Quan Khí​

Chương 1013

- Bí thư Vương, đây là sách ngài cần, tôi mới mượn của thư viện ngày hôm qua về.

Sài Trí Văn nói. Thật là kỳ quái, gần đây Vương Trạch Vinh lại thích xem sách về kinh tế đối ngoại, bảo hắn mua một ít sách thì hắn lại không muốn, kêu là lãng phí.

- Ừ, Trí Văn, anh đến đại học Bắc Dương hỏi thăm một chút, tôi muốn tới được xếp lớp học chương trình kinh tế đối ngoại.

Vương Trạch Vinh nói.

Sài Trí Văn đáp ứng.

Nhìn Sài Trí Văn đang chu đáo thêm nước ấm cho mình, Vương Trạch Vinh liền động lòng.

- Trí Văn, có muốn xuống bên dưới nhậm chức nào không?

Lời của Vương Trạch Vinh khiến cho Sài Trí Văn kinh hãi, vội vàng nói:

- Bí thư Vương, có phải tôi làm không tốt điều gì không?

Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:

- Chỉ được cái đoán mò, anh không thể cả đời làm thư ký được, tôi định để anh tới giữ chức vụ một địa phương nào đó, như vậy mới có lợi cho sự phát triển của anh.

Sài Trí Văn nói có phần vương vấn:

- Bí thư Vương, tôi vẫn muốn làm thư ký cho ngài!

Vương Trạch Vinh bảo Sài Trí Văn ngồi xuống nói:

- Sau nhiệm kỳ mới, tôi có khả năng sẽ rời khỏi Bắc Dương, anh hiện giờ là thư ký của tôi, trước tiên xuống dưới làm một bí thư huyện ủy đi. Hi vọng anh có thể thể hiện được trình độ.

Lúc này Sài Trí Văn mới biết ý của Vương Trạch Vinh đích thực là vì tiền đồ của mình, trong lòng liền cảm động. Từ lâu đã nghe nói thư ký của Vương Trạch Vinh rất có tiền đồ phát triển, giờ xem ra đúng là như vậy. Nhớ tới việc Vương Trạch Vinh dùng thư ký đều được vài năm rồi sẽ được bố trí xuống bên dưới nhậm chức, Sài Trí Văn biết mình sớm muộn gì cũng đi theo con đường này, do đó khát vọng được làm bí thư huyện ủy cũng nhen nhóm lên.

- Bí thư Vương, tôi nghe lời ngài.

Sài Trí Văn nói. Vương Trạch Vinh gật gật đầu tiếp tục cúi xuống xem sách, hắn cũng không lo Sài Trí Văn nói ra chuyện mình sắp rời khỏi đây. Lần này cũng coi như là thử ý tứ của Sài Trí Văn một chút, nếu hắn thực sự tiết lộ chuyện này ra ngoài thì chuyện mình dùng hắn cần phải suy xét lại một lần nữa.

Sài Trí Văn từ văn phòng của Vương Trạch Vinh đi ra mà lòng cứ tính toán được mất, vừa có khát vọng đảm nhiệm bí thư huyện ủy, lại có chút mất mát. Đi theo Vương Trạch Vinh làm thư ký, quyền thế này không phải bình thường, người trước người sau tiếp xúc đều thuộc loại cao cấp.

Nghĩ một chút rồi tới đại học Bắc Dương.

Được báo là thư ký của Vương Trạch Vinh tới, hiệu trưởng đại học Bắc Dương đích thân chạy tới tiếp đón.

Hiệu trưởng tên là Dư Khánh Dân, là một người hói đầu bộ dạng mập mạp, dẫn Sài Trí Văn từ lúc vào đến khi ra đều cười nói:

- Thư ký Sài, không biết lần này tới đại học Bắc Dương có dặn dò gì không?

Sài Trí Văn nhìn vị hiệu trưởng này, biết tập tục hiện nay chính là như vậy, trường học cũng đã bắt đầu thị trường hóa hoạt động. Trường học cũng tồn tại chuyện tranh quyền đoạt lợi, mình là thư ký của Vương Trạch Vinh, giờ Vương Trạch Vinh quyền cao chức trọng trong toàn tỉnh nên Dư Khánh Dân coi trọng cũng là tất nhiên.

- Hiệu trưởng Dư, chuyện là như này, bí thư Vương muốn tới đây để được tham gia một khóa học về kinh tế đối ngoại. Bí thư bảo tôi tới đây hỏi xem có tiện hay không.

Nghe thấy tin Vương Trạch Vinh muốn tới trường nghe giảng, hai mắt Dư Khánh Dân sáng hẳn lên, vội vàng nói:

- Đương nhiên không thành vấn đề. Xin thư ký Sài cứ yên tâm, chúng tôi sẽ lập tức bố trí, bí thư Vương có thể đến bất cứ lúc nào.

Sài Trí Văn nói thêm:

- Như vậy nhé, chúng ta sẽ nghiên cứu nội dung khóa học luôn, xong rồi tôi sẽ tự mình đưa khóa trình đi.

