Quan Khí​

Chương 1092

Tình hình ở Bắc Kinh dần dần sáng tỏ, Hạng Nam vừa họp xong liền về nhà, Vương Trạch Vinh cũng đúng lúc mới tới Hạng gia. Vương Trạch Vinh biết chuyện mình tới Nam Điền về cơ bản là kết cục đã định rồi, cái cần xem cuối cùng chỉ là chức vị nào mà thôi.

Nhìn nhìn Vương Trạch Vinh, Hạng Nam nói:

- Chuyện con đến Nam Điền đã quyết định rồi, hôm nay tổng bí thư Lâm còn đặc biệt bảo bố ở lại để nghe ý kiến của bố về việc con tới Nam Điền.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Cũng chẳng có gì phải chuẩn bị cả, giờ trung ương bố trí con tới đối phương nào thì con cũng chỉ có thể tới chỗ đó.

Hạng Nam cũng cười nói:

- Lời này cũng hợp lý, lần đến Nam Điền này có tốt hơn nhiều so với trước kia, ít nhất cũng nên chuẩn bị.

- Tuy rằng còn chưa đi nhưng ít nhiều gì thì chúng ta cũng có sắp xếp.

Vương Trạch Vinh biết đến Nam Điền lần này cũng không nhẹ nhàng như bề ngoài. Đây là một nơi có chủ nghĩa địa phương cực kỳ nghiêm trọng, mình là một người ngoại lai liệu có thể đứng vững được hay không, công tác cần làm lần này rất nhiều.

- Lần này cũng may trung ương bắt Ngũ Chí Lăng, hơn nữa bí thư bị điều đi, thành viên bộ máy thay đổi một vòng, điều này rất có lợi khi con tới đó công tác.

Vương Trạch Vinh nói:

- Trịnh lão gia tử còn tìm cho con một người trợ giúp, coi như là có đồng minh.

Hạng Nam mỉm cười nói:

- Đây là thành quả mà trước kia con đã bố trí, đừng nhìn mấy thằng ranh đó không có năng lực gì nhưng lực lượng sau lưng thì có thể rất lớn. Con có được sự ủng hộ của bọn họ thì tin rằng cho dù sau khi tới Nam Điền thì cũng thuận tiện hơn làm ở Bắc Kinh rất nhiều.

Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:

- Có bố ở đây thì ai dám không nể mặt chứ?

Lắc lắc đầu, Hạng Nam nói:

- Con đừng thấy quyền lực của bố nhiều hơn, ở trong Bắc Kinh này còn có một số người không cần nể mặt bố, có thể quan hệ tốt đám công tử thì đối với con sẽ có lợi lớn.

Nói xong lời này, Hạng Nam khẽ chau mày nói:

- Bây giờ vấn đề nhận chức của con còn khá vi diệu, Lão bí thư vẫn chưa tỏ ý kiến gì!

- Chuyện này có quan hệ gì với Lão bí thư chứ?

Vương Trạch Vinh nghi hoặc. Hạng Nam nhấp một ngụm trà mới lên tiếng:

- Con cho là Lão bí thư lui xuống rồi thì không còn quyền sao?

Lúc này Vương Trạch Vinh mới tỉnh ngộ, gật đầu. Với tình thế hiện giờ thì tiếng nói của Lão bí thư vẫn rất nặng.

Khi nghĩ tới Lô Ninh Quốc bí thư thành phố Hải Đông là người thuộc hệ của Lão bí thư, Vương Trạch Vinh cảm thấy phương diện này giống như được gặp hình ảnh nhân vật ngũ kiệt.

- Lần trước Lão bí thư không phải tỏ ý bảo con thường xuyên tới ngồi trò chuyện sao?

Hạng Nam nói. Gật gật đầu, Vương Trạch Vinh biết ý của Hạng Nam, nói:

- Chiều nay con sẽ đi bái kiến Lão bí thư.

