Quan Khí​

Chương 1001

Sau khi hoàn thành xong, Uông Phỉ nói với Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh, ông bố trí vài hôm nữa em sẽ làm một đăng ký kết hôn giả, sau đó sẽ sinh con.

Việc này Uông Nhật Thần đã sớm dự định. Vương Trạch Vinh tin ông sẽ làm tốt. Mặc dù có cái nhìn nhưng hắn vẫn gật đầu.

Chuyện đã đến nước này thì Vương Trạch Vinh cũng không có biện pháp tốt hơn, chỉ có thể chấp nhận theo tự nhiên.

Hơn năm qua hắn chuyên tâm công tác ở Xuân Dương nên ít khi về Bắc Kinh. Bây giờ công tác ở Xuân Dương về cơ bản đã đi vào quỹ đạo nên Uông Nhật Thần nhất định muốn có chắt.

Nghĩ đến tình hình Uông gia thì hắn cũng hiểu. Uông gia không có cháu trai vì thế việc ai nối nghiệp là rất quan trọng.

Nghĩ đến mấy người phụ nữ của mình, lại nghĩ tới việc hôm nay mấy người Uông Nhật Thần nói với đối thủ nắm nhược điểm, Vương Trạch Vinh bắt đầu phân tích.

Nội dung nói chuyện hôm nay là cảnh tỉnh với Vương Trạch Vinh. Đối thủ bây giờ đang nhìn chằm chằm, không chú ý một chút là xảy ra chuyện.

Tiểu Giang đã sớm dùng biện pháp kết hôn giả, cô đến Hongkong và đăng ký kết hôn, sau đó ly hôn, làm rất cẩn thận. Người kia cũng họ Vương, ở tình hình này thì dù đối thủ muốn nắm nhược điểm cũng không thể. Lưu Băng Tinh bây giờ cũng chỉ có Hạng Định biết, những người khác thì không biết.

Tình hình của Uông Phỉ lại rất đặc biệt, sau lưng cô là quan hệ thân thích với Tổng bí thư, ai dám đưa việc này ra?

Long Hương Băng một năm trước Lữ Hàm Yên đến Xuân Dương và mang theo không ít người, nói rõ Long Hương Băng là bảo mẫu do Lữ Hàm Yên mời tới. Cho dù người ta nghi ngờ cũng không làm gì được. Trong nhà Lãnh đạo tỉnh ủy có bảo mẫu đẹp là chuyện bình thường.

Lại nghĩ tới Thang Ngọc Như đã quan hệ với hắn hai lần, sơ hở duy nhất của hắn là đề bạt cô ta. Việc này cũng may là sau khi hắn rời khỏi tỉnh Sơn Nam thì không liên lạc nữa. Cũng có vài cô gái khác nhưng hắn không làm ra chuyện gì quá đáng cả. Hắn thầm hỏi và thấy mình không có nhược điểm gì để đối phương nắm giữ.

Nghĩ đến mình không ngờ có quan hệ với nhiều người phụ nữ như vậy, Vương Trạch Vinh rất giật mình. Thấy Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ, Uông Phỉ ngồi dựa vào lòng hắn.

- Trạch Vinh, thực ra chuyện mọi người nói thì em cũng biết một chút. Lần này anh làm công tác chống hủ bại ở Bắc Dương là quá lớn. Anh biết không? Tư Mã Sơn là người của cựu Thủ tướng mấy khóa trước. Mặc dù lão Thủ tướng đã chết nhưng con của ông vẫn tiến vào Trung ương, là Ủy viên Quốc vụ viện.

Nghe Uông Phỉ nói như vậy, Vương Trạch Vinh mới phát hiện vấn đề rất phức tạp.

- Trạch Vinh, một Ủy viên Quốc vụ viện tên là

Uông Phỉ rất quan tâm dến Vương Trạch Vinh, nên nói những gì mình biết với hắn.

Vương Trạch Vinh lúc này mới hiểu, Hướng Hải Tiền chính là con của lão Thủ tướng mấy khóa trước, lên chức rất nhanh, bây giờ là Ủy viên Quốc vụ viện phụ trách công tác ngoại giao.

Thấy Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ, Uông Phỉ dán sát người vào lòng Vương Trạch Vinh, vừa nãy hai người chiến đấu, cô thấy chỉ có như vậy mới chính thức có cảm giác mình có Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh rất anh hiểu rõ. Thực ra Ủy viên Quốc vụ viện về cơ bản là phó Thủ tướng, chỉ là không thể có nhiều phó Thủ tướng như vậy, lúc này mới gọi là Ủy viên Quốc vụ viện. Hai người bởi vì cách gọi khác mà quyền lực đương nhiên chênh lệch nhiều. Xem ra Hướng Hải Tiền này có thể tiến lên làm phó Thủ tướng.

- Anh phải đến Hạng gia một chuyến.

Vương Trạch Vinh hiểu ra và muốn hỏi ý kiến của Hạng Nam. Đột nhiên có một nhân vật lớn như vậy xuất hiện đúng là phiền phức.

Uông Phỉ biết Vương Trạch Vinh có việc nên chỉ dùng hành động tỏ vẻ không muốn Vương Trạch Vinh rời đi.

Vương Trạch Vinh rất áy náy với cô nên lại tiến quân vào chiếm lĩnh, hai người chiến đấu.

