Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 56

Giang Lâm nhìn gương mặt đỏ bừng của cô nói: “Cảm ơn cô nhé.”

Ánh mặt trời buổi sớm chiếu lên người anh, ánh sáng lóe vào đôi mắt, đẹp như một bức tranh sơn dầu.

Không hiểu sao Bạch Du không dám nhìn vào mắt anh: “Anh Giang Lâm đừng khách sáo thế, anh đã giúp tôi nhiều lần như thế rồi, tôi chỉ làm chút thức ăn thôi mà.”

Giang Lâm: “Lát nữa là tôi đi luôn. Nếu sau này Giang Khải có mạo phạm cô thì cô có thể nói thẳng với ông nội, cũng có thể nói với tôi, tôi sẽ dạy dỗ lại cậu ta.”

Tuy bản thân Bạch Du nghĩ chẳng mấy chốc mà cô với Giang Khải sẽ đường ai nấy đi nhưng vẫn vô cùng cảm kích trước ý tốt của anh: “Cảm ơn anh Giang Lâm nhé.”

Thấy trong đại viện bắt đầu có người nhòm ngó, Giang Lâm nhìn cô một cái rồi nói: “Ừm, tôi đi đây.”

Bạch Du gật đầu, chờ cho bóng dáng của anh biến mất sau chỗ ngoặt thì mới quay người đi vào trong nhà thay quần áo chuẩn bị đi học.

Trong phòng khách, bà Bạch cùng với Bạch Phi Bằng mẹ nhìn con, con nhìn mẹ.

Nhà họ Bạch và nhà họ Giang là người quen cũ với nhau, Giang Lâm giúp Bạch Du là chuyện bình thường, Bạch Du nấu ăn đáp lễ lại cho anh cũng là chuyện bình thường nhưng không hiểu sao ai cũng cảm thấy không khí giữa hai người họ kỳ lạ ở đâu đó.

Càng lạ hơn là nhìn hai người họ vô cùng xứng đôi.

Bạch Phi Bằng húp bát cháo nhạt nhẽo, nói với giọng chua lè: “Con thấy Du Du nấu thức ăn cho Giang Khải nhiều rồi nhưng lần đầu tiên thấy con bé nấu ăn cho Giang Lâm.”

Bà Bạch biết chuyện Bạch Du không muốn làm người yêu Giang Khải nữa, rồi nghĩ tới chuyện nhìn hai người như kim đồng ngọc nữ thì không khỏi cảm thán: “Trước kia mẹ không thấy gì chứ giờ càng nhìn thì thấy đúng là tiểu Du với thằng bé A Lâm kia đúng là xứng đôi thật đấy.”

Bạch Phi Bằng: “?”

 

Lời mẹ nói mang theo chút tiếc nuối, trong tiếc nuối lại mang theo vẻ kiêu ngạo là như thế nào?

 

Bạch Du với Giang Khải mới là một đôi, mẹ như thế này chẳng phải là cầm gậy đánh uyên ương hay sao?

**

Giữa trưa, Giang Lâm đi xe lửa tới thành phố Quảng.

Đi cùng cô còn có nam sĩ quan Cát Đại Xuyên.

Hiện tại Cát Đại Xuyên là cán bộ huấn luyện quan quân. Tuy anh ấy chẳng có quan hệ gì với thủy tổ Grandet bủn xỉn nhưng tính bủn xỉn thì vô cùng lớn.

Vốn dĩ anh ấy cũng có một đối tượng sắp kết hôn, đó là một cô gái tốt, đáng yêu lại chịu thương chịu khó, chịu được vất vả. Cho dù cô gái đó biết anh ấy bị điều tới đảo Quỳnh Châu cũng không hề chê bai, nhưng hai ngày trước ngày xuất phát lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên hai người họ đã chia tay.

Chuyện bắt đầu từ món đậu Edamame.

Bộ đội không thiếu đậu tương, năm nay lại được mùa nên làm thành đậu tương thêm món cho mọi người ăn cơm. Cát Đại Xuyên không ăn mà lại đóng gói phần của mình lại, chờ tới khi gặp đối tượng của mình thì mới lôi ra ăn chung với cô ấy, như thế vừa hay có thể tiết kiệm được tiền một phần cơm.

Kết quả cùng ngày đó, hai người họ bị đưa vào trong bệnh viện. Bác sĩ ra hỏi mãi mới biết được đậu tương kia đã nấu được hai ngày.

Trời hè nên đồ ăn

Thế là từ đó Cát Đại Xuyên vừa không còn người yêu, vừa có biệt danh “Mười tám cái rắm”.

Cũng vì chuyện này mà anh ấy làm chậm trễ hành trình, các quan quân khác tất nhiên không thể chờ một mình anh ấy nên đây là nguyên nhân tại sao anh ấy lại ngồi cùng toa xe lửa với Giang Lâm.

Cùng với tiếng còi xe “tu tu”, xe lửa sơn màu xanh chậm rãi chuyển động.

Ở thời đại này, xe lửa sơn màu xanh đã có giường nằm, người bình thường ngồi không nổi, cũng không mua nổi vé xe.

Toa xe giường mềm chia thành tầng trên tầng dưới, hai bên chia thành bốn cái giường nhỏ, ở giữa có cái bàn nhỏ, được chuẩn bị sẵn phích nước nóng, bên trong phích nước nóng có đầy nước ấm, bên cạnh đó còn được chuẩn bị một ít túi trà hoa lài.

