Quân Hôn Độc Ái

Chương 92

Editor: Á bì

Lễ giáng sinh ở nước ngoài và tết âm lịch ở Trung Quốc rất giống nhau, long trọng mà náo nhiệt.

Ở trong trang viên của Nam thị đã có người phụ trách bố trí hiện trường từ lâu. Hôm nay vừa nhìn thấy có treo đầy những tiểu thiên sứ trên cây thông nô-en, có đủ loại đèn màu để chào mừng giáng sinh, còn trên cửa sổ có ghi: Merry Christmas! Không chỗ nào không thấy sự vui mừng của giáng sinh sắp đến.

Đêm 24 tháng 12 bình an rất giống như đêm ba mươi ở Trung Quốc, đều là ngày gia đình đoàn viên.

Theo lý mà nói Nam Bác Thao và Mạc Yên đều là người Trung Quốc, đã từng cho rằng lễ giáng sinh rất bình thường, nhưng dù sao bọn họ cũng đang sống ở Luân Đôn, dù muốn dù không cũng phải nhập gia tuỳ tục. Hơn nữa trong các nhân viên cao cấp phục vụ cho tập đoàn Nam thị chỉ có 0.8 phần trăm là dân bản xứ, thừa dịp cơ hội này tổ chức một buổi tiệc, mời không ít các chính quyền địa phương, đưa cho mỗi người mỗi phần quà, chắc chắn đây sẽ là thời cơ tốt nhất để mượn sức lôi kéo lòng người.

Mặc dù đất nước khác nhau, nhưng quan hệ tình người bất kể là nước nào cũng đều có.

Đối với Nam Bác Thao và Mạc Yên những thứ để tổ chức một tiệc rượu này bất quá cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi. Một mệnh lệnh đưa xuống, tự nhiên sẽ có chuyên gia xử lý, vả lại còn làm cẩn thận từng li từng tí, sẽ không làm cho bọn họ lo lắng.

Nếu muốn nói cái gì làm cho bọn họ thật sự lo lắng thì đó chính là vấn đề an toàn của khách.

Năm giờ chiều ngày mai, lần lượt từng người khách cầm thiệp mời bước vào trang viên của Nam thị.

Ở Luân Đôn, tập đoàn Nam thị là xí nghiệp lớn nhất của người Hoa, tuy nói rằng Nam thị là Hoa kiều, nhưng Nam thị ở Luân Đôn đã cấm rễ hơn trăm năm. Mặc dù không thể nói bọn họ là người bản xứ ở Luân Đôn, nhưng cũng chẳng kém là bao, dòng họ Nam thị cũng đã có không ít người có quan hệ thông gia với người bản xứ, một nửa của đời sau đều là con lai.

Mà nhân mạch và tài sản tích góp trăm năm chỉ có thể nói là cực kỳ doạ người.

Có thể nói người được mời đến trang viên của Nam thị hôm nay đều cảm thấy đã có mặt mũi lắm rồi.

Lúc này Mạc Yên đang đứng ở trong phòng mình trên lầu hai, đứng ở trên cao nhìn xuống hoa viên sẽ bắt đầu bữa tiệc, Nam Bác Thao đang cầm một ly rượu cùng khách xã giao.

Nam Tinh vẫn còn chưa xuất hiện.

Mà lúc này trong tay Mẫn Lạp tao nhã đang kéo một mỹ nhân xinh đẹp, đó chính là tiểu thư Cừu Yên.

Cừu Yên? Ha ha ha, Mạc Yên nhếch môi cười yếu ớt.

Một tiếng sau khi cô ấy xuất hiện ngày hôm qua, tư liệu của Cừu Yên đã được người đặt xuống trước mặt cô, là Hoa kiều ở Indonesia, trong nhà có một siêu thị nhỏ, là con gái một, ba mẹ chết ngoài ý muốn, tư liệu cực kỳ hoàn hảo, Mạc Yên tìm không ra một tia sơ hở.

Nhưng càng như vậy, Mạc Yên lại càng cảm thấy người phụ nữ này có vấn đề, đây là trực giác của cô.

