Quân Hôn Tỏa Sáng

Chương 7

Nếu nói Mạnh Kiết Nhiên là kẻ điên, Úy Dĩ An cũng không chịu thua, máu cũng chảy không ít lần, không buông tha người khác, cũng quyết sẽ không buông tha chính mình.

Tạ Thanh Ninh từ trên xe bước xuống, bảo Trần Minh buổi chiều không cần đến đón rồi khoác túi xách vội vã đi vào cao ốc. Khi còn trẻ cô muốn tự do làm việc, thời gian địa điểm đều không bị câu thúc, lâu dần do cuộc sống bức bách cô không thể không làm những công việc khô khan buồn tẻ để kiếm sống, lúc đó cô mới hiểu được vật chất quyết định tất cả.

Giày cao gót nện trên mặt sàn đá cẩm thạch sáng loáng, ánh mặt trời bên ngoài cũng không sáng bằng ánh đèn đại sảnh, cửa sổ sát đất sáng sủa sạch sẽ. Cô bước nhanh đến vừa bắt kịp thang máy, vừa định tiến vào thì thang máy báo đầy người, cô đành ngượng ngùng cười một tiếng bước ra chờ chuyến sau.

Người đứng chờ thang máy rất đông, Tạ Thanh Ninh đứng trong đám người liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động, thang máy lại mở ra, cô nhanh chóng cất bước vừa đúng chạm mặt người phụ nữ trừ trong đi ra. Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong đầu Tạ Thanh Ninh nghĩ tới đầu tiên chính là không thể buông tha, sau đó thì làm như không thấy, nhưng hiển nhiên có vài người cũng không nguyện ý lờ đi như không thấy, nhất định bám lấy không tha.

"Tạ Thanh Ninh, tao thật sự xem thường mày, vừa trở lại thì ngay lập tức đến tìm Kiết Nhiên, đáng tiếc anh ấy bây giờ không có ở đây." Úy Dĩ An cất giọng đầy mỉa mai không thèm để ý hoàn cảnh lẫn thể diện la lên. Nếu như vậy thì cô cũng không cần cho cô ta mặt mũi, hơn nữa cô ta cũng không phải người tốt đẹp gì, càng không phải là cái gì hoa sen trong trắng. Tạ Thanh Ninh khẩy khẩy vòng mã não màu đỏ trên cổ tay, tâm tình không vui nói: "Trên đời này chẳng lẽ chỉ có Mạnh Kiết Nhiên là đàn ông, không ngờ trong mắt Úy Dĩ An cô cũng chỉ có một tên đàn ông như thế thôi." Cho dù là trước đây hay hiện tại, Úy Dĩ An đều không phải là đối thủ của cô, động tay hay động khẩu đều như vậy. Thế nên hiện tại cô chính là lâm vào thế tự tìm phiền toái cho mình. Nhưng Tạ Thanh Ninh vẫn không thể không thừa nhận cô ta chính là kẻ ăn cắp thần không biết quỷ không hay.

Nói đến Mạnh Kiết Nhiên, cô suýt quên, hắn là vị hôn phu của ả đàn bà nhếch nhác trước mắt này, không biết hiện tại đã được thăng làm chồng hợp pháp hay chưa. Cô quay lại nhìn thời gian trên di động: " Úy Dĩ An, giờ tôi rất bận, nếu có việc cần nói thì phiền cô hẹn trước nhé."

Cửa chờ thang máy đông người, bộ dạng hai người giương cung bạt kiếm đã thu hút không ít ánh nhìn, mang theo tò mò hoặc là khinh miệt, Úy Dĩ An cứ đứng chặn trước mặt làm thang máy lần nữa đóng lại.

Tạ Thanh Ninh khoanh tay ôm ngực, cô vốn cao hơn Úy Dĩ An, hơn nữa hôm nay lại chọn đi đôi giày cao gót 10 cm nên càng thêm cao. Cúi nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Úy Dĩ An, cô chợt rất muốn cười, ở trong lòng cười xong, lại phát giác trong ngực nhói lên một cái thật lạnh lẽo, nhìn lại cô ta một lần nữa, Tạ Thanh Ninh liền quay đầu đi ra ngoài.

Mọi việc đã sáng tỏ, tại sao khi phỏng vấn đơn giản như thế mà vẫn được nhận, lại còn có người phỏng vấn không kịp chờ đợi vôi vã muốn cô nhanh chóng đi làm, lại còn ký luôn hợp đồng lao động thời hạn năm năm. Tất cả đều là những cái bẫy dẫn dụ cô nhảy vào, cô phải cảm ơn Úy Dĩ An, nếu không nhờ một câu nói của cô ta thì giờ cô đã rơi vào bẫy rồi.

