Chu Linh Vận đứng dậy khỏi mặt đất, đôi chân run rẩy.
Lúc này, cô cảm thấy mình như một chiến binh sắp lên đường đối mặt với tử thần.
Làm thế nào để đối diện với cái chết? Cô tự nhủ mình hãy nghĩ về niềm tin của bản thân.
Trước đây, cô từng cho rằng niềm tin có thể khiến con người trở nên mạnh mẽ chỉ là một trò đùa.
Nhưng giờ đây, cô thấy điều đó đúng đến mức không thể đúng hơn!
Dù có c.h.ế.t đi chăng nữa, hy sinh vì đất nước này cũng là c.h.ế.t có ý nghĩa, biết đâu còn được vẻ vang!
Những tên phản bội như Mã Nguyên, gây hại cho đất nước và nhân dân, phải bị tiêu diệt càng sớm càng tốt!
Cái c.h.ế.t không đáng sợ, đáng sợ là cô chưa kịch hạ gục kẻ thù đã phải bỏ mạng trước!
Trong lòng cô thực sự không có nhiều tự tin, nhưng cô không thể phản bội nguyên tắc của mình, trở thành một kẻ phản quốc.
...
...
Mưa vẫn tiếp tục rơi, dù sóng gió đã dịu bớt nhưng tiếng nước đập vào đá ngầm quanh đảo vẫn khiến lòng người rung động.
Xa xa trên bầu trời, vài tia chớp lóe lên, nổi bật giữa màn đêm đen kịt, tiếp theo là những tiếng sấm vang dội.
Sấm ở Lĩnh Nam không giống bất cứ nơi nào khác, tiếng sét như tiếng gầm của mãnh thú, lớn, dày đặc và dữ dội.
Giữa vùng biển trống trải như thế này, cô lo lắng mình sẽ bị sét đánh trúng.
Mấy người nhìn nhau, ai nấy đều có chút sợ hãi.
"Tất cả lên thuyền ngay!" Mã Nguyên gân cổ nổi lên.
Nhóm họ gồm 5 người lên thuyền, mỗi người đeo một chiếc phao cứu sinh.
Đeo phao xong, Chu Linh Vận cảm thấy an tâm hơn một chút, nhưng Mã Nguyên vẫn không tin tưởng cô, dùng dây buộc chặt phao và người cô lại.
Những dụng cụ khác tự nhiên cũng không đưa cho cô.
Hắn ta có vẻ như muốn kéo cô cùng chết.
Chu Linh Vận liên tục quan sát Mã Nguyên, nhận thấy tinh thần hắn không ổn lắm.
Viên Minh Minh nắm tay hắn, dường như đang an ủi, hai người thì thầm điều gì đó.
Hai anh em ngư dân họ Lý gương mặt nặng trĩu, bởi họ vừa mất người thân.
Nhưng giờ không có thời gian để buồn bã, phía trước họ là một hành trình vượt biên không hề dễ dàng.
Chu Linh Vận không biết có ai sẽ đến cứu mình hay không, đã lâu rồi mà chẳng có dấu hiệu gì, có lẽ là không có ai cả.
Ánh mắt cô dần tối lại.
Nếu còn sống, cô muốn gặp người đó một lần nữa.
Con thuyền chòng chành trên biển, hai anh em ngư dân phụ trách lái thuyền, những người khác cầm lưới và cần câu, giả vờ là ngư dân đánh cá.
Sau khi thuyền đi được mười cây số, Mã Nguyên lấy ra thiết bị thông tin liên lạc.
Chu Linh Vận nhìn thiết bị, thỉnh thoảng phát ra tiếng "xèo xèo".
Một lúc sau, có tiếng nói vang lên, là một đoạn tiếng Anh.
Cô nghe hiểu, đại ý nói rằng nhóm họ sẽ rời đi sau 7 giờ, yêu cầu Mã Nguyên nhanh chóng hơn.
Lúc này, biển đen kịt, hàng hải dựa vào radar, nhưng phạm vi quét của radar không lớn lắm, tạm thời họ vẫn an toàn.
Nhưng không lâu sau, radar đột nhiên báo động!
Tất cả mọi người đều căng thẳng.
"Chạy nhanh!"
Hai anh em họ Lý lập tức quay đầu thuyền.
Một cua gấp khiến Chu Linh Vận mất thăng bằng, ngã dúi vào thành thuyền, đầu đập mạnh.
Chu Linh Vận hít một hơi, đau quá!
Cô lắc đầu, m.á.u từ trán chảy xuống, không khí tràn ngập mùi tanh của máu.
Nếu cô xuống biển lúc này, mùi m.á.u rất có thể sẽ thu hút cá mập.
Bị cá ăn thịt sống, nghĩ thôi đã thấy đau đớn.
"Cảnh sát biển!"
Ai đó hét lên!
Hai anh em họ Lý không muốn chết, định dừng thuyền lại, nhưng Mã Nguyên chĩa s.ú.n.g vào họ: "Lái nhanh lên, đồ khốn!"
Ngư dân đành tăng tốc hết cỡ.
"Đừng chạy! Đừng kháng cự vô ích! Đầu hàng sẽ được khoan hồng!" Tiếng loa từ tàu cảnh sát biển vang lên.
Mã Nguyên một tay cầm súng, tay kia nói gì đó vào thiết bị liên lạc, dường như đang cầu cứu!