Lúc này, Giang Lâm và Cát Đại Xuyên bày hết đống đồ ăn mang đi đường của mình lên bàn.

Thời tiết nóng bức, Giang Lâm mang thức ăn ra, vừa mới mở túi ra thì mùi hương thơm nức mũi ngay lập tức tỏa khắp toa xe.

Rõ ràng Cát Đại Xuyên đã ăn cơm chiều rồi, lúc này ngửi thấy mùi đồ ăn thì lại nuốt nước miếng theo bản năng: “Phó đoàn Giang, đồ ăn này của cậu mua ở tiệm bánh ngọt Phú Hoa Đường ở ven đường hả? Trông cũng tinh xảo phết nhỉ.”

Giang Lâm: “Không phải, một người bạn làm cho tôi.”

Giống hệt như những gì Cát Đại Xuyên nói thì quả thực là những món đồ này rất là tinh xảo.

Đặc biệt là bánh hoa quế kia. Bánh hoa quế màu trắng, bề mặt được phủ một lớp mật hoa quế, bên trên còn được điểm xuyết bằng một ít hoa quế nhỏ ly ti. Nhìn qua sắc hương vị đầy đủ.

Vốn dĩ anh không hề đói bụng nhưng mùi hoa quế cứ thoang thoảng qua chóp mũi làm anh không nhịn được mà cầm một miếng lên bỏ vào trong miệng.

Mùi hoa quế nổ tung trong khoang miệng, mùi vị tinh tế mềm mại, thơm ngọt ngon miệng.

Bình thường anh không ăn được đồ ngọt, nhưng lại không thể không thừa nhận rằng món đồ ngọt này lại rất hợp gu ăn uống của anh.

 

Nghĩ tới đây, anh lại cầm bánh gà lên nhưng chưa bỏ vào miệng đã ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng ngọt ngào.

Mùi rượu?

Giang Lâm có chút tò mò, há miệng cắn một miếng, trong nháy mắt, gương mặt vốn không có biểu cảm gì đột nhiên hơi sáng lên.

Là mùi rượu hoa quế.

Anh lại cắn thêm một miếng khác, nhai kỹ nuốt chậm.

Thật ra ăn vào miệng thì không đậm mùi rượu, nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa, mùi rượu thơm nồng hòa quyện với mùi thịt, trong vị ngọt hòa với vị mặn, ngoài vỏ thì giòn xốp, bên trong thì mềm mại, mùi vị vô cùng phong phú, vô cùng ngon nghẻ.

Giang Lâm chậm rãi nuốt từng miếng bánh, nhìn cảnh đêm đen nhánh ngoài cửa sổ.

Mấy năm không gặp, không ngờ cô bé ngày xưa còn giành ăn với mình nay đã có thể làm được món điểm tâm ngon lành như thế này.

TBC

Cát Đại Xuyên nhìn chằm chằm miếng bánh gà trong tay anh, cười nói: “Bạn của phó đoàn Giang giỏi phết nha, còn nhỏ tuổi mà đã có thể làm được món ăn trông ngon mắt, thơm tho như thế này nữa!”

Cát Đại Xuyên thề là anh ấy không hề đói bụng, nhưng mùi hương cứ thoang thoảng nơi chóp mũi làm cho anh ấy suýt chút nữa không nhịn được mà xì tiền ra mua lại đồ ăn chỗ phó đoàn Giang rồi.

Tất nhiên chuyện mua đồ ăn là không có khả năng.

Chính anh ấy đã tự làm lương khô rồi, đủ để cho anh ấy ăn từ giờ tới khi đi tới đảo Quỳnh Châu. Bộ đội bọn họ mỗi ngày được phát một phần tiền trợ cấp thức ăn. Anh ấy đã ăn phần mình tự làm nên cả chuyến đi này anh ấy đã có thể tiết kiệm được bảy, tám đồng rồi.

Hiển nhiên là Cát Đại Xuyên hiểu lầm nhưng Giang Lâm cũng chẳng giải thích.

Cát Đại Xuyên nhịn được nhưng người trung niên ngủ tầng trên thì không nhịn được: “Này đồng chí, món điểm tâm này của cậu quả thực quá mê người. Nếu như tiện thì không biết tôi có thể dùng tiền và phiếu của mình đổi lấy một ít được không?”

Giang Lâm nhàn nhạt đáp lại: “Xin lỗi, tôi không tiện lắm.”

dễ bị biến chất, huống hồ còn để hai ngày!

Đối tượng của anh ấy tức tới mức run người, ngày xuất viện ngay lập tức đề nghị chia tay. Cát Đại Xuyên nhanh nhảu xin lỗi, đau khổ cầu xin đối tượng cho anh ấy một cơ hội nữa.

Nói thật, gia cảnh của Cát Đại Xuyên không tồi, vóc người anh ấy cao to, tiền đồ cũng coi như là xán lạn, trừ cái tật bủn xỉn ra thì cũng không có gì xấu, vì một phần đậu tương bị biến chất mà đề nghị chia tay có vẻ như là hơi quá.

Chỉ là người yêu của anh ấy lại nói: “Đại Xuyên, em thật sự không thể nào ở bên cạnh anh được. Em vừa nhìn thấy anh thì sẽ nhớ tới bộ dạng anh đánh rắm tận mười tám lần đấy.”

Bình Luận (0)
Comment