Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 212

Toilet

Hoắc Vi Vũ mở vòi nước, rửa sạch vết dơ trên váy.

Ánh mắt liếc sang bên cạnh.

Một cái khoác áo choàng màu đen, mang theo mặt nạ bảo vệ màu đen, cơ thẻ mảnh mai.

Cô có dự cảm không tốt.

Vừa muốn chạy trốn, người bịt mặt lấy khăn tay ra, che cái mũi của cô.

Hoắc Vi Vũ vội vàng nín thở, chưa kịp, trước mắt đã tối sầm, ngất đi.

Đợi cô tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở trong toilet, trong tay cầm một bao tải.

Theo bản năng, cô ném nó ra bên ngoài.

Nút thòng lọng cột bao tải, một đoạn đầu sợi dây thắt ở trên ngón tay của cô.

Theo bao tải ném ra ngoài, nó rớt trên mặt đất, miệng túi mở ra.

Con rắn nhỏ dài từ bên trong bò ra.

Hoắc Vi Vũ sợ nhất loại động vật mềm nhũn như vậy, a một tiếng, chạy đi mở cửa.

Cửa bị khóa.

Cô gõ cửa, vội la lên: "Mở cửa, mở cửa, mở cửa!"

Có người nghe được âm thanh, thấy cửa phòng bị cây lau nhà chắn ngang, khó hiểu, mở ra.

Hoắc Vi Vũ từ bên trong vọt ra, "Chạy mau, bên trong có con rắn."

Người phụ nữ mở cửa cho Hoắc Vi Vũ thấy con rắn, thét chói tai vang lên chạy đi.

Hoắc Vi Vũ lao ra toilet, đụng vào trên người Cố Cảo Đình.

Anh lo lắng nhìn cô, "Sao vậy, sao lại hoảng sợ như vậy."

Hoắc Vi Vũ nắm chặt cánh tay của Cố Cảo Đình, cơ thể vẫn còn lạnh run, "Con rắn, bên trong có thật nhiều con rắn, hơn mười con, không, trên trăm con."

Cố Cảo Đình kéo Hoắc Vi Vũ ra phía sau, thấy con rắn bò từ trong nhà vệ sinh ra, một con rồi tiếp một con.

Anh đóng cửa lại, nói với trung tá Thượng: "Lập tức xử lý nó."

"Vâng." trung tá Thượng nhận mệnh.

"Tư lệnh Cố, tôi nhìn thấy Hoắc Vi Vũ thả con rắn." bạn của Cố Kiều Tuyết không biết lúc nào đứng ở cửa, nói với Cố Cảo Đình.

Trong mắt Cố Cảo Đình xẹt qua ánh sáng lạnh lẽo, cầm chặt tay Hoắc Vi Vũ, mặt lạnh tanh, kéo cô đi.

Hoắc Vi Vũ ý thức được mình bị người khác hãm hại.

Trong toilet chỉ có một mình cô, phía trên bao tải cũng là có dấu vân tay của cô.

"Không phải tôi, tôi thề." Hoắc Vi Vũ nói.

"Chính là cô, chỉ có cô có động cơ này, cô còn yêu Ngụy Ngạn Khang, cho nên, nên muốn phá hủy hôn lễ của Tiểu Vũ." Người nói vẫn là bạn của Cố Kiều Tuyết.

Hoắc Vi Vũ trừng mắt nhìn về phía cô ta.

"Trong toilet chỉ có một mình cô, cô vừa rồi bị người phụ nữ kia phát hiện, cho nên mới cố ý làm ra vẻ sợ hãi, chúng ta rất nhiều người đều thấy được." Bạn của Cố Kiều Tuyết hung hồn nói.

Cố Cảo Đình dùng sức kéo một phát. Cơ thể của Hoắc Vi Vũ ngã về phía người anh.

Anh ôm eo của cô, đi vào trong phòng của anh, ‘Ầm’ một tiếng, cửa bị hắn đóng lại.

Cô bị anh đè ở trên tường.

Xung quang cơ thể là hơi thở của anh, giam cầm cô vào trong ngực của anh.

"Lâm Thừa Ân, Ngụy Ngạn Khang, rốt cuộc trong lòng cô còn có ai nữa?" đôi mắt của Cố Cảo Đình đỏ bừng chất vấn.

"Họ chỉ muốn gán tội cho tôi!" Hoắc Vi Vũ hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Cố Cảo Đình cúi người, hôn lên môi của cô.

Sức lực rất lớn, vô cùng mạnh mẽ, hơi thở nóng bỏng tất cả đều phả vào trên mặt cô, làm cô hít vào trong bụng.

Hoắc Vi Vũ cảm thấy không hít thở được.

Anh gặm mút môi của cô, điên cuồng như muốn nuốt cô vào trong bụng.

Nhớ nhung, buồn bực, tức giận, bất đắc dĩ, xoắn xuýt, hậm hực, mấy cảm giác phức tạp xẹt qua từ sâu trong đôi mắt của anh.

Anh ôm cô xoay người lại.

Phần lưng của Hoắc Vi Vũ đập vào trên bàn.

Cơ thể của anh ép xuống, cô bị anh áp nằm ở trên bàn.

Anh càng mạnh mẽ hôn cô.

Mặc dù như vậy, vẫn không thể thỏa mãn, tiếp tục ôm chặt cô.

Bắp chân của Hoắc Vi Vũ vừa bị đụng vào trên mép giường, đã bị anh đặt ở trên giường...
Bình Luận (0)
Comment