“Tôi rất muốn c.h.ế.t nhưng lại không nỡ Bạch Du, tôi thật sự rất muốn có một cơ hội để bù đắp sai lầm của mình, Bạch Du yêu tôi nhưng là tôi phụ tình cô ấy, tôi thật sự là một tên khốn!”
Có lẽ Giang Khải đã uống rượu, anh ta khi khóc khi cười, nói năng lộn xộn.
Từ đầu tới cuối, Giang Lâm không hề trả lời anh ta, càng không hứa hẹn bất cứ điều gì, anh không nói một câu đã cúp máy.
Nhưng mà Giang Khải vẫn làm ảnh hưởng tới anh.
Những năm này, quan hệ của anh và Giang Khải rất lạnh nhạt, thậm chí còn không thân thiết bằng các anh em họ khác.
Như lời nói của Giang Khải trong điện thoại, anh ta chưa từng yêu cầu người làm anh cả là anh việc gì, đây là lần đầu tiên anh ta lên tiếng.
Hơn nữa lời nói “Bạch Du yêu tôi” của anh ta chẳng khác gì một thanh kiếm sắc bén đ.â.m thẳng vào trái tim của anh.
Bạch Du thích Giang Khải như thế nào, nhà họ Giang không ai không biết.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cô thật sự có thể buông tay sao?
Hay là cô chỉ nhất thời hờn dỗi thôi?
Vì vậy, anh chủ động xin đi tuần tra tàu, muốn dùng nhiệm vụ này để tránh né vài ngày, cho cả hai một chút không gian và thời gian.
Nhưng mà anh đã đánh giá mình quá cao, trong bốn ngày này, anh không có lúc nào là không nhớ cô.
Tạ Húc Đông khó hiểu nhìn anh, anh ấy thử đoán: “Cậu phải suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc là cần anh em hay là cần vợ, nhưng mà tôi nói với cậu này, cậu phải quyết định mau lên, đừng để đến khi người chạy mất rồi mới hối hận, đến lúc đó đừng trách tôi không cảnh cáo cậu trước.”
“Ừm.”
Giang Lâm lên tiếng, anh ngẩng đầu lên, nhìn qua khung cửa sổ rỉ sắt.
Gốc hoa quế gầy gò ở trong sân cũng đã nở hoa rồi, có lẽ bởi vì mới trồng cách đây không bao lâu nên cành lá vẫn còn thưa thớt.
Anh nhớ dáng vẻ khổ sở, ngồi ôm gối dưới gốc cây hoa quế của Bạch Du, trong lòng như thắt lại.
**
Giang Lâm cảm thấy cả người mình nặng như chì, mệt mỏi đến mức dường như không còn sức lực.
Anh đang ở đâu vậy?
Giang Lâm ngước mắt lên và phát hiện xung quanh chỉ còn lại một màu đen, tối tăm tới mức đưa tay ra cũng không thể thấy được năm ngón.
Đúng lúc này, như thể có ai đó đã nhấn nút, một chùm ánh sáng trắng lóe lên trước mặt anh, trong tia sáng cuối cùng, anh nhìn thấy người mẹ đã nhiều năm không gặp.
“Mẹ!”
Anh thấp giọng, nghẹn ngào nói một câu.
Từ năm ba tuổi khi mẹ anh qua đời, suốt hai mươi hai năm, anh chưa từng mơ thấy mẹ mình dù chỉ một lần.
Không biết có phải là vì mẹ qua đời chưa được nửa năm mà cha đã cưới người mới không. Trong bao nhiêu năm qua, vậy mà không một ai trong nhà từng mơ thấy bà ấy, nhưng bà ngoại lại từng mơ thấy vài lần, mỗi lần bà đều nói mình nhìn thấy mẹ anh lẻ loi đứng bên mép sông, hỏi gì cũng không lên tiếng, lại không thể nào tới gần, vì vậy mỗi lần tỉnh lại, bà ngoài đều đau khổ rất lâu.
Anh luôn cảm thấy có lẽ mẹ mình đã tức giận, tức người cha bạc tình bạc nghĩa của anh, tức sự bất lực của anh, vì vậy cho dù người sống nhớ bà ấy thế nào thì bà ấy cũng không bằng lòng vào giấc mơ.
Nhưng bây giờ, mẹ anh đang mặc một chiếc váy màu đỏ chót, mái tóc xoăn như rong biển, bà ấy đang mỉm cười, nhìn anh với đôi mắt tràn đầy sự dịu dàng, rất giống khi còn bé.
Bao nhiêu lần tỉnh giấc lúc nửa đêm, trong lòng anh luôn nhớ gương mặt tươi cười đầy quen thuộc của mẹ.
TBC
Thật ra năm tháng của bà ấy đã dừng lại, chỉ là giờ phút này, anh không muốn nghĩ đến chuyện này.
Anh nhìn mẹ mình, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, anh muốn hỏi mẹ mấy năm nay sống như thế nào, anh muốn hỏi mẹ có thất vọng về mình không, nhưng mà vừa muốn nói, khi lên tiếng lại chỉ còn ba chữ: “Con xin lỗi.”
Anh cho rằng mẹ sẽ không nói gì như trong giấc mơ của bà ngoại, không ngờ mẹ lại lên tiếng, dịu dàng như khi còn bé vậy: “Tiểu Lâm của mẹ ngoan ngoãn, giỏi giang như thế, con làm sai chuyện gì sao?”
