Quan Khí​

Chương 107

Ngày 1 tháng 2, lễ khai giảng khóa học Thanh niên xuất sắc do Tỉnh ủy tổ chức được tổ chức trong hội trường. Hoạt động này chỉ có đài truyền hình tỉnh và báo tỉnh được đến đưa tin.

Cả quá trình vô cùng nghiêm túc. Lãnh đạo tỉnh ủy tham gia lễ khai giảng gồm có phó bí thư tỉnh ủy Chương Kiều Cương, trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Lâm Chí Quốc, trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Tô Hưng Minh. Ba người đều là thường vụ tỉnh ủy nên khiến các học viên tham gia khóa học vô cùng phấn chấn. Ba thường vụ tỉnh ủy tham gia lễ khai giảng đã nói rõ Tỉnh ủy coi trọng. Đương nhiên, Tỉnh ủy đã coi trọng thì mấy người này càng tự tin vào phát triển sau này của mình. Tham gia lễ khai giảng còn có hiệu trưởng trường Đảng tỉnh Hoàng Lệnh Văn, phó hiệu trưởng Chu Duy Tân. Là một người trong số này, Vương Trạch Vinh có cảm giác quan khí của mình được tăng lên rất nhiều.

Lãnh đạo ngồi bên trên hắn bình thường chỉ có thể thấy trên Tv mà thôi. Ba lãnh đạo tỉnh ủy ngồi trên khiến đám học viên bên dưới đều ngồi ngay ngắn. Vẻ mặt các học viên đều mang theo nụ cười cẩn thận lắng nghe lãnh đạo phát biểu.

Vương Trạch Vinh vốn định ngồi ở hàng trên nhưng kết quả khi hắn đến hội trường thì thấy các bạn học là thư ký chiếm trước rồi. Ai bảo mình không có thư ký. Vương Trạch Vinh thầm than thư ký suy nghĩ chu đáo. Hắn đành phải ngồi bên dưới.

Phó bí thư tỉnh ủy Chương Kiều Cương phát biểu một tràng đầy nhiệt tình. Lão nhấn mạnh tầm quan trọng của khóa học, nói về thành tích xuất sắc các khóa trước đã đạt được, cũng như kỳ vọng vào các học viên khóa này. Chương Kiều Cương đưa ra yêu cầu với các học viên là phải chăm chú học tập, không được xuất hiện chuyện gì trong thời gian học tập.

Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Lâm Chí Quốc nói cũng vô cùng nghiêm túc. Nói rõ các học viên thể hiện tốt hay xấu sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc kiểm tra và sử dụng cán bộ sau này.

Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Tô Hưng Minh nói không nằm ngoài yêu cầu mọi người đến đây phải yên tâm học tập, tuân thủ kỷ luật, không được đưa công việc vào lớp học. Nếu không phải việc đặc biệt quan trọng thì không được bỏ tiết.

Hiệu trưởng trường Đảng tỉnh Hoàng Lệnh Văn tuyên bố ban chủ nhiệm khóa học lần này. Chủ nhiệm là giáo sư Bành Thành Trung, đây là một nam giáo sư khoảng 50 tuổi. Mặt khác một giáo sư dạy môn kinh tế chính trị tên là Bạch Thế Trúc – đây là nữ giáo sư gần 50 tuổi.

Khác với các cuộc hội nghị bình thường, trong lễ khai giảng không có điện thoại của ai vang lên.

Lễ khai giảng rất nhanh kết thúc, nhìn lãnh đạo đi ra, tất cả học viên đều đứng lên vỗ tay. Có vài người tự nhận đủ tư cách còn chạy đến bắt tay lãnh đạo.

Vương Trạch Vinh ngồi ở phía sau thấy mình không có tư cách đi lên đành phải đứng tại chỗ mà nhìn.

Áp lực do lãnh đạo tạo ra thật lớn. Khi lãnh đạo rời đi, hội trường liền trở nên náo nhiệt. Các học viên liền uống nước, hút thuốc, nói chuyện với nhau.

Vương Trạch Vinh cũng thở dài một hơi. Ai dám giở trò trong lễ khai giảng thì chức quan trên đầu coi như xong. Lãnh đạo tùy tiện nói một câu là làm ai đó mất chức. Vương Trạch Vinh ít tiếp xúc với cấp trên nên trong này hắn là cô đơn nhất.

Khoảng 10 phút sau, chủ nhiệm lớp Bành Thành Trung chủ trì cuộc họp đầu tiên.

- Thưa các bạn học, tôi không cần biết các bạn đang giữ chức vụ gì, đến từ đâu. Bây giờ đã đến đây học tập thì phải theo kỷ luật của trường Đảng tỉnh mà học.

