Quân Hôn Ngọt Ngào: Kiều Thê Thần Y Của Lục Thiếu

Chương 47



Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânTrên thực tế Lục Tiếu Tiếu còn lớn hơn Giang Dao một tuổi, nhưng nha đầu này từ nhỏ rất nghịch ngợm, đối với học tập nửa điểm thông minh đều không có, sau khi tốt nghiệp cấp 3 cũng không thi đỗ đại học, Lục Hải Hưng không đành lòng để Lục Tiếu Tiếu một mình đi quá xa, vì vậy ông cho cô vào một đại học hạng ba ở thành phố để lấy tấm bằng.

Nha đầu Lục Tiếu Tiếu có thể nói sống đến không tâm không phổi, cả ngày đều cười ha hả, dường như trong thế giới của cô không có ưu sầu. Đối với chị dâu Giang Dao nhỏ tuổi hơn giống như một người bạn thân thiết rất nhiệt tình.


Lục Hành Tung nắm tay Giang Dao đi vào nhà, sau khi hai người vào trong nhà, Lục Tiếu Tiếu chạy như điên một mạch xuống lầu, không nói lời nào nhảy thẳng lên người Lục Hành Tung nhưng lại bị hắn tránh được, cô cũng không tức giận ngược lại quay qua ôm Giang Dao.

“Chị dâu, chúc mừng chị thi đỗ đại học y Giang Nam, chị thật lợi hại!” Lục Tiếu Tiếu giơ ngón cái cười với cô, “Nếu em có một nửa trí thông mình của chị, ba em khẳng định sẽ vui đến ngất.”

Lục Hải Hưng ở trong phòng khách nghe thấy liền bật vười, “Con cũng tự mình hiểu được.” Nhưng Lục Hải Hưng đối với con gái mình thật sự không có yêu cầu gì, con gái hắn chỉ cần vui vẻ là được, dù sao hắn chỉ có một đứa con gái, sản nghiệp trong nhà tương lai đều để lại cho cô, dù cô không tính đi làm thì cả đời cũng không cần lo ăn lo uống.

“Hành Tung, giữa trưa hôm nay, chủ tịch Lý gọi điện thoại cho bác, ở trung tâm mua sắm xảy ra chuyện gì sao, chủ tịch Lý gọi điện thoại riêng tới xin lỗi.” Lục Hải Hưng nhìn Lục Hành Tung và Giang Dao, rồi nói với Giang Dao, “Nữ nhân viên bán hàng kia đã bị nghỉ việc, làm hai đứa chịu uỷ khuất.”

Giang Dao vội vàng lắc đầu, “Không có việc gì không có việc gì ạ, khúc nhạc đệm thôi bác."


“Loại người này, nếu gặp phải em thì đã chèn ép đến cô ta phải khóc lóc cầu xin tha thứ.” Lục Tiếu Tiếu hừ một tiếng, “Chị dâu, tính cách chị mềm yếu dịu dàng, dễ bị người khác bắt nạt."

“Con gái dịu dàng có gì không tốt, chị ấy đã có chồng che chở.” Lục Hải Hưng cười giễu cợt, “Cọp mẹ như con, cẩn thận không sau này gả không ra lại muốn ba nuôi cả đời."

Nghe Lục Hải Hưng nói Giang Dao dịu dàng, Lục Hành Tung trong lòng âm thầm bật cười, Giang Dao dịu dàng? Lấy hiểu biết của hắn về cô, Giang Dao với hai từ dịu dàng đúng là không có quá nhiều quan hệ.

Dịu dàng chỉ là biểu hiện bên ngoài, trong nội tâm cô, kỳ thật là một con mèo hoang có móng vuốt sắc, chỉ là cô có nguyện ý để lộ móng vuốt hay không.

“Còn không phải lúc trước ba nói nuôi con cả đời đều vui? Hiện tại lại hối hận?” Lục Tiếu Tiếu trừng mắt thoát xác giống một người phụ nữ đanh đá.


“Ai, hay cho con các ngươi, quả thực chính là hai kẻ dở hơi.” Mẹ Lục đều bị Tiếu Tiếu làm cho bật cười, Lục Tiếu Tiếu lúc còn ở trấn, nhà bọn họ mỗi ngày đều tràn ngập tiếng cười, nên mẹ Lục rất nhớ những ngày Lục Tiếu Tiếu sống cùng với bà.

Cơm chiều là bảo mẫu trong nhà Lục Hải Hưng làm, Lục Tiếu Tiếu còn rất kén ăn, lúc trước tuyển bảo mẫu chính là dựa theo tiêu chuẩn làm đồ ăn chọn, một bàn đồ ăn nhìn đều không thua kém đầu bếp bên ngoài.

Trong bữa cơm, Lục Tiếu Tiếu hỏi Lục Hành Tung và Giang Dao hôm nay đi thành phố làm những gì, nghe Giang Dao kể buổi chiều còn đi xem phim, Lục Tiếu Tiếu liền dùng ánh mắt chế nhạo nhìn Lục Hành Tung, rồi mới hỏi Giang Dao có phải xem phim kinh dị hay không, chờ Giang Dao trả lời là phim hài, Lục Tiếu Tiếu và Giang Dao nói chuyện về nội dung phim, nhất thời trên bàn ăn chỉ có tiếng cười hai người.




Bình Luận (0)
Comment