Quân Hôn Khó Cầu Gả Cho Đô Đốc Thực Vật

Chương 33


Tâm Dao vô cùng ngạc nhiên với thái độ phản đối kịch liệt của bà Triệu, chẳng lẽ bà không thích thầy Khiêm hay sao?
Nhận thấy ánh mắt của cô, bà Triệu nhíu mày căng thẳng: “Bác không phải là không thích thầy Khiêm.

Ông ấy luôn là thần tượng từ lúc nhỏ của bác.

Tuy nhiên việc con trở thành học trò của ông ấy thì bác nhất định ngăn cản.”
“Vì sao thế ạ?” Tâm Dao mở to mắt, trạng thái vẫn còn trong giai đoạn ngẩn ngơ khó hiểu.
Bà Triệu nhìn thần sắc của Tâm Dao rồi thở dài: “Bác biết nếu con đã quyết định thì ai cũng khó lòng thay đổi.

Nhưng làm học trò của thầy Khiêm quá nguy hiểm.”
“Hà Chi, con cũng biết đó chỉ là lời đồn.” Triệu lão gia cũng có mối quan hệ khá tốt với thầy Khiêm nên lập tức lên tiếng phân bua.
Bà Triệu mím môi, không phản bác nhưng nét mặt vẫn tỏ rõ ý tứ phản đối.

Tâm Dao cũng hiểu bà lo lắng điều gì cho mình.
Từ trước đến nay, thầy Khiêm chỉ nhận một học trò ruột duy nhất.

Đó là ‘thiên biến vạn hoá Hà Nam’.


Nếu xét về tuổi tác, Tâm Dao phải gọi Hà Nam một tiếng chú.

Điều này cho thấy đã trải qua rất nhiều năm nhưng thầy không nhận thêm một ai nữa từ cái lúc chú ấy qua đời.
Ban đầu, Hà Nam chỉ là một chàng trai ăn chơi lêu lỏng nhưng lại có trong người một chút tài lẻ võ thuật để mưu sinh.

Từng động tác dứt khoát và mềm dẻo của chú đã thành công thu hút thầy Khiêm.

Một người truyền dạy, một người có tài năng bẩm sinh nên rất nhanh tên tuổi cả hai nổi lên như diều gặp gió cho tới cái đêm định mệnh của buổi diễn ‘Chuông Treo Thành Cửa’.
‘Chuông Treo Thành Cửa’ vốn dĩ là một tác phẩm nhạc kịch vô cùng nổi trội trong thể loại tâm lý kinh dị.

Nhưng càng về sau, những người đóng tham gia buổi diễn đó ít nhiều gì đều gặp tai nạn hoặc xây xước.

Mà những người này đa phần đều từng qua thầy Khiêm xin chỉ dạy chút ít các động tác múa lượn.

Hà Nam không tin điều đó, chú yêu thích nó đến nỗi ngày nào cũng xảy ra tranh cự với thầy Khiêm.

Thấy không thể lay động được ý chí của chú, thầy đành phải gật đầu đồng ý và giúp chú tập luyện dù chỉ là vai phụ thứ chính.
Đêm trình diễn, khán giả tới đông nghẹt vì danh tiếng của các nghệ sĩ gạo cội, trong đó gồm Hà Nam.

Thầy Khiêm ngồi bên dưới và tận hưởng tiếng bàn tán khen ngợi dành cho học trò ruột của mình.

Nhưng không một ai ngờ tới dàn cáp đang nâng đỡ chú ở trên không trung bất ngờ mất kiểm soát.

Chính mắt thầy chứng kiến chú té từ trên cao xuống, máu chảy dài khắp cơ thể, mất mạng ngay lập tức.

Từ đó, vở diễn này mệnh danh là vở diễn ma ám và không được xây dựng lại lần nào nữa.

Còn thầy cũng đồng thời mang danh ‘thầy giáo quỷ’.
Tiếng lành đồn xa, tiếng xấu đồn xa gấp đôi.

Không ai là không biết việc này.


