Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 344

Nóng rát, giống như có kiến bò trên da thịt.

Hoắc Vi Vũ cảm thấy khó chịu, lấy tay gãi.

Cố Cảo Đình cầm cổ tay của cô.

"Nóng, khó chịu, Cố Cảo Đình..." Hoắc Vi Vũ oán hận hô, muốn gãi.

Cố Cảo Đình thấy Hoắc Vi Vũ khó chịu như vậy, nổi nóng.

Anh muốn đánh Nhan Diệc Hàm một trận.

Nhưng mà anh lại lo lắng, buông lỏng tay của cô ra, cô sẽ gãi đến bị thương mất.

Hơn nữa trên tay của cô còn đang truyền nước.

Nếu không cẩn thận làm lệch kim, nước sẽ truyền sai chỗ, tay cũng sưng lên.

Anh kiên nhẫn dụ dỗ nói:

"Cô đừng nhúc nhích, để tôi thổi cho một chút, từ từ sẽ tốt thôi."

"Thổi, thổi, nhanh lên." Hoắc Vi Vũ thúc giục nói.

Cố Cảo Đình cúi người, thổi lên chổ bị thương của cô.

Gió nhẹ nhàng lướt qua da thịt nóng rát của cô, mang đến một cảm giác mát lạnh.

Thời gian dần trôi qua, cũng không đau đớn như trước nữa.

Hoắc Vi Vũ yên ổn lại, từ từ thiếp đi.

Cố Cảo Đình thương tiếc vẩy tóc dính trên mặt cô sang bên.

Anh nhìn cô ngoan ngoãn ngủ bên cạnh anh, trong lòng như bị lấp đầy.

Đó chính là cảm giác thỏa mãn.

Anh sợ cô nửa đêm xoay người, đè lên ống dẫn, máu sẽ bị chảy ngược.

Nên anh không dám ngủ, nắm chặt tay của cô, nhìn cô ngủ.

Lông mi của cô thật dài, phủ trên mắt, phía dưới mí mắt lưu lại một viền đen.

Cái mũi xinh xắn, bờ môi căng đầy.

Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, là khi cô một tuổi, đang tập đi, lảo đảo, không muốn người khác bế.

Rất là đáng yêu.

Anh nhịn không được đi về phía cô.

Cô lại quệt bánh kem lên quần anh.

Lúc đó cô còn nhỏ như vậy, ánh mắt vô tội nhìn nhìn, giống như biết mình làm sai chuyện gì.

Ánh mắt của cô đơn thuần sáng ngời, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ.

Anh cũng không trách cô, chỉ là ảo não chính mình không có tâm.

Đột nhiên cô bất ngờ liếm bánh kem trên quần của anh.

Đầu lưỡi, nóng hổi, liếm ngay lên chỗ kia của anh...

Lúc đó anh đã cảm thấy, cô sẽ trở thành phụ nữ của anh.

Ý nghĩ này đã theo anh hai mươi mấy năm.

Sự thật chứng minh, trực giác của đàn ông, có đôi khi vô cùng chuẩn, kiên trì là đạt được.

*

Đêm nay

Hoắc Vi Vũ nằm mơ.

Cô mơ thấy mình cùng ba mẹ đi biển chơi, ba ba làm bánh kem cho cô, cô rất vui.

Chỉ chốc lát, Ngụy Ngạn Khang xuất hiện trước mặt cô, tay cầm một bó hoa, miệng cười ưu nhã.

Trong lòng cô khó chịu, không muốn thấy anh xuất hiện trước mặt cô.

Đối diện, hiện ra một chiếc thuyền to lớn.

Ngụy Ngạn Khang liền đưa hoa cho Cố Kiều Tuyết.

Cố Kiều Tuyết đẩy cô xuống biển.

Cô liều mạng la hét, la hét một hồi liền mất sức.

Nước biển làm cô ngạt thở, hít thở không thông.

Cô kêu ba ba, ba ba không để ý tới cô.

Cô kêu mẹ, mẹ cũng không để ý tới cô.

Giống như bọn họ không nhìn thấy cô.

Cô ngày càng chìm sâu xuống, càng ngày càng lạnh, lạnh đến tuyệt vọng.

Tim đau, giống như bị ném vào cối xay thịt.

*

Cố Cảo Đình mới vừa nhổ kim ra cho cô, lại thấy cô không ổn định thức dậy, ngực phập phồng kịch liệt, hô hấp gấp rút.

Anh lo lắng hô:

"Tiểu Vũ, tiểu Vũ."

Hoắc Vi Vũ nghe được âm thanh của Cố Cảo Đình, cảm thấy cổ tay bị xiết chặt.

Anh kéo cô lên.

Hoắc Vi Vũ mở to mắt, nhìn thấy Cố Cảo Đình, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Trong đầu kích động, hôn lên môi anh.

Đầu lưỡi vươn vào trong miệng anh, tham lam nuốt hơi thở của anh.

Như vậy cũng không thể cứu vãn linh hồn lạnh băng của cô.

Cô xoay người, tay nhỏ đặt lên vai của anh.

Thân thể giáp sát vào thân thể của anh, kín không khẽ hở...
Bình Luận (0)
Comment