- Đừng mang theo thứ gì, cứ đến gặp là được.

Hạng Nam nói.

Vương Trạch Vinh cũng có ý này, Lão bí thư chẳng lẽ còn thiếu gì sao, Hạng Nam đã nói vậy, nếu mình còn xách thứ gì theo thì có khi lại phản tác dụng. Hạng Nam còn nói thêm:

- Lần này con hãy để tâm một chút, bất kể như thế nào cũng phải giành được cái vị trí bí thư tỉnh ủy này.

Khi Vương Trạch Vinh gọi điện thoại cho Lão bí thư nói là muốn đến gặp thì lão có vẻ rất vui, cười nói:

- Tôi còn đang định mời cậu tới một chuyến, nghe một số lão già nói là thái cực quyền do cậu cải tiến có hiệu quả rất tốt, tôi cũng muốn học một chút.

Bên đầu kia điện thoại, Vương Trạch Vinh vốn đang thấp thỏm bất an, giờ nghe thấy Lão bí thư nói như vậy hắn liền thả lỏng tâm trạng. Khi Vương Trạch Vinh tới nhà Lão bí thư vào buổi chiều thì không ngờ lại gặp Lô Ninh Quốc bí thư Hải Đông.

Nhìn thấy Lô Ninh Quốc ở đây, trong lòng Vương Trạch Vinh khẽ động, thầm nghĩ, chẳng lẽ Lão bí thư cố ý gọi Lô Ninh Quốc tới?

Vương Trạch Vinh biết Lô Ninh Quốc gần đây đang ở Bắc Kinh nhưng không ngờ lần đầu tiên hai người gặp mặt lại trong hoàn cảnh như vậy. Chủ động nói:

- Bí thư Lô, ngài cũng ở đây sao?

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, từ lâu đã muốn tâm sự với anh mà chưa có cơ hội.

Lô Ninh Quốc tỏ ra rất thân thiết, chủ động bước tới bắt tay Vương Trạch Vinh.

Sau khi hai người hỏi thăm nhau, Vương Trạch Vinh tiến về phía trước đối diện với Lão bí thư ở trong sân hồ lô cung kính nói:

- Xin chào thủ trưởng.

Cười chỉ vào ghế đối diện nói:

- Ngồi xuống nói chuyện cả đi, cả hai cũng đã biết nhau rồi, mọi người đều là cán bộ cao cấp của quốc gia, sau này cần phải quan hệ với nhau nhiều hơn đó.

Vương Trạch Vinh vội vàng cung kính nói:

- Bí thư Lô là ủy viên bộ chính trị, tôi nhất định sẽ báo cáo công tác nhiều hơn với bí thư Lô.

Lô Ninh Quốc mỉm cười nói:

- Điều này không cần, giữa hai chúng ta đáng lẽ phải kết nối từ sớm mới đúng.

- Từ lâu đã muốn báo cáo công tác của chúng tôi với bí thư Lô mà chưa có cơ hội, sau này tôi nhất định sẽ tăng cường kết nối và báo cáo công tác nhiều hơn với bí thư Lô.

Vương Trạch Vinh đã sớm nghĩ rồi, hôm nay gặp Lô Ninh Quốc trong nhà Lão bí thư quyết không phải là việc ngẫu nhiên. Liên tưởng đến mâu thuẫn của mình và Chu Thế Khánh, hắn biết hiện giờ mình chỉ có một con đường là liên minh để vượt qua, Lô Ninh Quốc này là một người mà mình có thể liên minh.

Lão bí thư vẫn luôn quan sát Vương Trạch Vinh, nhìn thấy biểu hiện này của hắn liền cười tươi hơn, nói với Lô Ninh Quốc:

- Ninh Quốc, đồng chí Trạch Vinh có năng lực rất mạnh, có kinh nghiệm công tác cơ sở phong phú. Hai người cần phải giao lưu nhiều hơn thì đôi bên đều có được ưu đãi.