Giang Lâm: “Con muốn yêu một nữ đồng chí tên là Bạch Du, nhưng cô ấy đã từng hôn thê của Tiểu Khải.”
Năm đó, bởi vì sinh Giang Khải mà mẹ xuất huyết nhiều, trước khi qua đời, mẹ nắm lấy tay anh, gương mặt trắng bệch như một tờ giấy nhưng vẫn dịu dàng dặn dò anh phải chăm sóc cho mình thật tốt, còn bảo anh hãy chăm sóc cho em trai vừa sinh ra, khi đó anh không hiểu điều gì là sống chết, anh chỉ biết ngay khi ấy, mình nhất định phải gật đầu.
Vì vậy anh gật đầu, sau đó anh thấy mẹ vui mừng nhắm mắt lại, và rồi không thức dậy nữa.
Chỉ là anh đã phụ lòng mong đợi và dặn dò của mẹ, anh không thân thiết với Giang Khải, bây giờ anh lại muốn yêu đương với Bạch Du.
Mà trong lòng anh rõ hơn ai hết, một khi mối quan hệ của anh và Bạch Du được xác định, anh và Giang Khải sẽ không còn là kiểu không thân thiết nữa, chỉ sợ đến sự hòa hợp ngoài mặt cũng không còn. Khi ấy chắc chắn hai người họ sẽ trở mặt, thậm chí chẳng khác gì lửa và nước, hai bên tương khắc.
Anh cảm thấy rất có lỗi.
Nhưng mà anh vẫn phải làm như vậy.
Mẹ nhìn anh, bà ấy im lặng một lúc lâu rồi mới nở nụ cười: “Có thể được cả hai anh em con thích, vậy chắc chắn cô bé kia rất ưu tú, cô bé có thể mặc kệ ánh mắt của người ngoài mà đi cùng con, vậy chắc chắn là một cô gái rất dũng cảm. Một cô gái vừa ưu tú vừa dũng cảm như vậy, con thích thì có lỗi gì chứ?”
Trái tim của Giang Lâm run lên, lần này không chỉ mũi cảm thấy cay cay nữa, mà là cả đôi mắt.
TBC
Nhưng mà không đợi anh nói gì, mẹ đã quay người rời đi.
Mỗi một bước của bà ấy, ánh sáng ở xung quanh lập tức tối đi một phần và trở thành một cảnh tượng tối tăm, giơ tay không thể nhìn thấy được năm ngón.
Giang Lâm sốt ruột, qua bao nhiêu năm, anh mới có thể gặp lại mẹ, anh vẫn chưa gặp đủ.
Anh không muốn mẹ đi, vì vậy anh lại đuổi theo không chút do dự.
“Mẹ đừng đi…”
Anh đưa tay bắt lấy nhưng chỉ bắt được hư không, và ngay vào lúc này, anh cũng tỉnh dậy.
Ánh nắng chiếu từ ngoài cửa sổ vào, chiếu sáng khắp căn phòng, dường như xua đi mọi bóng tối và âm trầm.
Giang Lâm rời khỏi giường, anh nhanh chóng thay quần áo.
Tiếng động lớn đương nhiên đã đánh thức Tạ Húc Đông Đồng.
Tạ Húc Đông tỉnh lại với mái tóc ổ gà, anh ấy dụi mắt nói: “Ngoài trời còn chưa sáng, cậu dậy sớm như thế làm gì?”
Giang Lâm: “Đi nấu đồ ăn sáng.”
Tạ Húc Đông: “?”
Nấu đồ ăn sáng, anh ấy không nghe lầm chứ?
Cát Đại Xuyên cũng tỉnh dậy, anh ấy nghe thấy vậy thì vui mừng hỏi: “Phó đoàn Giang, cậu chuẩn bị nấu đồ ăn sáng cho chúng tôi ăn sao?”
Giang Lâm nhìn anh ấy một cái.
Cái nhìn này có thể thẳng thắn phiên dịch thành “Cậu muốn ăn cái rắm.”
Vẫn là Tạ Húc Đông suy nghĩ nhanh: “Cậu nghĩ thông rồi sao?”
Giang Lâm gật đầu: “Nghĩ thông rồi.”
Nghe thấy vậy, Tạ Húc Đông tỏ vẻ không thể tin nổi: “Mới một buổi tối mà cậu đã nghĩ rõ ràng, rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Dù sao cũng là anh em cùng cha cùng mẹ, cả hai cùng thích một người phụ nữ, đối mặt với tình huống này, ai có thể không xoắn xuýt được chứ.
Anh ấy còn tưởng rằng Giang Lâm phải cần ít nhất bốn năm ngày, thậm chí là lâu hơn mới có thể đưa ra quyết định được, không ngờ mới một buổi tối mà anh đã suy nghĩ rõ ràng rồi.
Mũi Giang Lâm cay cay, không có điều gì là cận hương tình khiếp, anh gần như chạy về phía mẹ mình không chút do dự.
Anh không chắc đây có phải là mơ hay không, anh chỉ biết anh thật sự rất nhớ mẹ.
Anh cẩn thận từng li từng tí chạy tới chỉ sợ khiến mẹ sợ hãi, mặc dù qua bao nhiêu năm, bà ấy vẫn trẻ trung như khi qua đời, vẫn xinh đẹp như vậy. Dường như năm tháng đã bỏ quên bà ấy.