Không để ý Úy Dĩ An đang đuổi theo phía sau, cô cúi đầu nện nhanh gót giày ra khỏi cao ốc, Tạ Thanh Ninh ngước nhìn ánh nắng tươi sáng đẹp đẽ bên ngoài rồi chặn một chiếc taxi.

Lên xe rồi mới phát hiện mình giờ không biết muốn đi đâu, cô cũng không muốn về đại viện lúc này, Tạ gia thì sớm đã không còn chỗ cho cô, nghĩ tới nghĩ lui, cô bảo tài xế chở về nhà trọ.

Thang máy từ từ đi lên, Tạ Thanh Ninh nhắm hai mắt tựa vào vách thang máy lạnh lẽo, dán da đầu, thầm đếm số. Lâu rồi không đếm nên cô đếm chậm, còn chưa đếm xong thì thang máy đã đến nơi.

Cuộc sống là một màn kịch, chúng ta đều là nhân vật trong đó, không biết khi nào thì được đẩy lên sân khấu, ngay cả chuẩn bị cũng không có cơ hội.

Tạ Thanh Ninh cố giấu khẩn trương, vòng qua người đàn ông đang chắn trước mặt tra chìa khóa mở cửa, phải mất mấy lần mới đút được chìa vào ổ, cửa vừa mở ra tay đã bị người đàn ông nắm lấy.

Tạ Thanh Ninh bất động, đôi mày thanh tú nhíu lại thật chặt, tức giận hất tay ra rồi đẩy cửa vào nhà. " Mạnh Kiết Nhiên anh buông ra." Cô tức giận trừng mắt nhìn hắn, khi hắn cúi người thân thể không kiềm được run rẩy. Giây phút cửu biệt trùng phùng này cô phát hiện mình còn hận hắn hơn cả tưởng tượng. Loại hận sâu đến tận xương cốt, chỉ mong cả đời không còn phải thấy mặt. Tạ Thanh Ninh nhìn chằm chằm vào đôi mắt sắc lẹm của hắn rồi tự nhiên giơ tay lên vén sợi tóc rối, mỉa mai cười một tiếng " Mạnh Kiết Nhiên, đừng nói với tôi anh hôm nay đến là để ôn lại chuyện cũ, tôi không có nhàn rỗi như thế đâu. Nếu anh thấy dư thừa thời gian thì phiền đi xuống lầu đi ra đường quẹo trái, sẽ có người sẵn sàng ôn chuyện quá khứ với anh đấy."

Mạnh Kiết Nhiên cũng cười, khóe miệng nhếch lên, một tay giữ lấy bả vai cô, tay kia buông xuôi nắm lại thành quyền. Cô gái miệng lưỡi đanh đá trước mặt đã được thời gian thử thách càng thêm phần rang rỡ, dung mạo nẩy nở, tóc đã dài ra, thế nhưng cái miệng nhỏ nhắn ngang ngạnh nói ra lại lạnh đến tận xương, từng chữ từng câu đâm sâu vào tim hắn. Hắn hiểu cô rất rõ, cô càng như vậy càng chứng tỏ vẫn để tâm thì hắn không phải không còn cơ hội.

"Mạnh Kiết Nhiên, đừng có đụng vào tôi, thật dơ bẩn." Tạ Thanh Ninh vội vàng kêu lên , giọng khàn khàn. Tay Mạnh Kiết Nhiên dừng lại giữa không trung, con ngươi thình lình biến đổi híp lại, cái tay lơ lửng giữa không trung nắm chặt. Cô cho rằng hắn bị chọc giận muốn đánh mình, ngẩng đầu bướng bỉnh chống lại. Tay hắn đấm lên bức tường bên cạnh, bên tai rung lên một trận gió, vài sợi tóc bị thổi lên cho thấy hắn dùng rất nhiều sức lực. Đúng lúc này Tạ Thanh Ninh lại đang xấu hổ nhớ đến Mục Lương Hòa.

"Thanh Ninh, em đừng cố chọc giận anh, chuyện này đối với em không có lợi chút nào đâu."

Mạnh Kiết Nhiên thu hồi bàn tay đặt bên má cô về nhưng mắt thì vẫn nhàn cô không chớp, không bỏ qua bất kỳ cảm xúc nào trên mặt cô, trầm giọng nói: "Thanh Ninh, dù sao cũng muốn hoan nghênh em quay về mặc dù em đi có hơi lâu một chút."

Cô không nói mà quay mặt qua chỗ khác để không cần nhìn mặt hắn, cô chỉ sợ những ký ức kia sẽ như thủy triều vọt tới. Thanh Ninh không phải hèn nhát nhưng gặp hắn cũng đồng nghĩa với việc vết thương đã kết vảy sẽ lần nữa bị xé ra, huyết nhục mơ hồ. Vết thương mỗi phút mỗi giây luôn luôn nhắc nhở cô về đoạn quá khứ ngu xuẩn ấy. Chính gã đàn ông này đã xây cho cô một tòa thành thật cao rồi tàn nhẫn đẩy cô xuống, sau đó chà đạp cô mà hỏi rằng là ai đã đưa cô lên.