Sài Trí Văn nói:

- Bí thư Vương rất bận nên mỗi ngày chỉ dành ra được một hai tiếng, do đó cần có một thời khóa biểu, chỉ cần tới giờ là bí thư tới nghe là được. Bắt đầu từ trong tuần này đi.

Dư Khánh Dân mỉm cười nói:

- Chúng tôi hiểu bí thư Vương rất bận rộn, nhất định sẽ bố trí tốt để bí thư tới nghe giảng. Tôi thấy như vậy đi, chúng tôi có một giáo sư bình thường cũng không lên lớp, tôi sẽ đi thu xếp một chút. Xin ngài cứ chờ tôi sẽ thông báo sau, tạm thời an bài như thế được không?

Sài Trí Văn nghĩ một chút nói:

- Cũng tốt.

Tiễn Sài Trí Văn về, Dư Khánh Dân lập tức triệu tập thành viên lãnh đạo của trường.

Thấy mọi người đã đến đủ, Dư Khánh Dân nói:

- Các vị giáo sư, hiện tại đang có một nhiệm vụ trọng yếu. Vừa rồi thư ký của bí thư Vương Trạch Vinh tới nói một chuyện. Bí thư Vương muốn tham gia một khóa học về kinh tế đối ngoại, mọi người cùng nghiên cứu một chút xem việc này nên làm thế nào mới tốt?

Nghe được tin Vương Trạch Vinh muốn tới nghe giảng bài, trong lòng mấy vị phó hiệu trưởng đều rung lên, đây chính là một đại sự. Vương Trạch Vinh là ai chứ, hắn hiện giờ uy quyền toàn tỉnh, có thể không nghe lời chủ tịch tỉnh nhưng không thể không nghe lời của Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh muốn tới nghe giảng thì đương nhiên là đại sự.

Phó hiệu trưởng Giang Huy Tiến nghiêm túc nói:

- Tôi vừa vặn đang nghiên cứu pháp luật kinh tế quốc tế, để tôi đảm nhiệm khóa học này đi.

Một phó hiệu trưởng khác tên Tất Thủ Trạch mỉm cười nói:

- Có thể là bí thư Vương muốn hiểu rõ về hiện trạng kinh tế quốc tế, về mặt này tôi có chút tâm đắc. Tôi cũng xung phong nhận việc này, khóa học này để tôi đảm nhiệm cho.

Thấy hai vị phó hiệu trưởng nghiên cứu về phương diện này đều tranh giành nhau, ba vị phó hiệu trưởng khác liền sốt ruột. Giảng bài cho Vương Trạch Vinh thì đây chính là một cơ hội để tiếp xúc gần gũi với lãnh đạo, bất kể như thế nào cũng không thể bỏ qua cơ hội này được.

Nhìn thoáng qua hai phó hiệu trưởng vừa mới tỏ vẻ muốn đảm nhiệm khóa học, tất cả mọi người đều suy nghĩ về việc này, một phó hiệu trưởng nữ tên là Thôi Vân Bình nói:

- Tôi xin nói một chuyện, tôi cho rằng bí thư Vương là phó bí thư tỉnh ủy nên dù thế nào cũng không thể bố trí thời gian ngồi cùng với các sinh viên khác được. Chỉ riêng vấn đề an toàn đã là điều quan trọng nhất rồi, như vậy đi, để tôi lo công tác liên hệ, tôi sẽ phát động các giáo sư trẻ tuổi tới nghe giảng cùng với bí thư Vương, tôi tin mọi người sẽ rất vui lòng làm việc này.

Hiệu trưởng Dư Khánh Dân trầm mặt xuống nói:

- Phó hiệu trưởng Thôi, chuyện liên hệ thì tôi sẽ tự mình đi làm, việc này cô bất tất phải quan tâm.

Thôi Vân Bình vừa thấy sắc mặt của Dư Khánh Dân liền phát hiện việc này không thể nào tới lân mình, đành phải nói:

- Hiệu trưởng Dư, ngài xem bí thư Vương hiếm có một lần tới trường ta nghe giảng, tôi cho rằng trường ta nên thể hiện phong cách cho bí thư Vương xem. Vậy tôi sẽ phụ trách phương diện này, tôi đề nghị tổ chức mấy đêm dạ hội vui chơi giải trí, mời bí thư Vương xem một chút.

Dư Khánh Dân nghĩ một lát rồi khẽ gật đầu nói:

- Tốt lắm, việc này giao cho đồng chí, nhất định phải điều những người ưu tú nhất tới bố trí tiết mục.

- Hiệu trưởng Dư, ngài yên tâm đi, cho dù liều mạng tôi cũng sẽ tìm đủ nội trong tuần này.

Thấy đã có mấy người có việc để làm, hai người khác nóng lòng, làm sao bây giờ, hai người nghĩ mãi mà cũng không ra xem bản thân nên làm cái gì. Chuyện này không thể như những việc khác được, người ta đang muốn xuất hiện trước mặt Vương Trạch Vinh mà mình lại không ra mặt thì sau này ảnh hưởng ở trong trường sẽ có vấn đề.

