Quan Khí​

Chương 1020

Chu Cương Kính chưa đầy 50 đã thành Phó chủ tịch tỉnh khiến tâm trạng luôn vui vẻ. Đặc biệt sau khi liên lạc với bạn học cũ thì tốc độ phát triển nhanh hơn rất nhiều. Sắp thành Thường vụ tỉnh ủy, y thấy mình có không gian phát triển rất lớn. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà Bắc Kinh có biến, Hướng Hải Tiền không có hy vọng tiến bộ.

Cấp độ của Chu Cương Kính không thể biết chuyện xảy ra ở Trung ương. Theo y nghĩ Hướng Hải Tiền hẳn là không thể xảy ra chuyện. Sau khi về tỉnh y cũng cẩn thận nghe ngóng tin tức nhưng không biết thêm gì. Dần dần y yên tâm hơn.

Chỉ cần Hướng Hải Tiền không sao thì y ở tỉnh Sơn Nam cũng không có chuyện gì.

Nghĩ đến trên Bắc Kinh còn có Hạng Nam, tâm trạng Chu Cương Kính rất không vui. Lúc ấy sau khi Hạng Nam rời đi mình nhờ Hướng Hải Tiền vận động mà mạnh mẽ tiến vào tỉnh Sơn Nam. Tuy nói chưa thành Thường vụ tỉnh ủy nhưng có Hướng Hải Tiền làm chỗ dựa thì cuộc sống khá vui vẻ. Bây giờ sắp phát triển mạnh thì Hạng Nam lại thành phó Thủ tướng. Chương Kiều Cương nhân cơ hội mà hợp lại Hạng hệ, bây giờ tỉnh Sơn Nam đã là đất của Hạng hệ.

Chẳng qua thời gian trước khi có tin Hướng Hải Tiền sẽ lên thành phó Thủ tướng, tỉnh Sơn Nam bắt đầu có biến hoá. Điều này là cơ hội đối với Chu Cương Kính.

Đang khi sắp có thể thành Thường vụ tỉnh ủy thì không ngờ con mình lại đâm xe vào một người không nên đâm.

Nhìn chuyện trong bệnh viện, Chu Cương Kính lần đầu tiên biết sức ảnh hưởng của Vương Trạch Vinh kia. Người Hạng hệ ở tỉnh Sơn Nam gần như đều tới. Làm người ta lo nhất chính là chỉ cần Vương Trạch Vinh ở tỉnh Sơn Nam thì lực lượng Hạng hệ như có một chủ tướng.

Vừa về đến nhà, vợ Chu Cương Kính - Hà Miêu Miêu rất lo lắng nói:

- Lão Chu, anh đã nói chuyện chưa, sao Tiểu Dương vẫn chưa về?

Chu Cương Kính bây giờ rất lo lắng, từ sau khi uy hiếp ở bệnh viện thì tâm trạng y rất không vui.

Hôm nay y vào đồn thăm con, tình hình của Tiểu Dương không tốt. Tiểu Dương bây giờ nhìn mình với ánh mắt cầu xin, có vẻ như ở trong đồn rất không tốt. Vốn nghĩ chỉ là việc say rượu đâm người nhưng hôm nay lại thay đổi. Sở công an cung cấp rất nhiều chứng cứ, nói Tiểu Dương trong thời gian này đã hiếp mấy cô gái, còn mở một công ty ma, nhận hối lộ. Vấn đề không biết như thế nào mà thay đổi, càng lúc càng nặng.

- Đều do cô nuông nó.

Chu Cương Kính quát Hà Miêu Miêu.

Hà Miêu Miêu cũng lo lắng mà nói:

- Ông hét gì, chuyện của con ông không phải ông không biết. Ông không phải nói không nên can thiệp việc dạy bảo con, để con phát triển nhiều mặt sao?

- Hừ, phát triển nhiều mặt rồi để nó lập công ty ma, để nó chơi gái ư?

- Có gì chứ, ông không nhìn mấy thằng thiếu gia ở tỉnh này, có ai không như vậy chứ? Sao đến con của ông lại xảy ra chuyện? Tôi nói với ông, có người muốn chơi đểu ông.

Hà Miêu Miêu không hề thất thế nói.

Chu Cương Kính không hề phản đối với lời này. Hà Miêu Miêu nói y đương nhiên hiểu. CHuyện con mình thì y cũng nghe thấy. Trước đó bởi vì quyền lực mạnh nên mọi người không nói gì, bây giờ không biết sao mà nhiều kẻ nhảy ra như vậy.

- Hừ, tôi thấy đều do thằng Vương Trạch Vinh làm ra. Ông nhìn hắn xem, vì một người phụ nữ mà liều mạng như vậy.