Lô Ninh Quốc cung kính đáp:

- Tôi đã muốn học tập đồng chí Vương Trạch Vinh từ lâu, tôi nhất định sẽ theo hi vọng của lão lãnh đạo, tăng cường giao lưu với đồng chí Vương Trạch Vinh.

Nói tới đây, Lô Ninh Quốc quay sang Vương Trạch Vinh nói:

- Trạch Vinh, xưng hô như vậy không ngại chứ?

Nhìn thấy Lô Ninh Quốc luôn luôn giữ nụ cười, thái độ cũng rất khiêm tốn, Vương Trạch Vinh liền tập trung tinh thần, Lô Ninh Quốc này cao hơn nhiều so với Chu Thế Khánh, người này thực sự rất khôn khéo!

- Bí thư Lô, mọi người đều gọi tôi là Trạch Vinh mà.

- Cậu đó, sao còn gọi tôi là bí thư Lô, tôi chỉ lớn hơn cậu vài tuổi, cậu cứ gọi Lô đại ca là được rồi.

Lão bí thư cũng không có chen ngang vào, kiên nhẫn đợi nghe xong mới cười nói:

- Như này là rất tốt!

Vương Trạch Vinh thầm than Lô Ninh Quốc đúng là rất có thủ đoạn, chỉ dựa vào mấy câu nói đã kéo mình về phe hắn.

Lại nhìn sang Lão bí thư đang ngồi mỉm cười, Vương Trạch Vinh đã minh bạch, hôm nay việc kết giao thành công với Lô Ninh Quốc có ảnh hưởng quan trọng đến việc mình trở thành bí thư tỉnh ủy. Hắn liền tập trung tinh thần để ứng phó.

Lúc này trong lòng Lô Ninh Quốc cũng thầm than sự lợi hại của Vương Trạch Vinh, từ sau khi Vương Trạch Vinh vào cửa, Lô Ninh Quốc vẫn luôn quan sát Vương Trạch Vinh. Trong suy nghĩ trước kia, Lô Ninh Quốc cũng không coi Vương Trạch Vinh là đối thủ, tuy rằng cũng có nghe nói qua về ngũ kiệt, nhưng Vương Trạch Vinh rõ ràng còn có một khoảng cách với bốn người kia. Từ khi nghe được phương pháp ứng phó với Chu Thế Khánh của Vương Trạch Vinh thì Lô Ninh Quốc mới chính thức coi Vương Trạch Vinh thành đối thủ. Nhìn Vương Trạch Vinh nói chuyện với Lão bí thư và mình, hắn lại đề cao Vương Trạch Vinh lên một bậc.

Sau khi hai người nói chuyện xưng hô xong, Lão bí thư nói với Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh à, gặp được cậu lại khiến tôi nhớ tới chuyện động đất ở Thường Hồng, chuyện xưa vẫn cứ hiện rõ trước mắt!

Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

- Tôi cũng thường xuyên nhớ tới cảnh ngài tới khu thiên tai đầu tiên sau cơn địa chấn. Nếu không có sự ủng hộ của ngài và trung ương thì Thường Hồng không có khả năng thay đổi lớn như vậy, hiện giờ Thường Hồng đã sớm trở thành một địa có nền kinh tế phát triển siêu tốc.

Lời của Vương Trạch Vinh gợi lại nhiều ký ức cho Lão bí thư, trước mắt lão dường như thấy lại cảnh tượng khi mới vào Thường Hồng, khắp nơi đều là cảnh cứu tế cảm động, chỗ nào cũng đều có lá cờ Đảng tung bay.

