Quân Hôn Khó Cầu Gả Cho Đô Đốc Thực Vật

Chương 40


Tâm Dao đứng trước cửa phòng của thầy Khiêm, hai tay xoa vào nhau lấy chút hơi ấm rồi hít một hơi thật sâu, sau cùng là lấy hết can đảm gõ cốc cốc.
“Mời vào.” Giọng thầy Khiêm vang lên từ bên trong vừa nghiêm nghị lại vừa du dương.
Tâm Dao nhẹ nhàng đi vào rồi cúi chào thầy: “Thầy Khiêm, em tới báo danh.

Em biết là em đến trễ hẹn, nhưng mong thầy hãy cho em một cơ hội để trở thành học trò của thầy.”
Đầu cô cúi gập xuống nên không nhìn thấy rõ biểu cảm của thầy Khiêm như thế nào, bên tai chỉ văng vẳng tiếng máy lạnh chạy rè rè cùng tiếng hít thở của hai người.

Lát sau, thầy Khiêm thở nhẹ ra một hơi rồi bảo:
“Tôi cứ tưởng em sẽ không tới, còn định đi thăm em.”
“Dạ?”
Tâm Dao ngẩng đầu lên để lộ khuôn mặt ngây ngốc.

Thầy Khiêm kêu cô ngồi xuống đối diện ông.

Nói chuyện một lát, cô mới biết khung cảnh cô cõng bà Triệu, dù trên lưng rướm máu và đầu sưng to, đã được một số người quay lại được và phát nó trên mạng.

Ai cũng chỉ trích người ra tay độc ác, đồng thời khen ngợi tấm lòng tốt đẹp của cô.


Vì thế, thầy làm sao nỡ lòng trách cứ cô chứ, chưa kể đến người mà cô cõng là người mà ông quen biết khá thân thiết.
(Truyện chỉ đăng độc quyền trên Noveltoon và không thu phí.

Mong người xem có thể ủng hộ nơi tác giả đăng bài chính gốc.

Xin cảm ơn.)
“Vết thương của em không sao chứ?” Thầy Khiêm rót cho cô ly nước rồi hỏi han.
“Đã không còn đau rồi thưa thầy.

Nếu vậy có nghĩa là thầy chấp nhận nhận em làm học trò ạ?” Tâm Dao ngập ngừng hỏi, ánh mắt trong sáng nhìn chằm chằm thầy.
“Tất nhiên rồi, dù động tác em vẫn còn quá nhiều chỗ cứng ngắc và chưa đúng kĩ thuật, nhưng với thái độ và cách xử lý thông minh của em, tôi tin chắc em sẽ không thua kém ai sau khi được mài dũa.” Thầy Khiêm chỉ ra lỗi sai của Tâm Dao, cũng không quên nói ra điểm thầy hài lòng với cô, tuy nhiên sau đó lại nhìn sâu vào mắt cô và hỏi: “Em không sợ những gì người ta nói về thầy sao?”
Tâm Dao chớp mắt vài cái rồi mới hiểu thầy Khiêm ám chỉ điều gì, dù vậy cô chỉ nở nụ cười hồn nhiên và đáp: “Không thưa thầy.

Em sẽ không vì những lời đàm tiếu mà lo sợ tương lai, không thử thì sao biết mình có vượt qua được thử thách đã đặt ra hay không.”
Thầy Khiêm mở to mắt, khá bất ngờ với câu trả lời ngoài mong đợi của Tâm Dao, nhưng lại gật gù hài lòng.

Thầy cũng từng đắn đo rất nhiều, dường như sau lần tai nạn kinh hoàng kia, thầy nhận quá nhiều đả kích nên càng gai góc và khó tính với mọi người hơn, kể cả là với bản thân.

Nhưng khi nhìn thấy Tâm Dao, thầy chợt thấy bóng dáng của Hà Nam trong cô, bề ngoài tỏ ra cứng rắn nhưng bên trong là sự tự ti, nỗi thống khổ không ai thấu.

Hoặc có thể trong một lúc mờ mắt, thầy đã thấy người học trò chết yểu đứng bên cạnh cô như một dấu hiệu.
“Em đã có dự định gì cho Đêm Rạng Rỡ chưa?” Thầy Khiêm bắt đầu vào công việc, biết rõ đây là cơ hội vô cùng lớn cho các sinh viên đại học sân khấu và điện ảnh.
“Em vẫn chưa có ý tưởng nào thưa thầy.” Tâm Dao lắc đầu, vì bị thương nên vẫn chưa tìm được bạn hợp tác nào.
“Thế thì trước mắt cuối tuần em cứ đến phòng luyện tập của thầy.