- Cô có thấy lãnh đạo tỉnh Sơn Nam thấy Vương Trạch Vinh như con chó vây quanh hắn. Hắn bây giờ không cần tự mình ra tay đã có bao người làm giúp.

Chu Cương Kính cầm máy gọi đến cho một phó giám đốc Sở công an mà mình đề bạt.

- Tiểu Lý, chuyện của Tiểu Dương là như thế nào?

- Chủ tịch, vấn đề càng lúc càng nghiêm trọng.

Trong giọng truyền tới giọng phụ nữ.

- Chẳng qua chỉ là say rượu đâm người thôi mà, sao lại làm loạn như vậy?

Chu Cương Kính hỏi.

- Chủ tịch, việc rất khó hiểu. Hai ngày này không biết sao mà các huyện và thành phố đều truyền tới tài liệu liên quan tới Chu Dương. Chu Dương đúng là không chú ý gì cả.

Chu Cương Kính tuy đã biết nhưng vẫn nói:

- Tình hình cụ thể là như thế nào?

- Có ba chứng cứ nói Chu Dương hiếp phụ nữ, còn cả buôn bán thuốc phiện, cả việc lợi dụng quyền lực kinh doanh phi pháp, tụ tập xã hội đen.

Chu Cương Kính nghe vậy mà rất ngạc nhiên.

- Không thể, Tiểu Dương mặc dù làm việc hơi quá nhưng không đến mức như vậy.

Chu Cương Kính lớn tiếng nói.

- Chủ tịch, việc này ngài phải mau nghĩ cách, tôi thấy tài liệu có ảnh hưởng rất không tốt đối với ngài.

Hà Miêu Miêu thấy Chu Cương Kính dập máy và ngồi ngẩn ra đó liền vội vàng nói:

- Lão CHu, việc là như thế nào?

- Hừ, có người muốn chơi tôi.

Tâm trạng Chu Cương Kính rất không tốt. Say rượu đâm người thì còn đỡ, không ảnh hưởng nhiều tới mình. Bây giờ có kẻ xúi giục nên không đơn giản như vậy. Buôn ma túy, tụ tập xã hội đen thì có ảnh hưởng lớn đến mức nào?

- Lão Chu, em nghe nói Vương Trạch Vinh có thế lực rất mạnh ở Bắc Kinh, mình ông sao có thể đấu với hắn ở tỉnh Sơn Nam. Ông mau tìm bạn học hỏi một chút, xem anh ta có thể giải quyết không?

Hà Miêu Miêu rất lo lắng mà nói. Chu Cương Kính cũng lần đầu cảm thấy áp lực đối với mình là rất lớn, vì thế y suy nghĩ một chút rồi gọi cho Hướng Hải Tiền.

Hôm nay rất thuận lợi, Hướng Hải Tiền đang ngồi trong phòng suy nghĩ thì nhận được điện của Chu Cương Kính:

- Có chuyện gì thế?

Chu Cương Kính vội vàng nói chuyện nhà mình rồi nói:

- Ông thấy việc này như thế nào?

- Ông phải biết chuyện của con ông. Buôn ma túy đã không thể cho phép, tụ tập xã hội đen cũng là như vậy. Ông nghĩ biện pháp hóa giải đi. Nếu có thể qua cửa này thì tôi nghĩ cách điều ông sang tỉnh khác.

Nói xong Hướng Hải Tiền liền dập máy.

Nghe tiếng tút tút truyền tới, Chu Cương Kính và Hà Miêu Miêu nhìn nhau. Hướng Hải Tiền là Ủy viên Quốc vụ viện sao lại bỏ mặc. Cái gì mà qua cửa thì sẽ giúp đổi sang tỉnh khác?

- Sao lại như vậy, sao Hướng Hải Tiền lại không giúp ông?

Hà Miêu Miêu không nhịn được mà nói.

Xong rồi.

Chu Cương Kính biết rõ Hướng Hải Tiền, lời này đã nói rõ đối phương không thể can thiệp vào.

Sao bây giờ?

Vương Trạch Vinh bây giờ đã sớm rời khỏi tỉnh Sơn Nam, ngay cả Diệp Ny Na cũng được vợ của Vương Trạch Vinh đưa sang Mỹ điều trị. Thoạt nhìn chuyện ở tỉnh Sơn Nam không quan hệ với Vương Trạch Vinh, nhưng lại có liên hệ mật thiết tới Vương Trạch Vinh.

- Bí thư Chương, con tôi chỉ là say rượu đâm phải người, chúng tôi nhận hết trách nhiệm. Nhưng bây giờ có người đưa tài liệu vu cáo Tiểu Dương, ngài phải làm chủ cho chúng tôi.

