Quân Hôn Tỏa Sáng

Chương 19

Làm vệ sinh qua loa ra ngoài đã thấy Mục Lương Hòa ngồi ở trước bàn ăn. Ở đây điều kiện không thể so với trong đại viện quân nhân, phòng khách nhỏ nhắn chỉ bày biện một cái ghế sofa màu kem cùng bàn trà nhỏ, sát tường là bàn ăn được trải khăn màu trắng. Thanh Ninh hấp tấp đi tới, vì đi đôi dép to của Mục Lương Hòa nên bị tuột suýt ngã. Cô dở khóc dở cười ngồi xổm xuống đi lại dép rồi đến bàn ăn ngồi xuống, mắt nhìn chằm chằm chén cháo còn bốc khói và bánh bao nhỏ trên bàn. Bưng chén lên uống một hớp cháo, cũng không tính là quá khó uống, nhưng bánh bao thì không thể ăn vào nổi. Mục Lương Hòa đã ăn xong một cái bánh bao nhìn sang thấy cô vẫn chằm chằm nhìn vào cái bánh bao không động đậy, gương mặt lạnh lùng bỗng chốc giãn ra, khẽ thở dài, anh lấy lại cái bánh cô đang cầm trên tay bỏ lại một câu “Chờ đấy” rồi quay vào bếp.

Thanh Ninh phát hiện cô rất mong chờ việc Mục Lương Hòa xuống bếp, cứ như con hươu cao cổ ngóng ngóng về phía phòng bếp, sau đó không nhịn được cũng chạy vào theo, vừa hay gặp anh đang bưng một cái tô bốc khói nóng hổi từ bên trong đi ra.

"Thủ trưởng, loại kỹ thuật sống này anh cũng biết ư."

Câu nói của cô có kèm theo một chút giễu cợt nhưng sắc mặt Mục Lương vẫn lạnh lùng như cũ, ngồi xuống tiếp tục ăn cháo cùng bánh bao. Thanh Ninh nhìn sang tô mì thấy phía trên là trứng opla vàng óng, lại còn thêm mấy lát cà chua hấp dẫn, nhìn lại bát cháo và bánh bao đã nguội của anh, trong lòng chợt dâng lên một chút nghẹn ngào.

"Ăn xong anh bảo Trần Minh đưa em về, hãy nghỉ ngơi cho tốt."

Thanh Ninh ngồi ăn tô mì nóng hổi, nghe câu nói của anh lập tức hiểu ý anh bảo nghỉ ngơi là gì khiến cho mặt bỗng đỏ bừng, bên tai cũng nóng cả lên như bị lửa đốt. Mục Lương Hòa đưa tay vén mấy sợi tóc rối cho cô, ngón tay như cố ý vô tình quét qua vành tai càng làm nó nóng hơn, đôi mắt long lanh sáng ngời sức sống.

Vị mì lan tràn nơi đầu lưỡi, tuy không phải là tuyệt hảo nhưng Thanh Ninh đem cả tô to ăn hết ngon lành rồi vào phòng lấy áo khoác trở ra. Mục Lương Hòa đã đợi cô ở cửa, thuận tay đón lấy túi xách của cô, tay kia ôm lấy eo cô, khi đi qua lối cầu thang cũ chật hẹp anh cũng không buông ra, giữa hai người cơ hồ không có khoảng cách. Mục Lương Hòa đứng dưới gốc cây đại thụ nhìn nhìn chiếc xe từ từ biến mất nơi khúc quanh mới quay người đi về phía phòng làm việc.

Sau khi Trần Minh đưa về đến nhà, Thanh Ninh rất nghe lời dặn dò của Mục Lương Hòa, lập tức lên lầu vào phòng tắm ngâm mình. Đêm qua là lần đầu tiên khu vườn cấm của thiếu nữ được mở ra, cơ thể vẫn còn cảm giác đau ê ẩm. Trong ký túc xá doanh trại không có bồn tắm lớn nên không thể tắm thoải mái. Giờ về nhà việc đầu tiên là phải nằm trong bồn tắm xả đầy nước để gân cốt được thư giãn. Sau khi cảm giác đau đã lùi đi Thanh Ninh mới từ trong nước đứng lên, nhìn xuống cả người trên dưới toàn là vết hôn xanh tím cho thấy hôm qua Mục Lương Hòa nhiệt tình cỡ nào, mặt mũi bỗng chốc lại nóng bừng lên, cô nhanh chóng lấy quần áo che lại dấu vết yêu thương điên cuồng đêm qua.

Sau khi mơ màng ngủ bù một giấc tỉnh lại, Thanh Ninh mới nghĩ đến cảnh tối nay Mục Lương Hòa về nhà sẽ sao đây. Sau đêm qua, xem như giữa hai người đã có thêm một bước tiến triển sâu hơn, trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy có gì đó không quen. Lớp màng kia đã không còn nữa làm cô thấy hụt hẫng, có cảm giác muốn trốn tránh, nhưng đã có lần đầu tất nhiên sẽ có lần thứ hai, thứ ba. Thanh Ninh vì ý nghĩ rối rắm này mà suy tư cả một buổi chiều, cho đến lúc chạng vạng nhận được điện thoại của Mục Lương Hòa nói có việc gấp phải sang quân khu thành phố bên cạnh công tác, ít nhất một tuần mới về được. Vừa nghe thấy tin tức này, Thanh Ninh âm thầm vui mừng thở hắt ra, anh đi công tác vừa đúng cô có thời gian để điều chỉnh tâm lí. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nhìn cả căn phòng rộng thênh thang chỉ có một mình cô lại cảm thấy cô đơn, ôm đầu gối ngồi trên thảm, trước mặt là lồng chim, con chim sẻ nhỏ vỗ cánh phành phạch trong lồng như muốn ra khỏi nhà tù. Thanh Ninh bèn nâng cửa lồng lên cho nó ra ngoài, con chim lảo đảo nghiêng ngả đứng trên bàn trà thủy tinh, cô vươn tay, cái mỏ nhọn nhẹ nhàng mổ lòng bàn tay nhồn nhột.

