Mục Vũ Phi trở tay lại nắm giữ vào lưỡi dao để ở trên cổ.
Lưỡi dao sắc bén cắt qua lòng bàn tay cô.
Một dòng máu đỏ tươi theo đầu ngón tay của cô chảy qua kẽ tay nhỏ xuống từng giọt từng giọt, nhiễm đỏ cả chiếc áo cưới trắng noãn của Mục Vũ Phi.
Lúc này Mục Vũ Phi chính là muốn cho Khang Từ một cơ hội để bùng nổ, nghe xem đến cùng trong lòng của Khang Từ có thể vặn vẹo đến mức độ nào.
Mục Vũ Phi đã phải nhẫn nhịn rất lâu rồi, đến lúc này đối mặt với Khang Từ, rốt cục Mục Vũ Phi cũng bắt đầu bùng nổ.
"Cô cho là chỉ có cô hận thôi sao? Vũ Thiên không thương cô, cô sẽ đến nhà để làm hại tôi và những đứa con của tôi thật không? Đến cùng tâm địa của cô phải ác độc đến hạng nào đây, hãy để cho tôi đào ra xem một chút có được hay không?"
Mục Vũ Phi lạnh mặt ghé tới gần Khang Từ, trực tiếp hù dọa Khang Từ phải bước lui lại mấy bước.
Thế nhưng lưỡi dao kia lại bị Mục Vũ Phi gắt gao nắm giữ, cho nên Khang Từ căn bản là không thể nào rút ra được.
Ngay tại thời điểm Khang Từ đang tiến thoái lưỡng nan, Mục Vũ Phi đột nhiên buông lưỡi dao găm kia ra thủ, Khang Từ bỗng chốc không có chỗ dựa vào nữa, lập tức liền ngã ngồi xuống dưới đất.
Mục Vũ Phi níu chặt lấy cổ áo cô ta, lại xách Khang Từ lên, nhìn cô ta vẻ đầy đe dọa, cười lạnh nói: "Khang Từ, tôi vốn nghĩ cô chỉ là một người đơn thuần, nhưng không ngờ rằng cô lại là đồ ngu ngốc! Một cạm bẫy rõ ràng như vậy mà cô cũng dám xông tới, phải nói thật sự là, chỉ số thông minh của cô không thể không khiến cho ngươi ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa! Không phải là cô muốn giết tôi sao? Tôi cũng vậy, rất muốn giết cô! Mối hận của cô đối với tôi vĩnh viễn đều không thể nào hơn được mối hận của tôi đối với cô.
Bởi vì đứa con của tôi đã không còn nữa, nguyên nhân bởi vì cô gây ra.
Cô khó lòng mà chối được tội này, cũng sẽ không có người nào dám bảo vệ cô đâu!"
Sắc mặt của Khang Từ cực kỳ khó coi, tay nắm chặt lấy lưỡi dao găm.
Cô ta không muốn thừa nhận rằng, giờ phút này cô ta đã bị sát khí và sự lạnh lẽo của Mục Vũ Phi làm cho hù sợ! Khang Từ quát lên có chút hụt hơi: "Mày dựa vào cái gì mà dám vênh váo đắc ý ở trước mặt tao kia chứ? Nếu không phải bởi vì mày, thì tao sẽ rơi vào tình trạng như hôm nay hay sao? ! Mày chính là một người đàn bà không biết xấu hổ, đi quyễn rũ người đàn ông của người khác, rốt cuộc bây giờ lại còn dám mạnh miệng nói này nói nọ ở trước mặt tao sao? !"
Nói xong, Khang Từ cực kỳ tức giận, liền vung lưỡi dao lên đâm về hướng Mục Vũ Phi.
Mục Vũ Phi mặc dù bệnh nặng mới khỏi bệnh xong, thế nhưng cũng không phải là người mặc kệ cho người khác chủ động chém giết mình.
Cô lắc mình tránh thoát khỏi sự công kích của Khang Từ, đưa bàn tay ra chộp lấy, đánh vào cánh tay đang cầm dao của Khang Từ.
Thế nhưng mà không đợi Mục Vũ Phi đánh tới, một tiếng súng liền vang lên, kết thúc trận chiến đấu này.
Từ bên phải bụng dưỡi của Khang Từ đã bị một viên đạn bắn vào, lại xuyên qua bụng bên trái bắn ra ngoài.
Nhất thời máu tươi chảy ra như suối.
Khang Từ đau đớn, ôm miệng lấy vết thương, lăn lộn kêu rên ở trên mặt đất.
Ảnh tử từ góc tối đi tới, lau nòng súng sau đó liền cắm trở về bên hông.
Mục Vũ Phi nhìn sang Ảnh tử có chút bất mãn.
Lúc trước cô đã nói rồi, để cho chính cô tự giải quyết cầm thú, thế nhưng mà Ảnh tử lại chặn ngang một gạch, không cho cô tự tay có cơ hội báo thù cho con trai.
Ảnh tử khom người, "Thiếu gia đã nói, loại người như thế không đáng giá để tay của ngài bị ô uế."
Khang Từ ôm miệng vết thương hung tợn nhìn sang hai người bọn họ, khóe miệng tràn đầy máu bộ dáng hung tợn nói, "Chúng mày, đôi cẩu nam nữ kia, lại còn dám giả mạo thanh danh Vũ Thiên để hãm hại tao! Chúng mày, chúng mày sẽ không được chết tử tế đâu!"
Ảnh tử bước đến gần Khang Từ, giơ chân lên liền đá cô ta xoay chuyển người lại, một cước liền liền dẫm ở phần eo xương sống của Khang Từ, chỉ mới dùng một phần sức, Khang Từ nhất thời liền bắt đầu gào khóc lên thảm thiết!
"Vũ đã nói rồi, vừa rồi viên đạn này là bắn thủng tử cung của cô, cho cô cũng nếm thử nỗi khổ sở mà thiếu phu nhân của chúng ta đã phải chịu.
Mà một cước này dẫm xuống, ít nhất thì cô cũng sẽ bị tê liệt.
Nếu như số mạng của ngài còn, thì như lời thiếu gia đã nói..., thiếu gia của chúng ta sẽ không để ý để cho cô biết thiếu gia biết đã hận cô biết nhiều như thế nào!" Ảnh tử lạnh lùng nói ra một câu.
Cảm giác được nới hạ thể của mình càng ngày càng không có cảm giác nữa, Khang Từ biết những lời Ảnh tử nói không phải là giả vờ, thế nhưng mà cô ta lại không tin đây là lời dặn dò của Vũ Thiên!
"Mày gạt tao!” Khang Từ kiệt lực gào thét lên.
Ảnh tử lại đá cô ta một cước, ngồi xổm xuống bên người cô ta, kháp cổ Khang Từ lại nói: "Tôi đã nói rồi, nếu cô vẫn còn có mạng, thiếu gia sẽ tự mình đến để nói cho cô biết, ngài ấy có đã hận cô nhiều như thế nào!".