Quan Khí​

Chương 1086

Sau khi nói chuyện với lão gia tử Vệ gia – Vệ Hồng Lâm, Vệ Hồng Lâm cuối cùng nói rõ Vương Trạch Vinh có thể đến Tỉnh Nam Điền thì rất có thể sẽ thành Bí thư tỉnh ủy, nếu không sẽ không phù hợp với chức vụ bây giờ của hắn. Vệ Hồng Lâm cũng nói tình hình không rõ ràng, phải quan sát.

Vương Trạch Vinh về nhà rồi nhìn quan khí của mình thì thấy nó đang phát triển nhiều, đã chuẩn bị hình thành cái ô. Vệ Hồng Lâm nói chuyện làm Vương Trạch Vinh không yên tâm. Mình thành Bí thư tỉnh ủy sao?

Vương Trạch Vinh biết Bí thư tỉnh ủy và Chủ tịch Tỉnh Nam Điền đều là Ủy viên trung ương đảng, đều là cấp Bộ trưởng. Ở cấp bậc thì tương đương với hắn, quan trọng nhất chính là Trung ương quyết định như thế nào mà thôi.

Sau khi có suy nghĩ này, Vương Trạch Vinh bắt đầu chú ý tình hình Tỉnh Nam Điền.

Chẳng qua từ bề ngoài thì Nam Điền không có biến hoá quá lớn, tất cả đều rất bình thường. Vương Trạch Vinh đến nhà Trương Tất Tường, hắn muốn nghe Trương Tất Tường phân tích.

Trương Tất Tường là người quan tâm Vương Trạch Vinh nhất. THấy Vương Trạch Vinh, còn chưa chờ Vương Trạch Vinh nói chuyện thì y đã kéo vào thư phòng. Sau khi cửa đóng lại, Trương Tất Tường nói với Vương Trạch Vinh:

- Bây giờ Bắc Kinh đang truyền tin cháu sẽ được điều chỉnh công tác, cháu có tin tức gì không?

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Trương thúc, xem ra chú bắt đầu có căn cơ ở Bắc Kinh rồi.

Trương Tất Tường đương nhiên hiểu điều Vương Trạch Vinh nói, y cười nói:

- Lâu như vậy nếu chú không làm được gì thì Phó thủ tướng Hạng không đuổi đi mới lại.

- Năng lực của chú rất mạnh, có thể trong thời gian này mở được cục diện ở Bắc Kinh, nói rõ chú đã rất cố gắng.

Ném cho Vương Trạch Vinh một điếu thuốc lá, Trương Tất Tường nói:

- Đúng thế, chỉ cần có người là phức tạp, chủ yếu là do lợi ích. Phó thủ tướng Hạng đúng là tấm bài rất tốt.

Vương Trạch Vinh nhìn Trương Tất Tường và nói:

- Bắc Kinh đúng là có chuyện gì cũng biết trước. Việc này cháu cũng không rõ nắm cho nên vẫn chưa nói với chú. Mấy hôm trước Bí thư Lâm cũng nói chuyện này với cháu.

Đối với Trương Tất Tường, Vương Trạch Vinh không hề giấu diếm, nói rất chi tiết, cũng nói điều Vệ Hồng Lâm phân tích ra thành của mình phân tích.

Nghe xong Vương Trạch Vinh nói, Trương Tất Tường không lập tức nói chuyện mà vừa hút thuốc vừa ngồi đó suy nghĩ.

- Trạch Vinh, chú cũng biết một chút tin đồn Nam Điền xuất hiện vấn đề. Bí thư tỉnh ủy Nam Điền đang ở Bắc Kinh. Từ đủ dấu hiệu có thể thấy Nam Điền thật sự có vấn đề. Bây giờ Bí thư Lâm đã nói như vậy thì ngài có thể điều cháu tới Tỉnh Nam Điền.

