Quân Hôn Độc Ái

Chương 16

Đợi sau khi Nam Tinh thấy rõ mặt người đàn ông ở trước mắt là Mẫn Lạp, lúc này bé mới từ từ buông tay xuống, lại quay đầu tiếp tục chơi với súng lục của bé, hoàn toàn không thấy sự tồn tại của Mẫn Lạp.

Mẫn Lạp bất đắc dĩ lắc đầu, đứa nhỏ xấu xa này thật không đáng yêu!

Nhìn thấy bé vẫn cứ sống trong thế giới của mình, hoàn toàn không trao đổi với những người bên cạnh, có đôi lúc, thậm chí bạn còn cho rằng bé là một người câm điếc không biết nói chuyện, Mẫn Lạp thật sự đã hi vọng, một ngày nào đó đứa bé thông minh này có thể đi ra khỏi thế giới đang bị đóng chặt của mình, đi tiếp xúc với thế giới tràn đầy sức sống, đi về phía cuộc sống tuyệt vời và kích thích của anh.

Mẫn Lạp đi tới sát vào trước mặt Nam Tinh, cười nói dịu dàng, "Tiểu Tinh, hôm nay đừng chơi với súng nữa, chú dẫn con đi gặp một người có được hay không?"

Nam Tinh không lên tiếng, cũng không ngẩng đầu lên, giống như không nghe thấy lời của anh.

Mẫn Lạp lại kiêu nhẫn dụ dỗ bé, "Tiểu Tinh, con có muốn mẹ không?"

Nam Tinh chợt nâng mắt lên, con ngươi lam đậm nổi lên một cổ gió bão, hung hăng trừng Mẫn Lạp.

Có thể Nam Tinh chưa từng thấy, chỗ tối sâu trong con ngươi của bé, cất giấu một tia oán hận nồng đậm, không cam lòng, và bi thương.

Ngay cả người luôn tự xưng ưu nhã và mặt dày là Mẫn Lạp, khi anh nhìn vào ánh mắt sắc bén đó, cũng đều nhịn không được mà sờ lỗ mũi, che dấu sự chật vật và lúng túng của anh.

Bị một đứa trẻ xấu xa dồn tới bước đường này, Mẫn Lạp thật sự có một loại cảm giác thất bại nặng nề.

Đứa trẻ này, thật không hổ là con trai của Nam Bá Đông, còn nhỏ tuổi, mà đã có một khí thế cường bá như vậy, nếu như sau này lớn lên, nhất định là sóng sau đè sóng trước.

Sau đó Mẫn Lạp ở trong lòng than nhẹ một tiếng, cũng không cần biết Nam Tinh có đang lắng nghe hay không, tiếp tục dùng thanh âm dịu dàng của anh ở nơi này tự nói, "Dáng dấp của cô ấy rất đẹp rất đẹp, một người lẳng lặng nằm trên giường bệnh, con có biết không? Cô ấy và con rất giống nhau, cũng không thích cùng người khác tiếp xúc, cô ấy mới vừa mất đi đứa con của mình, cô ấy hiện tại rất cô độc, cũng rất tuyệt vọng, cho nên, vẫn nằm trên giường cũng không chịu tỉnh lại, nếu như con chịu đi gặp cô ấy, chú tin khi con thấy cô ấy, nhất định sẽ rất yêu thích yêu thích cô ấy. Tiểu Tinh, con có nguyện đi đánh thức công chúa của vương tử một lần hay không?"

Hai người kia cũng làm cho anh hao tổn rất nhiều khổ tâm nha!

Nam Tinh vẫn trầm mặc, vẫn ở nơi đó bắt tay vào thí nghiệm độ lắp ráp linh hoạt của súng, một hồi đánh bóng, một hồi lại lắp ráp, tới tới lui lui không biết bao nhiêu lần, mà Mẫn Lạp vẫn kiên nhẫn ngồi một bên chờ bé.

Lúc đó, Mạnh Tẩu đang dọn dẹp trong phòng đi ra ngoài, chào hỏi một tiếng, Mẫn Lạp cười phất tay với bà, Mạnh Tẩu lại tiếp tục đi làm việc của bà.

Chờ đến khi cây súng của Nam Tinh đã hoàn thành tất cả kiểm tra, thì thời gian cũng đã trôi qua gần hai tiếng.

Mẫn Lạp đột nhiên phát hiện, sự kiên nhẫn của mình càng ngày càng tốt rồi.

Còn may là, Nam Tinh không có cô phụ sự mong đợi và chờ đợi của anh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn lãnh khốc của bé nhẹ nhàng ném cây súng ngắn đã được lắp ráp tốt một cái, trực tiếp ném thẳng vào trong lòng của Mẫn Lạp, lạnh lùng một tiếng, "Tặng cho chú!"

Nói xong, bé liền dẫn đầu đi ra ngoài.

Mẫn Lạp nhìn thoáng qua cây súng lục nhỏ tinh xảo và khéo léo ở trong tay, khá lắm, thật sự là một thiên tài, nhỏ như vậy, mà đã có thể lắp ráp ra vũ khí hạng nặng được, bình thường đứa nhỏ này luôn đem mình xem như bảo vật, làm sao hôm nay lại chịu đồng ý đi cùng anh một phen chứ? Thật là kỳ tích!