Một loại...khi đối với nguy hiểm đang đe doạ mình sẽ xuất hiện trực giác của bản năng.

Ví như đổi lại là người khác, có tính chất nguy hiểm, Mạc Yên thà rằng giết lầm 3000, cũng tuyệt đối sẽ không tha cho một người nào bước vào trang viên của Nam thị. Phải biết rằng trang viên Nam thị đã trải qua sự gội rửa của Nam Bá Đông, hiện tại đây chính là nơi an toàn nhất cho cô, Nam Tinh và Nam Bác Thao phòng thân. Người ngoài có ý nghĩ muốn xâm lấn nơi này, căn bản là chuyện không thể.

Nhưng Cừu Yên này lại là bạn mà Mẫn Lạp mang về, hơn nữa nhìn mặt mày ôn nhu và mạnh mẽ của Mẫn Lạp trong lúc này, chỉ sợ là thật lòng quan tâm người phụ nữ này. Cho nên tạm thời dưới tình huống chưa có chứng cứ xác thực, Mạc Yên thật sự không thể làm gì được người phụ nữ này.

Hiện tại cô chỉ có thể phái người âm thầm coi chừng Cừu Yên, ngăn chặn cô ấy làm ra chuyện gì không tốt.

Còn về phần Mẫn Lạp, Mạc Yên cũng không nhắc nhở anh.

Nhiều năm qua Mẫn Lạp vẫn luôn đi theo Nam Bá Đông vào sinh ra tử, cứu mạng gia đình bọn họ vô số lần. Tại thời điểm khi cô khó khăn nhất, là anh đã dùng sự ôn nhu như ánh mặt trời của mình an ủi cô, cổ vũ cô, nhất định phải chống đỡ tiếp.

Mẫn Lạp là người mà gia đình bọn họ đã sớm coi là một thành viên ở trong đó.

Cho nên trước đó mới có thể quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của anh.

Nhưng lúc này thật sự đã xuất hiện một người phụ nữ bên cạnh anh, ngược lại Mạc Yên nên yên lòng mới phải.

Mạc Yên đột nhiên nhìn thấy Mẫn Lạp nhận điện thoại nên rời đi, Cừu Yên lại đi tới trước mặt của Nam Bác Thao, cùng tán gẫu với Nam Bác Thao, nhìn bộ dáng vui vẻ cười đùa của hai người, làm như bọn họ trò chuyện thật sự vui vẻ.

Trong lòng Mạc Yên đột nhiên sáng lên, chẳng lẽ...mục tiêu của người phụ nữ này không phải là Mẫn Lạp, mà lại là người cầm lái tập đoàn Nam thị Nam Bác Thao?

Mạc Yên cẩn thận suy nghĩ lại, mặt mũi của cô ấy rất giống mình, chẳng lẽ đã từng được sửa? Tên cô ấy lại tương tự mình, chẳng lẽ cô ấy biết rõ Nam Bác Thao rất yêu thương Bạch Yên và Nam Yên, cố tình biến mình thành bộ dạng này, mục đích chính là muốn giành được tình cảm tốt của Nam Bác Thao, dựa vào Nam Bác Thao mà lên đời?

Nếu quả thật là như vậy, người phụ nữ này thật sự rất đáng sợ! Cô ấy làm nhiều chuyện như vậy, chỉ vì muốn ẩn nấp ở trong nhà họ Nam, động cơ của cô ấy là gì? Rốt cuộc sau cùng cô ấy muốn cái gì? Danh lợi? Địa vị? Hay là cái khác?

Mạc Yên càng nghĩ càng kinh hãi, vươn tay nhẹ vỗ, một bóng dáng núp gần đó nhanh nhẹn bước ra, cúi đầu nghe lệnh.

"Tiếp tục theo dõi người phụ nữ này, mặc khác tiếp tục điều tra cô ta. Về phần điều tra thì ví dụ như cô ta đã từng phẩu thuật thẩm mỹ qua chưa? Ví dụ như tên có phải đã từng thay đổi qua hay không? Nhất định phải điều tra cho tốt, Ám Diệm, tôi nhắc nhở cậu, việc này rất quan trọng, nếu như trong việc này mà các người có sai sót, đừng trách tôi hạ thủ không lưu tình đối với các người. Thủ hạ của Mạc Yên tôi, chưa bao giờ giữ lại đồ vô dụng!"