Bành Thành Trung rất nghiêm túc mà nói. Thấy mấy học viên còn đang nói thầm với nhau, Bành Thành Trung vỗ mạnh vào bàn rồi nói:

- Vừa nãy mọi người cũng đã nghe thấy đó. Mọi người đến đây học thì mọi vấn đề sẽ do trường Đảng tỉnh đưa ra nhận xét. Tôi nghĩ mọi người không hy vọng có nhận xét không tốt.

Khi Bành Thành Trung nói lời này, trong hội trường thi thoảng còn có âm thanh lập tức im bặt. Mọi người lúc này mới nhớ tới vị chủ nhiệm này có quyền rất lớn.

Lãnh đạo có ai là không thông minh, ai không biết nếu bị nhận xét xấu sẽ như thế nào. Vì thế bọn họ liền trở nên chăm chú.

Thấy đã đạt được hiệu quả mà mình mong muốn, Bành Thành Trung nói tiếp:

- Các công tác bình thường trong lớp sẽ do giáo sư Bạch phụ trách. Mọi người có gì khó khăn có thể nói với giáo sư Bạch. Trường cũng sẽ cố gắng tạo ra hoàn cảnh học tập tốt nhất cho mọi người.

Các học viên lẳng lặng lắng nghe, tiếng uống nước cũng không vang lên.

- Bởi vì mọi người không quá quen lẫn nhau nên sẽ do trường chỉ định tạm cán bộ lớp. Một tháng sau sẽ chọn lại.

Bành Thành Trung nói.

Vừa nghe thấy vậy, mọi người liền động tâm. Cán bộ lớp cũng là một vấn đề rất quan trọng. Nếu trở thành cán bộ lớp, như vậy thì trong bản nhận xét sẽ ghi và có tác dụng quan trọng với việc lên chức.

Ở đây chắc chỉ có mình Vương Trạch Vinh không hề mơ mộng viển vông mình sẽ trở thành cán bộ lớp. Hắn chỉ là một bí thư đảng ủy xã nên kém xa so với các bạn học. Vương Trạch Vinh biết mình là ai. Hắn có thể tham gia khóa học đã là may mắn.

Mà lại có nhiều nhân vật lớn tham gia khóa học, hắn không có khả năng thành cán bộ lớp.

Quả nhiên cán bộ lớp hầu hết đều là lãnh đạo cấp trên. Lớp trưởng là một trưởng phòng Ủy ban Kế hoạch và Phát triển tỉnh – Lưu Á Động. Bí thư lớp là phó bí thư thị ủy thành phố Đại Dương – Thạch Vân Bình. Cứ mười người hợp thành một tổ, tổng cộng cả lớp có ba tổ. Vương Trạch Vinh thuộc tổ thứ ba, tổ trưởng là một phó chánh văn phòng Ủy ban quy hoạch Tỉnh ủy tên Điền Quang Minh.

Làm Vương Trạch Vinh ngạc nhiên là hắn cũng được làm cán bộ, được chọn làm ủy viên tuyên truyền.

- Vương Trạch Vinh, ủy viên tuyên truyền.

Hả. Không chỉ Vương Trạch Vinh mà không ít bạn học đều thầm kêu một tiếng. Việc này quá ngạc nhiên, sao có thể chứ?

Nghe thấy được chọn, Vương Trạch Vinh rất hưng phấn nhưng lại khó hiểu. Ở đây nhiều lãnh đạo như vậy sao mình cũng được chọn làm cán bộ lớp nhỉ. Đừng coi thường chỉ là ủy viên tuyên truyền, đây chính là khóa học Thanh niên xuất sắc do Tỉnh ủy tổ chức. Vậy mà mình lại thành được lọt vào trung tâm.

Đừng nói Vương Trạch Vinh không hiểu, rất nhiều người cũng không hiểu. Mọi người cũng biết một chút về tình huống của Vương Trạch Vinh, đây là một bí thư đảng ủy xã mà thôi. Trong này nhất định có vấn đề.

Vương Trạch Vinh không biết đó chính hắn trở thành cán bộ lớp khiến không ít người vừa đề phòng vừa muốn kết giao với hắn.