Nhớ tới những điều này, ánh mắt nhìn về phía Vương Trạch Vinh càng thêm dịu dàng, cảm khái nói:

- Trạch Vinh là một nhân tài! Dưới điều kiện gian khổ, cậu nhảy dù tiến vào khu thiên tai, chỉ trong thời gian ngắn đã đoàn kết cán bộ đảng viên, lúc chưa vào khu thiên tai tôi còn đang không biết nơi này sẽ loạn như nào nữa, thật không ngờ! Tình cảnh ở đó thực sự khiến cho tôi xúc động, trên đống hoang tàn đó chỉ có một lá cờ Đảng của chúng ta đang phấp phới! Lúc trở về Bắc Kinh tôi đã yêu cầu các cán bộ tới Thường Hồng học tập, học tập cách tập trung của các cậu, học tập tinh thần của Thường Hồng!

Lời đánh giá cao này khiến Vương Trạch Vinh cảm giác được Lô Ninh Quốc ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng quan khí của hắn thì lại đang chuyển động mãnh liệt.

- Thủ trưởng, lúc ấy sau khi đường được khai thông, ngài dẫn đầu các lãnh đạo trung ương xuất hiện ở Thường Hồng trước tiên, điều này đối với nạn dân mà nói thì là sự ủng hộ niềm tin rất lớn. Lần đầu nhìn thấy ngài, tôi cảm thấy trọng trách trên vai đột nhiên nhẹ đi rất nhiều, khi đó tôi chỉ nghĩ rằng có lãnh đạo trung ương đến rồi, có ngài chịu trách nhiệm rồi, tôi có thể nghỉ ngơi một chút!

Ha ha, Lão bí thư chỉ vào Vương Trạch Vinh cười nói:

- Thật láu cá!

Cả ba người đều cùng cười vang.

Lúc này ánh mắt của Lô Ninh Quốc nhìn về phía Vương Trạch Vinh rất là đặc biệt, không ngờ Vương Trạch Vinh lại có sức nặng trong tâm tưởng của Lão bí thư như vậy. Hắn có thể nhận thấy Lão bí thư rất tán thưởng Vương Trạch Vinh.

Hàn huyên một lúc, Lão bí thư nói với Vương Trạch Vinh:

- Gần đây hành động trừng trị hủ bại của trung ương rất mạnh, một số cán bộ bị vướng mắc vào. Bắc Kinh và Nam Điền đều xảy ra vấn đề, hai người phải lấy đó làm gương mới được.

Vương Trạch Vinh nói:

- Chúng tôi là những cán bộ đảng viên, bất cứ thời khắc nào cũng sẽ không quên sứ mệnh phục vụ nhân dân!

Lô Ninh Quốc cũng nói:

- Thành phố Hải Đông hiện giờ đang khai triển hoạt động chống hủ bại.

- Trạch Vinh à, trung ương có ý phái cậu tới Nam Điền công tác, cậu có ý kiến gì không?

Thấy Lão bí thư chủ động hỏi, Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi là một cán bộ của Đảng, tất cả hành động đều tuân theo sự chỉ huy của đảng, tổ chức bố trí tôi làm công tác gì thì tôi sẽ làm tốt công tác đó.

Gật gật đầu, Lão bí thư nhìn Vương Trạch Vinh đầy tán thưởng, lại nhìn sang Lô Ninh Quốc nói:

- Ninh Quốc, sau khi Trạch Vinh tới Nam Điền, tôi thấy hai người có thể kết thành cặp, học tập lẫn nhau, giúp đỡ nhau một chút. Duyên hải và nội địa chỉ có hợp tác với nhau thì mới có phát triển lớn, điều này có lợi với song phương.

Lô Ninh Quốc nhìn Vương Trạch Vinh nói:

- Trạch Vinh, đến lúc đó chúng ta nhất định tăng cường hợp tác theo chỉ thị của lão lãnh đạo.

Vương Trạch Vinh cũng gật đầu nói:

- Xin lão đại ca trợ giúp chúng tôi nhiều hơn.

Lão bí thư lúc này cười nói:

- Như vậy mới phải!
Bình Luận (0)
Comment