Hôm sau nhận được lời mời phỏng vấn vòng tiếp theo, Thanh Ninh cũng không nhờ Trần Minh đưa đi mà tự gọi xe đến công ty phỏng vấn. Nói phỏng vấn lại nhưng cũng chỉ là thỏa thuận mức lương và nội dung công việc. Thanh Ninh cảm thấy yêu cầu công việc đối với cô khá phù hợp, lại cách đại viện không xa, có thể tiết kiệm thời gian đi lại.

Người phỏng vấn hỏi cô khi nào có thể đi làm, cô không do dự nói ngày mai. Nghĩ đến việc đi làm cũng có nghĩa là phải chấm dứt chuỗi ngày nhàn tản thì cũng có chút khó khăn. Từ khi ở bên Mục Lương Hòa trong cuộc sống khép kín tĩnh lặng, cô thật sự đã trở thành người phụ nữ được anh bảo bọc, chợt không kìm nổi ý nghĩ ngày nào đó mình dời đi, vị trí ấy sẽ dành cho một người phụ nữ khác.

Anh cũng sẽ đối với người ấy như vậy chứ?

Ra khỏi Cao ốc Thanh Ninh ghé tiệm trà sữa đối diện mua một ly đá bào vừa đi vừa uống. Ngang qua một shop quần áo cô bị một cái áo gió màu khói thu hút. Trên thân áo có hai hàng nút kim loại hình chữ nhật, trên vai áo cũng có hàng nút kim loại nhưng không cùng hình dáng, bên hông có đai lưng thắt eo, thích nhất vẫn là hai cái túi lớn hai bên, rất có cá tính.

Nhân viên phục vụ giúp cô mở cửa vào xem áo. Chiếc áo rất vừa, ôm trọn thân thể nhỏ nhắn, cô gái trong gương như quay trở lại thời điểm mấy năm trước, nụ cười lan tỏa nét thanh xuân. Ngắm nghía trước gương vài vòng mới để cho nhân viên phục vụ đem áo đi bọc, cô từ trước giờ không bao giờ bạc đãi mình. Lúc tính tiền thì thấy trong ví có tấm thẻ của Mục Lương Hòa, cô mân mê tấm thẻ một lát cuối cùng vẫn dùng thẻ lương của mình thanh toán. Áng chừng sau lần mua sắm này thì thẻ lương của cô cũng sắp cạn rồi.

Vừa ra khỏi tiện thì chạm mặt hai người mặc tây trang màu đen, xem tướng mạo có thể là vệ sĩ. Thanh Ninh tránh sang một bên thì bị bọn họ cản lại, lúc đầu không thấy sợ lắm vì đang đứng giữa phố xá sầm uất, nhưng khi ba từ Mạnh tiên sinh vừa thoát ra khỏi miệng họ, Thanh Ninh không tự chủ theo bản năng lui về phía sau một bước.

"Tạ tiểu thư, xin đi theo chúng tôi."

"Nếu tôi nói không?"

"Vậy thì thật có lỗi."

Thanh Ninh không tưởng tượng được mình bị hai người đưa đi giữa thanh thiên bạch nhật mà không có ai ngăn cản, có lẽ nhìn gương mặt hai người đàn ông này mà mọi người không có ai dám cứu giúp. Bị nhét vào trong xe, khẩn trương lúc đầu dần dần lắng xuống, điện thoại của cô cũng đã bị tịch thu để tránh cô gọi người cứu viện.

Nhìn cảnh vật lướt nhanh chóng mặt ngoài cửa sổ xe, Thanh Ninh mệt mỏi nhắm mắt lại tựa vào ghế sau, nghĩ tới quá khứ ngọt ngào lẫn đau đớn cùng Mạnh Kiết Nhiên, họ đã trưởng thành, rất nhiều chuyện đã không thể trở về được quỹ đạo ban đầu.

Lúc xuống xe, đã có sẵn mười gã vệ sĩ đứng tách ra hai bên nhường lối cho cô đi, trong lòng lại dấy lên sợ hãi mặc dù biết Mạnh Kiết Nhiên cũng sẽ không tổn thương mình.

Thân thể cao lớn của Mạnh Kiết Nhiên tựa vào trước cửa sổ, con ngươi đen nhánh không có tiêu cự nhìn bầu trời xanh thẳm, cũng không biết là đang nhìn nơi nào. Lúc sau nghe thấy tiếng cửa kêu mới thong thả giơ tay nới lỏng nút trên cổ áo và cổ tay, chậm rãi xoay người nhìn cô gái mới tiến vào, môi mỏng vẽ thành một đường cong.

"Thanh Ninh, đã lâu không gặp."

" Mạnh Kiết Nhiên, chúng ta không cần thiết phải gặp nhau."

"Em sai rồi, chúng ta giờ mới là bắt đầu."

Thanh Ninh nhìn hắn từ từ tiến lại gần, dừng ở cách cô nửa sải tay, đưa tay bưng ly rượu trên bàn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, lộ ra nụ cười mang theo tham muốn giữ lấy cực mạnh, mà cô chính là con mồi trong mắt hắn đã ở trong lồng chỉ đợi hắn ăn bất cứ lúc nào. Ý thức này khiến cô rất khó chịu, theo bản năng lui về phía sau, nhưng thật đáng buồn phát hiện mình đã không có đường lui.
Bình Luận (0)
Comment