Thực ra Vương Trạch Vinh có thể thành cán bộ lớp không phải là có lãnh đạo nào yêu cầu. Hắn trở thành cán bộ lớp chủ yếu là do giáo sư Bạch Thế Trúc. Là giáo sư môn kinh tế chính trị, Bạch Thế Trúc vẫn đang kết hợp nghiên cứu kinh tế và chính trị. Một nơi muốn phát triển kinh tế nhưng lại phải xây dựng Đảng thật tốt, đề tài này làm Bạch Thế Trúc cảm thấy hứng thú. Từ khi trên trang web Tỉnh ủy đăng bài viết của Vương Trạch Vinh, Bạch Thế Trúc rất khen ngợi những gì mà Vương Trạch Vinh đã làm ở xã Hoàn Thành. Hơn nữa thông qua tìm hiểu, Bạch Thế Trúc cảm thấy cần phải bồi dưỡng mạnh đồng chí trẻ tuổi và có năng lực như Vương Trạch Vinh. Có lẽ đây là căn bệnh chung của các nhà tri thức. Chỉ cần có hứng thú là muốn giúp một chút. Khi nói chuyện cán bộ lớp, Bạch Thế Trúc cho rằng Vương Trạch Vinh mặc dù còn trẻ và chức vụ không cao, nhưng lại có suy nghĩ mới trong xây dựng Đảng vì thế phải đặt ở vị trí quan trọng hơn để rèn luyện.

Khi danh sách ban cán bộ lớp được báo lên chỗ phó hiệu trưởng phụ trách khóa học là Chu Duy Tân, Chu Duy Tân cũng nghe được một ít về Vương Trạch Vinh. Đặc biệt bí thư tỉnh ủy Hạng Nam đã khen ngợi Vương Trạch Vinh trong hội nghị thường ủy, nên Chu Duy Tân liền đồng ý. Lão cũng muốn xem Vương Trạch Vinh rốt cuộc có năng lực như thế nào.

Mọi người vốn không quá coi trọng Vương Trạch Vinh, nghe thấy đối phương trở thành cán bộ lớp liền phải đánh giá lại.

Sau khi ban cán bộ lớp nhận chức, buổi lễ khai giảng coi như kết thúc. Bí thư lớp Thạch Vân Bình lập tức gọi Vương Trạch Vinh và một ủy viên khác là Trâu Ứng Hòa – phó thị trưởng thành phố Hán Ích lại họp để nghiên cứu xem triển khai công tác Đảng như thế nào.

Đừng nhìn đây chỉ là đảng bộ của một lớp nhưng Thạch Vân Bình và Trâu Ứng Hòa rất coi trọng. Nếu như không thể làm ra chút thành tích thì đợt tuyển chọn tháng sau sẽ bị trượt. Mà chuyện này bọn họ không muốn thấy. Nếu như xảy ra chuyện này thì đó là điểm đen trong con đường quan lộ của bọn họ.

Ngoại trừ bên đảng bộ thì lớp trưởng Lưu Á Động cũng rất khẩn trương. Bây giờ hắn ở vị trí này nhưng không biết có làm được đến khi kết thúc khóa học hay không. Nếu như tháng sau mà mất chức thì quá mất mặt.

Vương Trạch Vinh thấy mọi người rất hứng khởi để họp bàn bạc triển khai công việc, hắn cảm thấy trách nhiệm cán bộ lớp rất nặng.

- Đầu tiên giới thiệu mình một chút. Tôi là Thạch Vân Bình – phó bí thư thị ủy thành phố Đại Dương. Sau này trong công tác Đảng của lớp phải nhờ mọi người.

Trạch Vinh nói ra chức vụ của mình chính là muốn trấn áp cục diện.

- Ha ha, Trâu Ứng Hòa – phó thị trưởng thành phố Hán Ích. Sau này đứng chung một chiến hào.

Vừa nãy Vương Trạch Vinh không chú ý chức vụ hai người này, bây giờ nghe thấy bọn họ giới thiệu hắn không khỏi thầm chửi. Mẹ nó chứ, sao toàn lãnh đạo cấp thành phố vậy. Mình kém bọn họ đâu phải một hai điểm. Nghĩ đến đây, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Tôi là Vương Trạch Vinh – bí thư đảng ủy xã Hoàn Thành, huyện Khai Hà, thành phố Hoa Khê. Sau này tôi sẽ cố gắng làm việc dưới sự chỉ đạo của hai vị lãnh đạo. Chỉ cần công việc do hai lãnh đạo bố trí, tôi sẽ dùng hết khả năng thực hiện.

- Ha ha.

Hai lãnh đạo cấp thành phố đều nở nụ cười. Thạch Vân Bình nói:

- Được rồi. Bây giờ chúng ta là bạn học trong khóa học Thanh niên xuất sắc, có việc gì mọi người cùng bàn bạc và giúp đỡ lẫn nhau.

Trâu Ứng Hòa cười nói:

- Tiểu Vương, ở đây cậu nhỏ nhất thì làm nhiều một chút là đương nhiên. Nhưng cũng đừng làm hết việc của chúng tôi, phải chừa một chút cho chúng tôi làm đó.

Dù sao đều là lãnh đạo nên mọi người dễ khuấy động không khí.
Bình Luận (0)
Comment