"Hôm nay là Đông chí, chúng ta cùng ăn uống chút đi!" Giáo sư Bùi đề nghị.
Thầy giáo đã nói vậy, Chu Linh Vận đương nhiên đồng ý ngay.
Trần Vượng nhìn cô một cái: "Linh Vận, chúc mừng em."
"Đa tạ sư huynh. Em cũng chúc mừng sư huynh." Chu Linh Vận mỉm cười đáp lễ.
Trần Vượng là sư huynh của cô, nhưng dù là làm dự án hay thi đấu, cô luôn cảm thấy anh ta có chút đối đầu với mình.
Có lẽ đó là sự cạnh tranh giữa những đối thủ ngang tài ngang sức.
Nhưng đôi khi, anh ta lại tỏ ra muốn thảo luận học thuật với cô, thái độ rất kỳ lạ.
Chu Linh Vận không thích kiểu người thất thường như vậy, luôn cảm giác người này có thể âm thầm hãm hại mình bất cứ lúc nào, nên cô luôn giữ khoảng cách với Trần Vượng.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Trần Vượng đẩy kính lên: "Tiếp theo, em có muốn cùng luyện tập để chuẩn bị cho cuộc thi không?"
...
...
Anh ta mời cô cùng luyện tập?
Chu Linh Vận suy nghĩ một chút, trả lời: "Có lẽ thời gian không phù hợp, gần đây bọn em còn phải thi, thời gian đến phòng thí nghiệm sẽ ít hơn."
Trần Vượng có chút tiếc nuối: "Không sao, khi nào rảnh thì cùng nhau ôn luyện sau vậy."
Câu nói này nghe như anh ta rất mong được hợp tác với cô.
Chu Linh Vận đành lịch sự đáp: "Vâng, đợi khi có cơ hội ạ."
...
Gọi là hoạt động chúc mừng, nhưng thực chất chỉ là bữa tối tại một quán ăn gần trường.
Những người tham dự gồm có Giáo sư Bùi, giáo viên chủ nhiệm Tưởng Ngọc Thư, và một vài giám khảo.
Học sinh ngồi ăn cùng giáo viên, đương nhiên có chút gượng gạo. Sau một lúc, mọi người bắt đầu nâng ly chúc mừng.
Chu Linh Vận vừa khỏi viêm dạ dày, không thể uống rượu, nên đã từ chối.
Nhưng một giám khảo tên Phùng nhất quyết ép cô uống, say xỉn nói: "Em không uống, là không cho tôi mặt mũi!"
Giáo sư Bùi vội can ngăn: "Thầy Phùng, cô ấy là con gái, miễn rượu đi!"
"Không được, phải uống!" Thầy Phùng say rượu nói rất hung hăng.
Vị thầy Phùng này không phải người của trường, mà thuộc Viện Nghiên cứu Vô tuyến điện Hoa Nam, rất có thể là giám khảo của cuộc thi tỉnh sắp tới, nên Giáo sư Bùi không dám làm mất lòng.
Sắc mặt Giáo sư Bùi cũng không tốt: "Thầy Phùng, hay là tôi uống thay vậy?"
"Không cần, tôi muốn uống với học sinh! Ai cũng uống, chỉ mỗi cô ta không uống, nói không qua được!" Thầy Phùng rất ngoan cố.
Chu Linh Vận thực sự không có thiện cảm với vị giám khảo này, nhíu mày, thành khẩn nói: "Thưa thầy, em xin lỗi, em bị đau dạ dày, bác sĩ bảo không được uống rượu. Nếu uống, có lẽ phải nhập viện mất!"
"Nghiêm trọng vậy sao?" Thầy Phùng nghi ngờ nhìn cô.
Chu Linh Vận giơ tay lên, trên mu bàn tay còn lưu lại vết kim tiêm truyền dịch.
Lúc đó y tá tiêm không khéo, chích mấy lần mới trúng, khiến mu bàn tay cô bầm tím, trông khá đáng sợ.
Thầy Phùng nhìn vết bầm, không tiện ép cô uống rượu nữa, nhưng vì mất mặt, vẫn cau có.
Bầu không khí lúc này không được thoải mái.
"Nếu em không uống được, vậy để bạn cùng đội uống thay đi!" Thầy Phùng rót đầy một ly rượu trắng, đặt trước mặt cô.
Chu Linh Vận nhìn quanh, Nhậm Nghị và Giang Thiếu Kiệt vừa đi vệ sinh.
Biết làm sao bây giờ?
Vị giám khảo này đã ép rất nhiều học sinh uống say rồi!
"Để tôi uống thay cô ấy!" Trần Vượng đứng dậy, mặt đã hơi đỏ, cầm ly rượu trước mặt Chu Linh Vận lên uống một hơi cạn sạch.
"Tốt! Uống hay lắm!"
Thầy Phùng vỗ tay, tỏ ra rất hài lòng.
"Thêm một ly nữa!"
Trần Vượng lại uống thêm một ly, đôi mắt đen sau cặp kính nhìn Chu Linh Vận.