"Dạ rõ cô chủ!" Ám Diệm lặng lẽ lui ra, lòng Mạc Yên như bị một ngọn núi đè nặng, nặng đến hậm hực.

Lúc này thím Mạnh đi tới, gỏ nhẹ cửa ở phía sau.

Lúc bà nhìn thấy Mạc Yên đứng trước cửa sổ, dáng dấp tràn ngập vắng vẻ và cô đơn, như thấy được cô chủ của bà vào năm đó, trong lòng đột nhiên ê ẩm, tự nhiên sinh ra một chút thương tiếc. Người phụ nữ này và cô chủ nhà bà đều có mệnh khổ!

Nghĩ đến Mạc Yên đối đãi với con của cô chủ như con ruột của mình, trong lòng thím Mạnh rất an lòng, đối với Mạc Yên tự nhiên cũng trung thành và tận tâm.

Mạc Yên quay đầu, nhìn thím Mạnh cười, "Thím Mạnh, có chuyện gì vậy?"

Thím Mạnh là bà vú của Nam Tinh, từ nhỏ chăm sóc Nam Tinh cho tới lớn, vẫn luôn đi theo bên cạnh bọn họ, nói không nhiều nhưng làm lại cực kỳ tốt.

Thím Mạnh cười, "Tiệc rượu sắp bắt đầu, ông chủ cho mời cô chủ xuống."

"Được, con lập tức xuống ngay!"

Mạc Yên đi tới trước gương, nhìn mình một lần nữa, trải qua vài năm sống trong sự giàu sang, toàn thân cô đã toả ra một cổ thanh tao nồng đậm, gương mặt tươi cười xinh đẹp tuyệt trần, làn da vô cùng mềm mại, mặt mũi tinh xảo và trầm tĩnh, vẻ mặt ôn nhu, hai lông mày của Mạc Yên rũ xuống, đôi mắt đen trong trẻo và thanh thuý như sao sáng trên trời đêm. Có đôi khi cô tự nhìn mình cũng cảm thấy có chút tự kỷ.

Mạc Yên lắc đầu cười khổ một cái, chuẩn bị bước vào chiến tranh thôi!

Đối với cô mà nói, trận ở trong trang viên này chính là chiến trường chưa tìm thấy khói thuốc súng. Cô từ một đoá hoa trong nhà kính, lớn dần trở thành một quý phu nhân tao nhã có thể ung dung và bình tĩnh cười nhìn mọi người trên thế giới. Nam Bác Thao và Nam Bá Đông là người có công rất lớn trong chuyện này.

Mạc Yên xuống lầu thì được những thanh niên anh tuấn và tài giỏi của công ty tiến lên chào hỏi cô, Mạc Yên đều nâng ly đáp trả, cười nhạt cùng nói chuyện với bọn họ. Mặt cười tuyệt mỹ, cử chỉ tao nhã, phong thái cao quý, quyến rũ vô số đàn ông có mặt trong buổi tiệc.

Sau khi một người đi ngang qua mặt, Mạc Yên cầm lấy một đĩa thức ăn, đi đến một góc nhỏ yên tĩnh, xoa xoa mặt cười có chút cứng ngắc, thở dài một tiếng, rốt cuộc có thể nghỉ ngơi một chút rồi!

Rất nhiều phụ nữ thích xã giao và tiệc tùng, nhưng trong lòng cô lại không thích những trường hợp như thế này. Cô nhớ về trước kia vẫn còn đơn thuần, cuộc sống đi học, có người thương, có người yêu, có người quan tâm cô.

Nhưng bây giờ vận mệnh lại đẩy cô vào nơi đầu sóng ngọn gió, nếu như cô không kiên cường đứng dậy đối mặt, nếu như cô không trang bị chính mình, vậy nếu cô muốn bảo vệ người thân của mình, cô cũng sẽ bảo vệ không nổi.