Vì thế thầy Khiêm mới cho Tâm Dao thời gian suy xét, một khi chấp nhận làm học trò của thầy đồng nghĩa kĩ năng trên vạn người nhưng tiếng xấu cũng từ vạn người đó mà ra.
“Dự định của con thế nào?” Triệu lão gia vẫn hỏi ý kiến của Tâm Dao trước.
“Cháu cảm thấy đây là một cơ hội tốt.” Tâm Dao vừa nói xong thì lập tức thấy ngay thần sắc không mấy vui vẻ của bà Triệu nên đã xoa xoa tay bà nũng nịu: “Thật ra cháu không lo chút gì về những tin đồn của thầy.

Nếu có thể cháy hết mình vì đam mê thì những việc đó không có trở ngại gì cả.

Cháu chỉ thấy cháu không có đủ tố chất để làm học trò của thầy, sợ sẽ làm hư danh tiếng của thầy mất.”
Tâm Dao cúi mặt, ấp úng nói ra điều trong lòng muốn giấu kín khiến Triệu lão gia và bà Triệu mủi lòng.

Họ biết cô vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi lồ ng giam tiêu cực đã hình thành lúc ở nhà họ Lý.

Suy nghĩ một lát, bà Triệu vỗ nhẹ lên đầu Tâm Dao rồi tằng hắng: “Con là cô bé tốt nhất mà bác được gặp, nấu ăn ngon, lễ phép, biết chăm sóc người khác.

Không nói chứ bác từng rình, à không, từng thấy con tập múa trong phòng rồi.”
Tâm Dao chớp chớp mắt, đỉnh đầu có cảm giác bốc khói vì ngượng ngùng.

Cô nhớ cô đã chốt cửa rất kĩ rồi mà, nhưng quên mất rằng nhà này góc khuất nào mà bà Triệu chẳng biết chứ.
“Bác thấy con múa rất đẹp.

Tin tưởng bác đi.

Con không thua kém ai cả.


Thầy Khiêm nhận con là đúng đắn nhất.

Con phải đi theo thầy Khiêm để phát triển tài năng này lên.” Bà Triệu thúc giục Tâm Dao, dường như mất đi dáng vẻ phản đối điên cuồng ban đầu của bà.
Triệu lão gia vờ như không thấy gì, chỉ nhìn Tâm Dao rồi nháy mắt mấy cái ra hiệu gật đầu đại đi để bà Triệu yên lòng.

Cô mím môi, học theo Triệu lão gia khiến bà Triệu vui vẻ hẳn.
“Lão gia, bà chủ, cậu chủ nhỏ gọi về ạ.” Quản gia Dương cầm máy tỉnh bảng lại rồi đưa cho bà Triệu.
“Ông cồ, bà ngoại, hai người khoẻ không ạ?” Đầu màn hình bên kia chính là Vĩ Quang.
Từ sau lúc bà Trịnh qua đây càn rỡ rồi nhục nhã đi về, Vĩ Quang phải lập tức ra nước ngoài để kịp chương trình học đã đăng kí từ sớm.

Nay kết thúc hơi trễ nên cậu gọi đúng vào giờ chuẩn bị cả nhà dùng bữa.
“Ngoại ơi, sao hôm nay ngoại không gửi con hình chị Tâm Dao hôn cha vậy?” Vĩ Quang lúi cúi lắp ráp mô hình nên không nhìn thấy phía bên kia màn hình thấp thoáng bóng dáng của Tâm Dao.
Cô vừa định chào cậu bé thì lập tức khựng lại, vì sao ngày nay lại có quá nhiều thông tin chạy ập vào đầu cô khiến cô không biết phải phản ứng như thế nào.
Bà Triệu đảo mắt, cười giả lả: “Vĩ Quang, con nói gì thế? Bà đâu có gửi cho con cái gì đâu?”
Sau đó, bà ôm máy tính bảng đi thẳng vào trong phòng.

Bên ngoài, Triệu lão gia chép miệng một cái rồi cũng kêu quản gia Dương dọn cơm và rời khỏi phòng khách, để lại Tâm Dao vẫn chưa tiêu hoá được việc gì vừa diễn ra.

Bình Luận (0)
Comment