" Mạnh Kiết Nhiên, chuyện giữa chúng ta đã kết thúc rồi, anh trưng ra cái bộ dạng này là đang muốn bày tỏ đối với tôi tình cũ chưa dứt sao, thật khiến người ta khó xử mà." Nén lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, cô cố làm ra vẻ trêu chọc, tay chọt chọt lên ngực hắn nói "Chỗ này của anh chứa quá nhiều thứ, quả thực không chứa nổi con người to lớn như tôi nên tôi cũng sẽ không trách anh đem tôi gạt ra ngoài, ai bảo tôi lại không chịu giảm cân."

Tạ Thanh Ninh cười dí dỏm, so với ngày trước càng thêm hấp dẫn. Đôi môi đỏ thắm mấp máy không ngừng phun khí nóng dưới cằm hắn, chỗ nào đó trên thân thể xao động nhưng chỉ có thể trố mắt nhìn cô nhanh chóng đóng cửa lại. Trong bụng từng trận đau đớn nổi lên, hắn có thể thấy được vừa rồi Tạ Thanh Ninh tuyệt đối không mềm lòng.

Tạ Thanh Ninh dựa vào trên cửa thở ra một hơi nhẹ nhõm, vừa rồi quả thực là vạn bất đắc dĩ. Vừa rồi cô rõ ràng nhìn ra được ánh mắt đầy dục vọng của Mạnh Kiết Nhiên, đó là sự ham muốn của một người đàn ông dành cho một người đàn bà. Khi còn yêu nhau, lúc hắn ôm cô cũng sẽ có phản ứng như vậy nhưng cô không muốn nên hắn cũng chưa bao giờ ép buộc cô. Mạnh Kiết Nhiên của hiện tại đã thay đổi, Thanh Ninh không dám chắc hắn có phát điên hay không.

Trượt xuống ngồi dựa vào cửa, lắng nghe âm thanh bên ngoài cho đến khi hoàn toàn trở lại yên tĩnh Thanh Ninh mới mở túi lấy một viên kẹo cho vào miệng, vị ngọt ngấy của đường và sữa nhanh chóng tan ra trong miệng. Cô thích ăn ngọt, từ bé đã tập thành thói quen xấu đến giờ không bỏ được, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn.

Sàn nhà lạnh lẽo, Thanh Ninh ngước đầu nhìn trần nhà một hồi lâu mới bò dậy, giữ nguyên một tư thế lâu quá làm cho máu không lưu thong, chân tê dại không cử động được, cô đành cố đi về sofa ngồi.

Trần nhà trọ có treo một chiếc đèn nhỏ sáng chói, trước kia cô luôn mò hỏi mẹ, tại sao năm góc lại thiếu một góc, mẹ chỉ cười, chưa bao giờ trả lời cô, giờ cô đã có thể hiểu đại khái thì lại thấy nó quá mức khác người, đây không phải là phong cách của cô. Tay sờ sờ đầu gối vẫn còn cảm giác đau, thật ra một kích vừa rồi cô không hề chiếm phần thắng, nếu không phải do Mạnh Kiết Nhiên không đề phòng thì cô căn bản không thể được như ý, mấy miếng võ mèo cào của cô đều là do hắn dạy cả đấy.

Mạnh Kiết Nhiên ba chữ này đã từng là thứ không thể lay chuyển trong cuộc đời cô, cuối cùng lại biến thành trò cười cho thiên hạ, tình yêu quả là thứ đồ chơi không đáng tin. Thanh Ninh đưa tay lên mắt che lại ánh sáng trên đầu.

Tạ Thanh Ninh trở lại đại viện thì đã gần tối, dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có sấm chớp mưa rào, ban ngày không thấy gì mà giờ trời đã chuyển tối sầm, ở phía tây trong chốc lát mây đen đã kéo tới cuồn cuộn như con cự long đang gào thét. Thanh Ninh cùng nhau chào hỏi với cảnh vệ xong liền rảo bước vào trong, vừa vào tới sân thì mưa nặng hạt đổ xuống, cô chạy không kịp trên người cũng bị dính vài giọt nước mưa.

"Ôi trời, cô chủ đã về, ở nhà mới nghe báo trời mưa, đang lo cô không mang dù sẽ bị mắc mưa đấy." Chị Ngô là người thật thà chất phác, luôn rất nhiệt tình, Thanh Ninh rất có cảm tình với người giúp việc này. Giũ giũ mấy giọt nước mưa trên người vừa đi vào thì gặp ngay Mục Lương Hòa đang ngồi uống trà một mình trên salon.
Bình Luận (0)
Comment