- Trương thúc, nói thật là sau khi Khương Trường Chính từ Bộ trưởng Bộ Thương mại lên làm Ủy viên Bộ Chính trị, rất nhiều người cho rằng cháu sẽ đi bước dường này.

Trương Tất Tường lắc đầu nói:

- Cháu không thể so sánh với Khương Trường Chính. Khương Trường Chính trước đó làm Bộ trưởng Bộ Thương mại vài năm rồi xuống địa phương làm chủ tịch tỉnh hai khóa rồi mới về lại Bộ Thương mại. Bản thân y có kinh nghiệm chủ chính một nơi, cháu lại chưa có. Cháu muốn tiến thêm một bước thì phải có kinh nghiệm này. Bây giờ chính là cơ hội đối với cháu.

Vương Trạch Vinh cũng biết mình không thể so sánh với Khương Trường Chính. Từ tình hình Bộ Thương mại có thể thấy lúc ấy Khương Trường Chính không đấu với mình mà lên chức. Điều này nói rõ kinh nghiệm của Khương Trường Chính rất phong phú.

- Điều này cháu biết. Bây giờ xem ra cháu có thể nhất là đến Nam Điền. Chú nghĩ cháu có thể làm ở chức vị nào?

Trương Tất Tường lại suy nghĩ rồi mắt sáng lên:

- Hai khả năng đều có, quan trọng nhất là do Trung ương xác định cháu mà thôi.

Vương Trạch Vinh rất khó hiểu vì lời này nên nhìn Trương Tất Tường.

- Trạch Vinh, việc này liên quan đến suy nghĩ của Lãnh đạo trung ương. Chú không tiện phán đoán. Từ kinh nghiệm công tác của cháu thì năng lực của cháu mạnh ở bên công tác hành chính. Nhưng Bí thư Lâm cũng có thể muốn cháu phát huy ở bên Đảng.

Trương Tất Tường nói rất từ từ và khá mờ mịt. Vương Trạch Vinh từ lời này cũng nhìn ra vài điều.

Đợi Vương Trạch Vinh tiêu hóa xong mấy lời này, Trương Tất Tường nói tiếp:

- Cháu bây giờ có hai con đường, một là làm bên chính quyền, một bên Đảng, điều này phải xem biểu hiện của cháu. Đương nhiên bây giờ không do cháu quyết định, điều này cần Lãnh đạo trung ương suy nghĩ. Cháu không cần làm gì cả, Trung ương tự có quyết định.

Trương Tất Tường không tiếp tục nói đến việc này nữa, việc quan hệ đến Lãnh đạo trung ương thì nói rõ sẽ không tốt đối với Vương Trạch Vinh. Nhìn Vương Trạch Vinh còn rất trẻ, Trương Tất Tường lần đầu cảm thấy mình đã già.

Lại nghĩ đến sự phát triển của Vương Trạch Vinh, Trương Tất Tường khá tự hào. Vương Trạch Vinh do một tay mình đỡ dậy.

Trương Tất Tường nói sang việc này:

- Trạch Vinh, cháu bây giờ làm hơi lớn ở Bắc Kinh. Đám thiếu gia kia bây giờ mặc dù nghe cháu nhưng cháu có nghĩ bọn họ cũng đại biểu gia tộc mình.

- Việc này cháu có thể thấy nhưng tạm thời đành vậy.

Trương Tất Tường lắc đầu nói:

- Trạch Vinh, cháu làm việc này thực ra cũng không hề có sơ sót. Nhưng cháu đầu tiên phải cần là thực lực của mình.

Trương Tất Tường là người có tính cách chỉ trung với một người. Y không quen với việc đám thiếu gia vừa làm việc cho gia tộc mình, vừa làm việc cho Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh cũng nghe ra ý này, suy nghĩ của hắn khác với Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh cảm thấy Trương Tất Tường nói chuyện chỉ là mấy vòng tròn nhỏ mà thôi. Ở việc này Vương Trạch Vinh đã suy nghĩ kỹ, hắn thấy đây không phải vấn đề lớn. Hơn nữa mình cũng mượn lực lượng sau lưng đám thiếu gia mà tăng cường lực lượng của mình, đây là chuyện hai bên cùng có lợi.

