Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 370

Tầm mắt

Dừng ở nhẫn kim cương trên ngực cô.

trong mắt Cố Cảo Đình xẹt qua một tia khó hiểu, ngay sau đó bị tức giận càng sâu che dấu.

Anh nâng cằm cô lên, truy vấn: “Làm người phụ nữ của tôi, còn ở bên ngoài giả danh lừa bịp, Hoắc Vi Vũ, tính cô như bây giờ là có ý gì?”

Đúng vậy, tính cô như bây giờ là có ý tứ gì?

Trong lòng có Cố Cảo Đình, lại không thể không làm bạn gáiThừa Ân.

Hôm nay ồn ào huyên náo, khẳng định muốn giả vờ đến khi ba Lâm về hưu.

Cô không thể cùng Cố Cảo Đình quang minh chính đại đi cùng nhau, cũng không thể giả vờ bất hòa với Lâm Thừa Ân.

Nhìn anh thống khổ, cô cũng không thoải mái, càng không thể để một nhà Thừa Ân bởi vì cô xảy ra chuyện.

Kẹp cô ở bên trong, sắp tan vỡ.

Thừa dịp cảm tình còn chưa có sâu nặng, không bằng đến nơi này, từ bỏ đi.

“Cố Cảo Đình, chúng ta chia tay đi.” Hoắc Vi Vũ buột miệng thốt ra.

Nói xong, vành mắt liền đỏ, lệ tràn ngập ở trong mắt.

Cố Cảo Đình trong mắt xẹt qua một tia lợi hại, sắc nhọn, có thể hủy thiên diệt địa, “cô nói cái gì, lặp lại lần nữa.”

“Nói bao nhiêu lần đều là như nhau, tình huống hiện tại anh cũng thấy rồi, tôi là bạn gái Lâm Thừa Ân.” Hoắc Vi Vũ tan vỡ nói.

Cố Cảo Đình dùng sức kéo mạnh, đem vòng cổ cô giật đứt, nắm nhẫn ở trong lòng bàn tay, “Vậy cô nói cho tôi, đây là cái gì? Vì sao đeo trên cổ, đừng nói với tôi, cô giấu ở trong quần áo là vì đẹp!”

“Giá trị quá sang quý, không ném bỏ được, mang ở trên tay sợ bị cướp bóc, đeo ở trên cổ, xa hoa mà khiêm tốn, thỏa mãn lòng ham hư vinh của tôi đồng thời còn có thể không kiêng nể gì." Hoắc Vi mồm miệng lanh lợi nói.

Nói xong, nước mắt lại chảy ra, bán đứng cảm xúc chân thật của cô.

Cô không nên khóc.

Chính là, thật sự luyến tiếc anh.

Bọn họ còn chưa có bắt đầu, lại muốn kết thúc.

Nói thêm gì nữa, cô sợ sẽ khống chế không được.

Hoắc Vi Vũ nhặt lên váy trên mặt đất.

Cố Cảo Đình cầm tay cô, đè ở trên cửa, trong mắt vằn đỏ như máu, giống như mang đao, xẻo cô mỗi một tấc da thịt, “Tôi cho cô cơ hội một lần cuối cùng, nói đi, rốt cuộc muốn hay không muốn chia tay?”

trên người anh hơi lạnh thấm người, đôi mắt lạnh, nhìn về phía cô, bắn ra tới đều là rét lạnh.

“Chia tay không phải đơn phương nói ra là có thể giải trừ sao? Cảm tình không phải hợp đồng sẽ bị chế ước, cũng không thể cưỡng cầu, thực xin lỗi.” Hoắc Vi Vũ nói ra đáp án, đôi mắt rũ xuống.

Không dám nhìn anh, nhìn một cái, tâm liền sẽ đau.

Anh nắm tay cô, càng ngày càng gấp, càng ngày càng gấp, khẩn cấp giống như muốn đem tay cô bẻ gãy.

Nói là cơ hội một lần cuối cùng, kỳ thật, anh là cho một lần lại một lần.

Chỉ cần cô có một chút ý muốn tới gần, cho anh thấy một chút hy vọng, anh liền bất chấp gian nguy, sẽ không hối tiếc.

Mà cô đây, dễ dàng chia tay, dễ dàng rời đi, dễ dàng làm anh cút đi.

Không phải bởi vì cô có bao nhiêu lợi hại, mà bởi vì anh yêu cô, cô lại không yêu.

trong lồng ngực Cố Cảo Đình bắt đầu xuất hiện chua xót đã bao phủ lấy anh, lý trí dần dần bị cắn nuốt.

“Nếu muốn chia tay, đáp ứng sự tình, tôi cũng nên ở lúc chia tay cầm lại tới mới là.” con mắt Cố Cảo Đình vằn đỏ, bên trong một chút không có độ ấm nói.

trong đầu Hoắc Vi Vũ hiện lên buổi sáng anh nói hai con số.

Còn chưa có phản ứng.

Cố Cảo Đình cúi đầu, hôn lên môi cô.

Cường thế, hung mãnh, mãnh liệt hút môi cô.

Hoắc Vi Vũ tay đau, môi đau, tâm càng đau.

Cô không muốn ở chỗ này.

sát vách còn có Phùng Tri Dao và người của Mai tướng quân, nơi này là địa bàn của người khác.

Nếu như bị bọn họ phát hiện, cả nhà Thừa Ân làm sao bây giờ?

Cô nên xử trí như thế nào.

Hiện tại Cố Cảo Đình tựa như một con mãnh thú thức tỉnh, anh muốn đem cô nuốt sống mới bằng lòng bỏ qua.
Bình Luận (0)
Comment