Chẳng lẽ là...?

Mẫn Lạp vẫn còn đang suy nghĩ, trong khéo mắt lại nhìn thấy một bóng dáng nhỏ lạnh lùng đã muốn đi ra cửa rồi, vội vàng đem cây súng nhỏ vắt ở ngang hông, hướng về phía bóng lưng nhỏ của Nam Tinh rống một tiếng, "Tiểu Tinh, chờ chú một chút!"

Mẫn Lạp làm ba bước thành hai bước mà đuổi theo, nhìn thấy phương hướng mà Nam Tinh đang đi tới, anh có phần ngạc nhiên, "Tiểu Tinh, làm sao con biết cô ấy đang ở nơi nào?"

Nam Tinh khinh bỉ liếc anh một cái, thấp giọng hừ nhẹ, "Cháu không có điếc cũng không có câm nha!"

Mẫn Lạp bị lời nói của bé làm nghẹn một lúc, dừng lại cước bộ, đợi phản ứng kịp, liền không nhịn được vươn tay câm hận muốn trọc trọc bé.

Phía sau của Nam Tinh lại giống như có một ánh mắt, lúc anh muốn hướng về phía bé trọc trọc, bé chợt quay đầu lại, mắt lạnh mang theo một cổ hàn khí, thật sự đem tay Mẫn Lạp vừa vươn ra ngượng ngùng thu lại.

Thấy Nam Tinh quay đầu tiếp tục đi, Mẫn Lạp không nhịn được hướng về phía vỏ não nhỏ kia lẩm bẩm một câu, "Thật là không đáng yêu!"

****

Mạc Yên cảm giác giống mình đang bị vây trong một thế giới bóng tối.

Ở nơi thế giới tối đen này, trong không khí tràn đầy sự lạnh lẽo, gió lạnh thổi ào ào, thổi làm cho người cô toát ra khí lạnh, dưới chân đạp chính là một mảnh nước màu đỏ, âm u khinh khủng, không có một chút ấm áp.

Cô hận không được cứ như vậy ngã xuống, vĩnh viễn không muốn tỉnh lại một lần nữa.

Nhưng mà ở trong tiềm thức, cô lại cảm thấy có vô số ràng buộc, giống như từng sợi tơ chém không đứt, đang không ngừng lôi kéo thần kinh của cô.

Đó là...sự ấm áp đến từ ba, mẹ, còn có anh trai.

Sự tồn tại của bọn họ, dĩ nhiên khiến cho sự tuyệt vọng của cô, đối với cái thế giới này sinh ra một tia lưu luyến và không nở.

Nhưng mà, cho dù như vậy, cô cũng không muốn tỉnh lại.

Cô muốn chạy trốn, cô sợ hãi khi phải đối mặt với những thứ chuyện đoàn kết của nhân dân đã làm cho cô khó chịu, đã làm cho cô khổ sở, đã làm cho cô tuyệt vọng và thống hận.

Nếu như có thể, cô muốn cứ như vậy vẫn tiếp tục núp ở trong cái sừng thông minh của mình, tiếp tục ngủ mê man.

Thế nhưng, rõ ràng có người không cho phép cô tiếp tục tiêu cực mà ngủ say như vậy nữa.

Cô nghe được thanh âm triệu hồi của ác ma.

Cô nghe được thanh âm ác ma âm ngoan đang nói chuyện với cô, "Em tốt nhất nên nhanh chóng tỉnh lại cho tôi, em đừng quên, em vẫn còn nợ tôi một lời hứa khi em thua! Từ nay về sau, em, Mạc Yên, sinh ra là người của Nam Bá Đông, chết cũng là quỷ của Nam Bá Đông! Không có mệnh lệnh của tôi, cho dù em chết, tôi cũng phải xuống hoàng tuyền kéo em trở về!"

Cô phớt lờ anh!

Cô cụp lỗ tai đang dựng đứng của mình, không coi anh ra gì!

Nhưng vì cái gì, cô rõ ràng đã cụp lỗ tai, âm thanh ma quỷ của anh vẫn chui vào lỗ tai cô, đã tàn nhẫn và châm biếm tâm linh và thần kinh yếu ớt của cô.

"Tôi cho em thời gian một ngày để cân nhắc, nếu như ngày mai em còn chưa tỉnh lại, cũng đừng trách tôi không khách khí, tôi sẽ trực tiếp phá hủy ba mẹ mà em yêu thương, còn có vị anh trai thân ái tài giỏi xuất sắc của em, nếu như em mong muốn sống ở trong địa ngục, vậy tôi sẽ khiến cho tất cả bọn họ đều xuống cùng với em!"

Trái tim nhỏ của Mạc Yên đang ngủ mê man bổng run lên, cô không có chút nghi ngờ về thực lực của ác ma này, anh đã nói ra, thì khẳng định sẽ làm được!

Không được! Cô không thể để cho anh hại ba mẹ và anh trai! Không được! Tuyệt đối không được!

Nhưng mà, vừa nghĩ tới cứ như vậy làm cho ác ma này được như ý, nghĩ đến sau này đều phải ở bên cạnh ác ma này, cô không cam tâm! Cô làm sao có thể cam tâm đây!
Bình Luận (0)
Comment