Đột nhiên, thiết bị liên lạc phát nổ "ầm"!
Mã Nguyên kêu thảm thiết, một tay bị nổ nát tan, m.á.u chảy không ngừng!
Nhưng tay kia vẫn chặt cầm khẩu súng.
"Con khốn này!"
Viên Minh Minh chợt nghĩ ra điều gì, tát Chu Linh Vận một cái, sau đó lao đến cầm m.á.u cho Mã Nguyên.
Chu Linh Vận bị tát đến hoa mắt, nhưng cô dường như không để ý, chỉ cười một cách điên cuồng.
Ánh lửa từ vụ nổ chiếu lên khuôn mặt cô, nụ cười trở nên ma quái.
Cô không muốn trốn chạy, một khi đã trốn chạy thì tất cả sẽ mất hết!
Ánh đèn từ tàu cảnh sát biển chiếu thẳng vào thuyền vượt biên, Nghiêm Mộ Hàn và Giang Thiếu Kiệt lập tức nhận ra người trên thuyền.
Khuôn mặt cô đầy máu, chiếc áo màu vàng nhạt nhuốm đỏ, trông như vừa trải qua cực hình.
Đôi mắt cô vô hồn, không chút sức sống, dần dần khép lại.
Phải chăng cuộc sống tái sinh ngắn ngủi của cô sẽ kết thúc tại đây?
"Chu Linh Vận!"
Biển vẫn mưa, gió lớn sóng to, tiếng ồn ào hỗn độn, Chu Linh Vận không thể nghe thấy gì, do mất máu, toàn thân cô có cảm giác chóng mặt, mệt mỏi chồng chất, ý thức dần dần tan biến.
Hai anh em họ Lý thấy Mã Nguyên ngã xuống, liền dừng thuyền lại!
"Không được dừng!" Mã Nguyên dù đau đớn vẫn không quên chạy trốn.
Nhưng hai ngư dân không ngu, họ chỉ vì tiền, không cần thiết phải liều mạng, thuyền đột ngột quay đầu, hất Mã Nguyên đập vào thành thuyền.
Sau đó, hai ngư dân nhảy xuống biển.
Chu Linh Vận thân hình mảnh khảnh, không giữ được thăng bằng, bị lắc mạnh rồi rơi xuống biển.
"Nguy hiểm! Cẩn thận!"
Nghiêm Mộ Hàn cảm thấy nghẹt thở!
"Coi chừng cá mập!" Đội trưởng Lưu hét lên.
Mùi m.á.u dễ dàng thu hút cá mập.
Chu Linh Vận rơi xuống biển, Nghiêm Mộ Hàn và Giang Thiếu Kiệt lập tức nhảy xuống cứu.
Họ bơi hết sức về phía cô.
Khoảng cách giữa họ và Chu Linh Vận chừng 30-40 mét.
Dù cùng xuống nước một lúc, nhưng với bản lĩnh quân nhân, Nghiêm Mộ Hàn bơi nhanh hơn Giang Thiếu Kiệt, đến gần Chu Linh Vận hơn.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Trên thuyền vượt biên giờ chỉ còn Mã Nguyên và Viên Minh Minh.
Người Mã Nguyên và Chu Linh Vận bị buộc chung một sợi dây, khi cô rơi xuống biển, hắn cũng bị kéo theo.
"Con khốn!"
Mã Nguyên tỉnh táo hơn sau cơn đau.
Dù có chết, cũng phải kéo theo một đứa!
Hắn lắc lư cánh tay cầm súng, cố gắng nhắm bắn, nhưng một con sóng ập tới, Mã Nguyên lảo đảo, s.ú.n.g nổ!
"Cẩn thận!"
Nghiêm Mộ Hàn đẩy Chu Linh Vận ra.
"Đoàng!" Một phát s.ú.n.g trúng vào vai Nghiêm Mộ Hàn, m.á.u tuôn xối xả.
Máu nhuộm đỏ một vùng biển.
"Đội trưởng Nghiêm!"
Đội trưởng Lưu không ngờ lại xảy ra chuyện này: "Bắt lấy chúng!"
Vài phát s.ú.n.g nổ, Mã Nguyên trúng đạn, rơi xuống biển.
"Không! Không!!" Viên Minh Minh khóc thét.
Nhiều cảnh sát biển nhảy xuống cứu người.
Giang Thiếu Kiệt cũng bị biến cố này choáng váng, vừa rồi dường như Nghiêm Mộ Hàn đã đỡ đạn cho Chu Linh Vận.
Anh muốn cứu người, nhưng sức một mình có hạn, Nghiêm Mộ Hàn ôm chặt Chu Linh Vận, mặt tái mét, thều thào: "Cứu cô ấy trước!"
Giang Thiếu Kiệt chấn động trong giây lát!
Sau đó, anh nhận Chu Linh Vận từ tay Nghiêm Mộ Hàn, cắt đứt sợi dây buộc giữa cô và Mã Nguyên.
"Chu Linh Vận, cố lên!"
Lúc này, khuôn mặt Chu Linh Vận trắng bệch, m.á.u từ trán chảy ra, ý thức mơ hồ, chỉ nghe thấy tiếng gọi, tiếng khóc, tiếng loa...
Và có lẽ, cả một giọng nói quen thuộc...