Chu Linh Vận không ngờ người giúp mình thoát khỏi tình huống khó xử này lại là Trần Vượng.
Dù sao cô cũng nợ anh ta một ân tình, nên gật đầu nhẹ, khẽ nói: "Cảm ơn sư huynh."
Trần Vượng vì câu nói lịch sự này mà tâm trạng tốt hơn hẳn.
Bữa tiệc kéo dài đến khoảng 9 giờ tối mới kết thúc.
Trong số những người tham dự, ngoại trừ Chu Linh Vận, ai cũng uống khá nhiều.
Các học sinh chống đỡ nhau ra về, Giang Thiếu Kiệt và Nhậm Nghị dìu nhau đi.
Chu Linh Vận không uống rượu và Trần Vượng uống không nhiều, hai người đi cuối cùng.
"Lúc nãy thực sự cảm ơn sư huynh đã giúp em." Chu Linh Vận nhìn anh ta bằng ánh mắt khác.
"Chúng ta là đồng môn, giúp đỡ nhau là điều nên làm." Trần Vượng nói rất nhẹ nhàng, khiến người khác có thêm chút thiện cảm.
Trước đây Trần Vượng không đánh giá cao Chu Linh Vận, luôn cho rằng cô nhờ quan hệ mới được thầy giáo coi trọng.
Nhưng sau khi cùng làm dự án bưu điện, thấy cô làm việc chăm chỉ, công bố luận văn, giành danh hiệu "Thanh niên tiêu biểu" cấp thành phố, anh ta dần thay đổi cách nhìn về cô.
"Cuối tuần tôi sẽ đến phòng thí nghiệm ôn luyện, hai đội chúng ta cùng nhau nhé?" Trần Vượng đề nghị.
Đã nhận sự giúp đỡ, Chu Linh Vận không tiện từ chối: "Cuối tuần cũng được, em sẽ nói với hai thành viên trong đội."
"Cùng nhau vì danh dự của trường, nên đoàn kết một lòng." Trần Vượng nói thêm.
"Vâng, sư huynh Trần nói rất đúng."
Thực ra trước đây Giáo sư Bùi đã hy vọng họ cùng một đội, lúc đó Chu Linh Vận không đồng ý. Bây giờ tuy không cùng đội, nhưng nếu cùng nhau ôn luyện, Giáo sư Bùi vẫn rất vui.
Ông đi phía sau, nghe thấy câu chuyện của hai học sinh, liền xen vào: "Các em cùng nhau ôn luyện là tốt nhất! Có thể nâng cao trình độ hơn nữa!"
"Thầy nói đúng lắm ạ!" Trần Vượng phụ họa.
Chu Linh Vận chỉ cười, không nói gì.
Lúc này mọi người đến ngã rẽ chia đường về ký túc xá nam và nữ. Giáo sư Bùi nhìn đường tối, nói với Trần Vượng:
"Trời tối rồi, đường lại vắng, Trần Vượng em đưa Linh Vận về ký túc xá nữ đi."
Chu Linh Vận cảm thấy không tiện, từ chối: "Không cần đâu ạ, em tự về được."
"Cần chứ! Con gái đi một mình không an toàn! Dù là trong trường cũng không chắc chắn." Giáo viên chủ nhiệm Tưởng Ngọc Thư nói.
Giang Thiếu Kiệt nhìn về phía này, vốn định đưa cô về, nhưng say quá không thể đi nổi.
Chu Linh Vận nhìn Giang Thiếu Kiệt, biết không thể nhờ anh ấy: "Vâng, vậy làm phiền sư huynh Trần."
"Không cần khách sáo." Trần Vượng nói.
Anh ta không thích thái độ khách sáo của cô. Để phá tan không khí gượng gạo, Trần Vượng nói về một số vấn đề học thuật, hỏi cô về việc công bố luận văn.
"Sư muội, em có tính học lên thạc sĩ, tiến sĩ không?"
"Có thể có, nhưng còn tùy tình hình. Học lên thì tốn nhiều thời gian."
Chu Linh Vận hiện tại cũng hơi mơ hồ. Chủ yếu là cô đã có gia đình, cũng phải cân nhắc cảm nhận của Nghiêm Mộ Hàn.
"Tôi cũng nghĩ vậy, học thạc sĩ, tiến sĩ trong nước tốn nhiều thời gian. Sư muội có nghĩ đến việc đi nước ngoài học không? Tôi nghe nói bên Mỹ thời gian học có thể ngắn hơn. Hiện cũng có chương trình du học tiến sĩ bằng học bổng công, tôi rất muốn đi."
Hóa ra anh ta luôn muốn đi du học bằng học bổng công nên mới cố gắng như vậy, Chu Linh Vận chợt hiểu ra.
"Nếu sư muội muốn tiết kiệm thời gian, có thể tranh thủ đi du học, nhanh thì chỉ 2-3 năm là có thể lấy bằng tiến sĩ."
Chu Linh Vận giật mình, nhìn quanh môi trường tối tăm, trong lòng dâng lên cảnh giác.