Trương Tất Tường nói vài câu và nhìn Vương Trạch Vinh. Y cũng biết đây là khuyết điểm của mình.

Trương Tất Tường cũng đã nghĩ kỹ, Vương Trạch Vinh có thể phát triển nhanh như vậy đó là do hắn không ngừng biết mượn thế, đây là ưu điểm của hắn.

Thấy Trương Tất Tường vẫn suy nghĩ cho mình, Vương Trạch Vinh mặc dù không làm theo suy nghĩ của y nhưng rất cảm kích:

- Trương thúc, cháu hiểu ý của chú. Chú vẫn thấy cháu trưởng thành, cháu biết chú quan tâm đến cháu, chẳng qua chuyện ở Bắc Kinh cháu đã sớm nghĩ. Quan trọng nhất chính là cách điều động mọi người. Cho dù làm việc vì gia tộc bọn họ thì cũng có thể có tác dụng khiến cháu phát triển.

Trương Tất Tường không thể không thừa nhận việc này. Đúng lúc này Vương Trạch Vinh nhận được điện của Cổ Kiến Sơn:

- Trạch Vinh, nói chuyện có tiện không?

Cổ Kiến Sơn nói.

Cổ Kiến Sơn sau lần đến Bắc Dương thì có quan hệ rất thân với Vương Trạch Vinh. Lần này sau khi Vương Trạch Vinh lên Bắc Kinh thì vẫn có mối quan hệ với Cổ Kiến Sơn làm ở Ủy ban kỷ luật Trung ương. Cổ Kiến Sơn do biểu hiện xuất sắc ở Bắc Dương nên bây giờ đã là Phó cục trưởng cục Giám sát kiêm Phó cục trưởng cục Dự phòng quốc gia - Ủy ban kỷ luật Trung ương.

Nghe Cổ Kiến Sơn nói, Vương Trạch Vinh nhìn Trương Tất Tường rồi nói:

- Phó cục trưởng Cổ, anh nói đi.

- Trạch Vinh, Nam Điền có lẽ sẽ xảy ra chuyện.

Nói xong Cổ Kiến Sơn liền dập máy.

Vương Trạch Vinh nói với Trương Tất Tường:

- Cổ Kiến Sơn gọi tới nói một câu là Nam Điền sẽ xảy ra chuyện.

Trương Tất Tường gật đầu nói:

- Bây giờ xem ra công tác của cháu đã có hiệu quả. Cổ Kiến Sơn có thể nói tin này với cháu tức là rất coi trọng cháu. Nếu cháu có người ở Nam Điền thì phải nhanh làm chút công tác.

Vương Trạch Vinh gật đầu. Cổ Kiến Sơn làm như vậy là trái kỷ luật nhưng như vậy cũng tỏ rõ thái độ của y.

- Y không biết cháu có thể tới Nam Điền. Bây giờ Cổ Kiến Sơn đã nói ra thì vấn đề của Nam Điền là rất lớn. Cháu phải chuẩn bị một chút mới được. Nếu lãnh đạo tỉnh Nam Điền xảy ra chuyện thì sẽ thay máu hoàn toàn. Cháu phải hiểu đây là cơ hội.

Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng rồi nói:

- Bây giờ chúng ta mới đoán mà thôi, cuối cùng như thế nào thì chưa thể biết.

Trương Tất Tường cười nói:

- Có chuẩn bị vẫn hơn. Cháu phải nghĩ kỹ. Như vậy đi, chú cũng có một chút quan hệ và chuẩn bị vài người tới dọn đường cho cháu.

Vương Trạch Vinh nói:

- Vâng, cháu cũng nghĩ cách bố trí vài người tới đó.

Trương Tất Tường cười nói:

- Vậy là được rồi.
Bình Luận (0)
Comment