ánh mắt nhìn Kỳ Tuấn rất u oán. đàn ông cũng gần ba mươi tuổi, vậy mà lại chơi loại trò chơi ngây thơ này với cô, đầu sỏ gây nên chính là anh!

Kỳ Tuấn lại cười đến vô cùng vui vẻ, xoay người lấy ra một bình rượu và hai ly rượu từ trong tủ lạnh nhỏ bên cạnh giường. " Vốn là tôi là chuẩn bị cho mình vào tối nay, em đã tới, cùng tôi uống một chén đi."

Uống rượu? Ngải Tiểu Tiểu lắc đầu, " tôi không uống." Rượu kia có thể làm mất lý trí, cô không dính thì tốt hơn.

" vậy thì ngồi ở đó cho tôi. . . . . ."Anh liếc nhìn cô, cũng không miễn cưỡng. Lười biếng ngồi dưới đất, khẽ di chuyển chân dài, nghiêng người dựa vào trên ghế sa lon, trong lúc lơ đãng cả người phát ra sức hấp dẫn lạ kì.
Bình Luận (0)
Comment