Khi Vương Trạch Vinh về Hạng gia, Lữ Hàm Yên chỉ nhìn hắn với ánh mắt u oán và không nói gì. Vương Trạch Vinh lúc này đã nghĩ kỹ, dù sao mọi người cũng biết nên cứ mặt dày đi. Hắn hỏi Lữ Hàm Yên:

- Bố về chưa?

Lữ Hàm Yên nói;

- Bố vừa gọi điện bảo đang về.

Vương Trạch Vinh tắm đi ra thì thấy Hạng Nam đã về. Hạng Nam gọi Vương Trạch Vinh vào thư phòng:

- Trạch Vinh, có một số việc bố muốn nghe ý kiến của con.

- Bố, theo con biết thì Hướng Hải Tiền có phải là muốn tranh chức phó Thủ tướng?

Hạng Nam cười nói:

- y vốn rất có thể lên chức, chẳng qua bị con làm như vậy ở Bắc Dương, y đã rất nguy hiểm. Có thể con cũng biết Tư Mã Sơn là người của y, bây giờ Tư Mã Sơn mặc dù bại não, không thể từ Tư Mã Sơn mà kéo Hướng Hải Tiền ra. Nhưng Trung ương có cái nhìn với Hướng Hải Tiền, cho nên trong những người cạnh tranh thì y xếp gần cuối.

Thấy Vương Trạch Vinh khó hiểu, Hạng Nam nói:

- Bố nếu không có bất ngờ xảy ra thì tái cử là không vấn đề gì. Bây giờ gọi con tới là nói thời gian tới con cố gắng nhẫn nhịn, không thể gây chuyện. Hướng Hải Tiền là Ủy viên Quốc vụ viện, hơn nữa cũng có một nhóm người đi theo. Đương nhiên nếu con mà xảy ra chuyện thì cũng ảnh hưởng.

Vương Trạch Vinh gật đầu và hiểu ý của Hạng Nam. Hướng Hải Tiền vốn có khả năng thành phó Thủ tướng, kết quả vì công tác chống hủ bại ở Bắc Dương của mình đánh ngã Tư Mã Sơn, điều này ít nhiều ảnh hưởng tới y. Hướng Hải Tiền chẳng lẽ sẽ bỏ qua mình?

- Bố yên tâm, bây giờ Bắc Dương đã thay đổi rất lớn, chắc không xảy ra chuyện gì.

Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Có một việc chắc con không biết, Hướng Hải Tiền có một em họ lấy Bạch Kiến Sinh.

Đây đúng là tin tức mới, Vương Trạch Vinh không ngờ hai người này lại có quan hệ với nhau. Bảo sao Bạch Kiến Sinh lại tới Bắc Dương.

Bạch Kiến Sinh sau khi đến Bắc Dương thì tỏ vẻ rất nghe lời, Vương Trạch Vinh cũng không quá để ý. Không ngờ đối phương còn có quan hệ này với Hướng Hải Tiền.

Thấy Vương Trạch Vinh đã chú ý, Hạng Nam không nhắc đến việc này. Ông nói sang chuyện của Hạng Kiền:

-Trạch Vinh, bác hai con có chút vấn đề.

Vương Trạch Vinh nói:

- Bác ấy đã lui, chẳng lẽ còn có người gây chuyện?

Hạng Nam nói:

- Bác hai con lúc làm Phó chủ tịch tỉnh đã phụ trách một đập thủy lợi khổng lồ trong tỉnh, lúc đương chức thì không ai làm gì. Gần đây có người đang lấy cái đó ra mà gây chuyện, điều tra ra có vấn đề tham ô, Bí thư huyện ủy ở đó đã bị bắt, đây là người bác hai đề bạt lên.

Vương Trạch Vinh hiểu rõ làm đập thủy lợi sẽ quan hệ tới tài chính rất lớn, dễ dàng hủ bại:

- Bác có dính quá sâu không bố?

- Bố đã hỏi Hạng Kiền và nói không nhận hối lộ. Chẳng qua Bí thư huyện ủy kia dẫn ra một nhóm người, có lẽ trách nhiệm dùng người là có. Lần này có người muốn gây chuyện.

- Bác mặc dù nói không có chuyện, nhưng người khác sao biết bác không có chuyện.

Hạng Nam gật đầu nói:

- Đúng thế.

Vương Trạch Vinh nghĩ tới một chuyện mà nói:

- Bác ở Hải Châu nhiều năm như vậy, sao vừa đi đã có người gây rối?

Hạng Nam lắc đầu nói:

- Con cũng biết năng lực của Hạng Kiền rồi. Y chỉ có thể tự bảo vệ mình, không thể khống chế được tình hình như con. Khi y đương chức thì mọi người thấy lực lượng Hạng gia nên không dám làm gì. Bây giờ sắp Đại hội, hơn nữa nếu có kẻ xúi giục thì sẽ có người gây rối.

- Con nên làm gì?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Hạng Nam cười nói:

- Con có thể không hiểu rõ tác dụng của mình rồi. Bây giờ đối với bố mà nói, con cứ phát triển thêm một bước thì đó sẽ là ủng hộ đối với bố.

Vương Trạch Vinh rất nhanh đã suy nghĩ ra ý của Hạng Nam. Mình là con rể của ông, hai người một ở Trung ương, một ở địa phương sẽ giúp được nhiều. Mình làm tốt thì Hạng Nam sẽ thêm điểm. Mình làm không tốt thì ông sẽ chịu ảnh hưởng.

- Con về sẽ chú ý một chút.

Vương Trạch Vinh nghĩ phải cẩn thận với Bạch Kiến Sinh kia.
Bình Luận (0)
Comment