Phó hiệu trưởng Trịnh Bổn Dung có một ý tưởng, sao mình không thử luân phiên chứ, nói:

- Tôi cho rằng bí thư Vương tới trường của chúng ta là nhất định là muốn nghe các nội dung mới nhất trên quốc tế. Các vị phó hiệu trưởng tuy rằng có trình độ nhất định về mặt này nhưng dù sao đại đa số thời gian đều làm công tác hành chính nên việc giảng bài này hãy để cho các chuyên gia giảng dạy thì tốt hơn, như vậy mới có thể thể hiện trình độ của trường chúng ta.

Trịnh Bổn Dung vừa nói xong, một phó hiệu trưởng khác tên là Yến Lâm Trường cũng tán thành nói:

- Phó hiệu trưởng Tiểu Trịnh nói đúng, bí thư Vương có nghe cũng phải nghe khóa cao cấp nhất.

Tất Thủ Trạch không nhịn được trừng mắt nói:

- Thế là có ý gì, trình độ của tôi có vấn đề sao?

Giang Huy Tiến cũng không vui:

- Không sai, tôi đảm nhiệm công tác hành chính nhưng cũng không bỏ quên nghiên cứu, giảng mấy khóa học thì tôi vẫn còn có thể đảm nhiệm.

Kỳ thật Dư Khánh Dân cũng không hi vọng mấy phó hiệu trưởng này nở mày nở mặt trước mặt Vương Trạch Vinh. Thấy mấy người tranh cãi ầm ĩ bèn đưa tay nói:

- Ý kiến của mọi người không tồi, tôi thấy việc lãnh đạo tới trường học chúng ta không cần phải chộn rộn, hay là mời mấy vị giáo sư có kinh nghiệm tới giảng đi. Còn để thể hiện sự coi trọng của chúng ta đối với việc này thì đến lúc đó chúng ta cùng tới ngồi nghe giảng, thế nào?

Mục đích của mọi người là muốn tiếp xúc với Vương Trạch Vinh, ý kiến của Dư Khánh Dân đúng là có thể chấp nhận được, vì thế hội nghị liền ra một quyết định, khóa học sẽ do thành viên bộ máy lãnh đạo và một số giáo sư tự nguyện tham gia nghe giảng, giờ nghe giảng được bố trí vào mấy buổi tối để tạo điều kiện cho công việc của Vương Trạch Vinh. Không biết như thế nào mà tin tức Vương Trạch Vinh tới nghe giảng bài lại lan truyền khắp cả trường, tin mọi người có thể tự nguyện tới nghe giảng cùng khiến cho nhiều người chạy tới chỗ của Dư Khánh Dân đều tỏ vẻ là muốn học thêm tri thức về kinh tế đối ngoại. Có một trường hợp Dư Khánh Dân ngạc nhiên nhìn về vị giáo sư trẻ tuổi hỏi:

- Anh là giáo sư Trung văn, tại sao lại muốn tới nghe giảng?

Vị giáo sư trẻ tuổi này nói:

- Hiện nay rất coi trọng việc cầu tiến, mặc dù tôi thuộc bên Trung văn nhưng nếu hiểu biết thêm một chút tri thức về kinh tế đối ngoại cũng rất quan trọng.

Thấy đối phương nói hợp tình hợp lý, Dư Khánh Dân cũng khá buồn bực, vậy sao bình thường những người này không đi chứ!

Vương Trạch Vinh căn bản không hề biết những chuyện này xuất hiện, hắn chỉ nghĩ đơn giản là mình thu xếp thời gian rảnh rỗi tới nghe giảng vài hôm ở đại học Bắc Dương mà thôi.

Ngày hôm sau khi Vương Trạch Vinh lần đầu tiên tới tham gia khóa học thì hắn có phần nghi hoặc, làm sao mà sinh viên cái lớp này trông cứ như lớp chuyên tu dành cho cán bộ lãnh đạo vậy. Bên trong lớp chen chúc nhau toàn là lãnh đạo trường học và các giáo sư.

Nhìn thấy lớp học này, Vương Trạch Vinh nhíu mày lại, lớp học như này không phải như mình mong muốn học.

Kiên trì nghe xong buổi đầu này, Vương Trạch Vinh mời tất cả thành viên lãnh đạo trường học tới phòng họp, nhìn đám lãnh đạo bụng phệ trán bóng này, Vương Trạch Vinh nói:

- Trường học chúng ta là nơi bồi dưỡng nhân tài, tôi hi vọng mọi người hãy để tâm nghiên cứu vào việc giảng dạy, chuyện khác cố bớt đi một ít. Không sai, bây giờ là kinh tế thị trường, trường học cũng không ngoại lệ. Tôi chỉ hi vọng các đồng chí nhớ kỹ một điều, danh hiệu của các đồng chí là công trình sư về nhân cách của nhân loại là một tước vị cao quý. Bất kể làm việc gì thì trong lòng luôn phải có học sinh, sinh viên, hết lòng bồi dưỡng nhân tài vì quốc gia.

Biết mình còn tới nghe giảng bài nữa thì sẽ càng khiến cho tình hình loạn thêm, Vương Trạch Vinh liền mất cả hứng tới nghe giảng.
Bình Luận (0)
Comment