Bao nhiêu người như hổ rình mồi nhìn chằm chằm địa vị của bọn họ, có rất nhiều người bất cứ lúc nào cũng có thể cướp của bọn họ. Cho dù một giây bọn họ cũng không thể buông lỏng, Mạc Yên ở trong đó mới thật sự hiểu được sự bất đắc dĩ của những người trong giới thượng lưu. Cho dù là người thân, vì danh lợi, vì địa vị, vì quyền thế cũng có thể trở thành kẻ thù sống chết.

Biết rõ con đường phía trước rất nguy hiểm, nhưng bây giờ cô đã không còn đường lui. Nam Bá Đông giao phó Nam Tinh cho cô, hiện tại Nam Bác Thao chỉ còn lại mình cô là con gái ruột, cô có thể không thèm quan tâm đến bọn họ sao?

Không thể! Nếu đã không thể thì cô chỉ còn cách thẳng ngực, dứt khoát bước về phía trước!

Mạc Yên nâng hai mắt nhàn nhạt quyét về trang viên náo nhiệt kia, Cừu Yên cứ dính ở bên người Nam Bác Thao, cô khẽ hừ lạnh, dường như người phụ nữ này có chút vội vã thì phải. Hành vi của cô ấy ở trong mắt Mạc Yên chính là người của Tư Mã Chiêu, người ngoài đường cũng biết, cô ấy làm như vậy rõ ràng là nghĩ muốn làm mất mặt bạn trai là Mẫn Lạp có phải không?

Mạc Yên tiếp tục tìm bóng dáng của Mẫn Lạp, lại phát hiện anh đang đứng ngơ ngác ở bên cạnh vòi phun nước, rất xa, cũng không biết anh đang nghĩ chuyện gì. Nhưng cô cảm thấy trên người anh lại lộ ra một cổ bi thương nồng đậm, anh đắm chìm trong suy nghĩ của mình, như hoàn toàn phớt lờ chuyện bạn gái của mình đang làm cái gì.

Mạc Yên nghĩ hay là đứng dậy đi tới chỗ Mẫn Lạp đi.

Khi đi tới bên cạnh Mẫn Lạp, vừa đúng vũ khúc vang lên, Mạc Yên nhẹ nhàng hỏi, "Tiên sinh tôn quý, có thể mời ngài nhảy một bản không?"

Mẫn Lạp quay đầu thấy là Mạc Yên, anh mĩm cười nhìn toàn thân lễ phục màu tím của Mạc Yên, toàn thân bao phủ hơi thở thần bí, mỗi lần nhìn cô, lòng Mẫn Lạp đều cảm thấy áy náy.

Bây giờ nghe được lời mời của Mạc Yên, vốn vẻ mặt đang nhiễm u buồn của Mẫn Lạp trong nháy mắt bừng sáng, "Rất vinh hạnh!"

Mạc Yên nhẹ đưa tay vào bàn tay anh, Mẫn Lạp nhẹ mà có lực nắm lấy, dẫn cô vào sàn nhảy, theo âm nhạc chậm rãi nhảy múa.

"Mẫn Lạp, anh mang Cừu tiểu thư về đây, anh...đã chắc chắc chưa?" Mạc Yên vẫn hỏi ra miệng.

"Em nói đi?" Mẫn Lạp cúi mắt xuống nhìn cô, hỏi lại một câu. Nhưng trong lòng lại cảm thấy một cổ bi thương trước nay chưa từng có, cô không để ý anh! Rõ ràng cô đang ở ngay trong lòng anh, nhưng anh lại cảm thấy tim anh và cô có một khoảng cách, thật sự rất xa, như là ánh trăng trên trời, thấy ánh sáng của nó, cảm thấy nó hoà nhã, nhưng mãi tay cũng sờ không tới.

Cô biết tâm ý của mình đối với cô sao?

Mạc Yên nâng mắt giận hờn cười, "Mẫn Lạp, việc này chỉ có anh mới biết được thôi!"

Sau đó Mạc Yên lại trầm mặt xuống, vẻ mặt nghiêm túc hỏi, "Mẫn Lạp, hỏi lòng anh một chút, anh thật sự muốn cô ấy sao?"
Bình Luận (0)
Comment