Chu Cương Kính mặc dù cũng biết Chương Kiều Cương là kẻ đứng sau nhưng vẫn phải gọi tới.

Chương Kiều Cương lạnh nhạt nói:

- Đồng chí Chu Cương Kính, chúng ta là lãnh đạo tỉnh nên làm bất cứ chuyện gì đều phải nói tới chứng cứ. Phải tin các đồng chí cơ quan công an sẽ không vu oan người tốt. Nếu không có vấn đề thì không ai có thể đổ oan lên đầu con anh. Việc này chúng ta phải tôn trọng cơ quan công an.

Chương Kiều Cương dập máy.

Sau khi hiểu ý của Chương Kiều Cương, Chu Cương Kính rất lo lắng.

Hai vợ chồng không còn biện pháp gì, Chu Cương Kính nói với Hà Miêu Miêu:

- Có lẽ còn có người có thể nói giúp.

- Ai?

- Diệp Minh, bố Diệp Ny Na kia.

Hà Miêu Miêu nói:

- Y có tác dụng gì?

Chu Cương Kính nói:

- Tình hình hôm đó ai cũng thấy. Vương Trạch Vinh có lẽ có quan hệ với con bé Diệp Ny Na.

Hà Miêu Miêu lắc đầu nói:

- không thể. Ông chẳng lẽ không biết sao? Khi kiểm tra cơ thể Diệp Ny Na, vợ Vương Trạch Vinh và mẹ Diệp Ny Na đã đề nghị bệnh viện kiểm tra thì thấy cô ta vẫn còn trinh.

Chu Cương Kính đương nhiên biết việc này, sau khi Lữ Hàm Yên làm như vậy thì không ai có thể nói Vương Trạch Vinh bao Diệp Ny Na.

Chu Cương Kính mặc dù biết nhưng vẫn nói:

- Tôi không tin. Tôi thấy Diệp Ny Na kia nhất định có quan hệ với Vương Trạch Vinh. Đợi tôi gọi điện xem sao.

Nói xong Chu Cương Kính gọi cho Diệp Minh.

- Đồng chí Diệp Minh, tôi là Chu Cương Kính.

Diệp Minh bây giờ rất buồn bực. Vợ mang theo con gái sang Mỹ và không thèm gọi điện về. Y uống rượu và ngồi trong nhà. Nghe thấy Chu Cương Kính gọi tới, Diệp Minh rất khó chịu. Y đã hiểu Vương Trạch Vinh rất chú ý tới con gái mình, y bây giờ chỉ nghĩ làm thế nào làm lành với vợ, qua đó tạo quan hệ tốt với con rể ngầm Vương Trạch Vinh.

- Chủ tịch, anh có chuyện gì?

Diệp Minh lạnh nhạt nói.

- Đồng chí Diệp Minh, nhà tôi một lần nữa xin lỗi vì chuyện đó. Tôi gọi điện chỉ là hỏi các anh có yêu cầu gì thì cứ nói.

Diệp Minh nói:

- Không có việc gì cả.

- Là như thế này, đồng chí Diệp Minh. Tôi biết anh có liên lạc với đồng chí Vương Trạch Vinh, có thể nhờ anh gọi điện cho đồng chí Vương Trạch Vinh, hỏi thái độ của đồng chí ấy. Nếu hợp lý thì chúng tôi sẽ đáp ứng.

Diệp Minh nghe Chu Cương Kính nói như vậy thì mới phát hiện mình đã làm chuyện quá ngu xuẩn. Chu Cương Kính còn sợ Vương Trạch Vinh, mình lúc ấy không nên dựa vào Chu Cương Kính.

Diệp Minh cũng rất thông minh, nghĩ ngay ra ý đồ của Chu Cương Kính, đây chính là thông qua quan hệ của mình và Vương Trạch Vinh mà nói giúp y.

Lại nghĩ tới việc kiểm tra con gái vẫn còn trinh, Diệp Minh biết việc này mình không thể lùi bước, không thể sai lầm nữa.

- Chủ tịch, tôi nghĩ anh nghĩ sai rồi. Tôi không có bất cứ quan hệ gì với Bí thư Vương Trạch Vinh, việc này tôi không giúp gì được.

Nói xong Diệp Minh dập máy luôn.

Diệp Minh không biết sao lại thấy vui vẻ, trong lòng thầm nghĩ mình không ngờ dập mấy của Phó chủ tịch tỉnh.

Bây giờ Chu Cương Kính đang muốn điên lên. Dù như thế nào y cũng không ngờ Diệp Minh dám dập máy của mình. Y cầm điện thoại mà mặt tái mét đi.
Bình Luận (0)
Comment