Tới khi em tìm được ý tưởng, thầy sẽ giúp em.” Thầy nhẹ nhàng dặn dò, một khi nhận định là học trò thì thầy đều dành hết tấm lòng của mình ra để đưa Tâm Dao lên vị trí thật cao trong tài năng của mình.
Sau khi nói chuyện xong với thầy Khiêm, Tâm Dao bước ra khỏi phòng.

Cánh cửa vừa đóng lại cũng là lúc trên mặt cô xuất hiện nụ cười rạng rỡ, trái tim nhảy nhót lung tung trong lồ ng ngực.


Cô hiện giờ đang là học trò của người mà cô luôn luôn thần tượng.

Ai mà không thích cho được chứ.

(Truyện chỉ đăng độc quyền trên Noveltoon và không thu phí.

Mong người xem có thể ủng hộ nơi tác giả đăng bài chính gốc.

Xin cảm ơn.)
Tâm Dao xử lý xong việc cần làm, định sẽ quay về nhà họ Triệu, nhưng vừa quẹo qua hành lang thì bắt gặp Mỹ Ngọc đang đi cùng Mai Thuỷ.

Hai người đó cứ nhìn qua nhìn lại những phòng học và phòng luyện tập như tìm kiếm bóng dáng ai.

Khi nhìn thấy cô, ả chợt dừng lại rồi nở nụ cười dịu dàng khác lạ.
“Em gái.” Mỹ Ngọc bước nhanh lại gần Tâm Dao, định nắm lấy tay cô nhưng cô kịp thời lùi về sau và giật tay ra khiến ả chụp hụt vào trong không khí.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Tâm Dao đút tay vào túi áo lạnh, đã học chút phần nào dáng vẻ nghiêm nghị và toả ra áp lực từ bà Triệu.
“Chị muốn em và Mai Thuỷ kết hợp với chị trong Đêm Rạng Rỡ.” Mỹ Ngọc nhờ vả nhưng thật chất như ra lệnh cho Tâm Dao.
“Đúng rồi, ba chúng ta kết hợp lại chắc chắn sẽ giật giải nhất.” Mai Thuỷ không biết lấy đâu ra tự tin để kết luận vội vã như thế.
“Kết hợp? Hay múa lót cho chị?” Tâm Dao bật cười khinh khỉnh, nói một câu trúng tim đen của Mỹ Ngọc.

Sống đủ lâu để khiến cô biết chị gái mình yêu thích nhất là trở thành trung tâm, thích nổi bật và hạ bệ người khác.
“Không có.


Em đừng nói thế.

Chị thật sự muốn chị em chúng ta có thể tham gia chung cuộc thi này.” Mỹ Ngọc lại dùng chất giọng ngọt ngào dụ dỗ Tâm Dao mà dường như quên mất họ đã có cuộc cãi vã ác liệt như nào ở trung tâm thương mại.
“Đúng rồi, hai người là chị em thì kết hợp lại càng khắng khít hơn.” Mai Thuỷ biết rõ thực lực của Tâm Dao nên càng ra sức giúp đỡ Mỹ Ngọc lôi kéo cô về đội.
“Xin lỗi, tôi sẽ không hợp tác với chị.” Tâm Dao thản nhiên nói, định bước ngang qua Mỹ Ngọc thì bị ả nắm chặt tay kéo mạnh lại, nếu cô không chuẩn bị trước chắc có lẽ đã ngã sõng soài trên nền đất.
(Truyện chỉ đăng độc quyền trên Noveltoon và không thu phí.

Mong người xem có thể ủng hộ nơi tác giả đăng bài chính gốc.

Xin cảm ơn.)
“Tao nói đến thế mà mày vẫn còn lên mặt sao? Ai cho mày cái quyền từ chối tao?” Mỹ Ngọc nghiến răng, không thèm giả vờ hiền dịu nữa, dù sao ở đây cũng không có ai để ả phải diễn trò chị em tình thâm.
“Lộ mặt rồi sao? Tôi chính là có quyền đấy.

Chị làm gì được tôi?” Tâm Dao cười khuẩy, ánh mắt lộ rõ vẻ thách thức mà từ trước đến nay chưa từng dám làm với Mỹ Ngọc khiến ả càng tức điên hơn.
“Nếu mày không kết hợp với tao, thì mày đừng hòng có ai chịu hợp tác với mày.” Mỹ Ngọc đe doạ, ả dành ra ba năm để giả vờ thân thiện thì không phải là không có ít đâu.
“Ai bảo không có?” Một giọng nói gần đó vang lên đánh gãy bầu không khí căng thẳng.

Bình Luận (0)
Comment