Quan Khí​

Chương 1104

Vương Trạch Vinh lúc này đã ngồi ổn trên vị trí nhờ một nhóm người ủng hộ. Vương Trạch Vinh cần làm nhất bây giờ là xúc tiến Nam Điền phát triển.

Vương Trạch Vinh lúc này đang nghe Phó chủ tịch tỉnh phụ trách lĩnh vực giao thông – Trần Tường Việt báo cáo về vấn đề giao thông Nam Điền. Loại báo cáo này hắn nghe vài lần và có vài suy nghĩ. Nam Điền muốn phát triển thì phải có quy hoạch rõ ràng.

Vương Trạch Vinh vừa nghe vừa cân nhắc Trần Tường Việt – Phó chủ tịch tỉnh mới lên làm thường vụ này.

Trong thời gian này Vương Trạch Vinh đã quan sát thì thấy Trần Tường Việt là đồng chí rất có tư tưởng. Trần Tường Việt hy vọng Nam Điền có thể phát triển. Đối với đồng chí như vậy thì không cần dùng biện pháp nào, chỉ cần cho đối phương thấy mình một lòng muốn Nam Điền phát triển là được.

- Lão Trần, tình hình giao thông Nam Điền đúng là không khả quan.

Vương Trạch Vinh đưa cho Trần Tường Việt điếu thuốc, tự mình châm hút rồi nói.

- Bí thư Vương, vấn đề giao thông của Nam Điền đúng là rất trì trệ, điều này khiến kinh tế Nam Điền phát triển không nhanh. Nếu không thay đổi tình hình này thì chênh lệch giữa các vùng miền càng lúc càng lớn.

Trần Tường Việt thở dài một tiếng. Trung ương vẫn đưa ra chiến lược phát triển phía tây nhưng mấy Lãnh đạo tỉnh ủy trước đây không coi vào đâu. Yêu cầu thì mạnh nhưng thực hiện thì chỉ cho qua.

- Theo tôi hiểu thì đường từ tỉnh đến các huyện vẫn chưa hoàn toàn thông suốt.

- Bí thư Vương thấy đó, từ Ủy ban nhân dân tỉnh đến các thành phố thường mất vài tiếng, đường như vậy thì căn bản không thể phát triển kinh tế.

Vương Trạch Vinh cũng đau đầu, nếu vấn đề giao thông không kịp thời thay đổi thì có mấy nhà đầu tư đến đây.

- Bí thư Vương, bây giờ đa số đường đều là cũ kỹ, trước kia tỉnh cũng có ý đồ nhưng lại chó nhiều vấn đề, chủ yếu là vấn đề kinh phí.

Trần Tường Việt nói đến đây liền thở dài một tiếng. Y có thể nhìn ra trong lòng Vương Trạch Vinh muốn phát triển Nam Điền. Từ vẻ mặt của Vương Trạch Vinh, Trần Tường Việt có thể nhìn ra tâm trạng muốn nhanh chóng phát triển. Y đang thầm nghĩ có lẽ Bí thư tỉnh ủy này sẽ khiến Nam Điền phát triển. Vì thế Trần Tường Việt hơi động tâm.

Một lần nữa nhìn tài liệu mà Trần Tường Việt cung cấp, Vương Trạch Vinh nói:

- Lão Trần, gần đây tôi đang suy nghĩ đến vấn đề giao thông. Tôi nói chuyện về suy nghĩ của mình, anh xem có được không? Đương nhiên đây chỉ là ý kiến cá nhân tôi.

- Mời Bí thư Vương nói.

Trần Tường Việt ngồi thẳng dậy. Y cũng muốn xem Vương Trạch Vinh này có suy nghĩ gì.

- Anh cũng biết đó, Nam Điền là biên giới Trung Quốc, tiếp giáp với Việt Nam, Lào, Myanmar, tiếp giáp với Thái Bình Dương và Ấn Độ Dương. Vì thế Nam Điền là nơi để Trung Quốc thông với Đông Nam Á, Nam Á. Bởi vì vị trí đặc biệt nên vấn đề giao thông Nam Điền không chỉ có ý nghĩa đối với kinh tế tỉnh, hơn nữa còn có vị trí quan trọng thông Trung Quốc với các nước Châu Á và thế giới. Vấn đề giao thông mà tốt thì sẽ khiến Nam Điền phát triển rất nhanh chưa từng có, cũng khiến Nam Điền không còn đứng phía sau nữa.

Vương Trạch Vinh liền nói mấy điều mọi người vẫn biết, Trần Tường Việt gật đầu nói:

- Nhiều người trong tỉnh biết việc này rất quan trọng, nhưng không có mấy người thực sự làm được.

- Lão Trần, quốc gia bây giờ đưa ra yêu cầu xây dựng đường trong cả nước, cơ hội này quá tốt. Nam Điền chúng ta phải nhân cơ hội này làm xong cao tốc, làm cho Nam Điền thành một tỉnh rộng mở. Nếu thật sự làm được như vậy thì Nam Điền sẽ mở mang. Anh có nghĩ đến Nam Điền sở dĩ lạc hậu chủ yếu là do vấn đề giao thông. Khi Nam Điền thông được đường bộ, đường không, đường biển thì Nam Điền đâu còn là một nơi bế tắc? Vì thế kinh tế chúng ta còn lo lắng không phát triển sao?

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Trần Tường Việt gật đầu. Là người phụ trách lĩnh vực giao thông, y đương nhiên nghiên cứu việc này:

- Chủ yếu là vấn đề quy hoạch và tài chính. Trong hai phương diện này quan trọng nhất là tài chính. Không có tài chính thì chúng ta làm gì cũng khó khăn.

Vương Trạch Vinh đương nhiên biết việc này. Hắn hút một hơi thuốc rồi nói:

- Anh nói đúng, đây là công tác quan trọng, chỉ nghĩ không là không được. Chúng tôi cần phân tích nhiều mặt. Nhà đầu tư cần lợi, quốc gia phát triển thì theo đuổi phát triển kinh tế, nếu như chúng ta phân tích tốt thì tài chính sẽ không phải vấn đề quá lớn.

Trần Tường Việt vội vàng nói:

- Bí thư Vương, Bí thư có thể chuẩn bị tài chính khổng lồ như vậy sao?

- Ha ha, anh nghĩ tôi là thần sao. Tôi đương nhiên không thể chuẩn bị được nhưng những chuyên gia kinh tế có thể nghĩ ra mà.

Trần Tường Việt không nói gì nhưng từ vẻ mặt của Vương Trạch Vinh có thể nhìn ra đối phương đã nghĩ được nguồn tài chính.

Vương Trạch Vinh uống ngụm nước rồi nói:

- Xây dựng quốc lộ ở Nam Điền có ý nghĩa sâu sắc, có lợi không chỉ là Trung Quốc, đồng thời cũng có các nước khác. Tôi nghĩ như thế này, phải thu thập tài chính xây dựng thì phải đảm bảo đầu tư vào đây. Một là tích cực tranh thủ tài chính của quốc gia. Hai là lấy phương thức xã hội hóa, tăng cường hợp tác với các tỉnh xung quanh, hấp dẫn nhà đầu tư trong nước. Ba đó là thành lập hệ thong tín dụng, không ngừng đưa ra hoàn cảnh đầu tư tốt. Bốn là ủng hộ xây dựng thị trường tư bản, mở rộng các quy mô thị trường chứng khoán, tích cực tranh thủ công trái chính phủ để xây dựng đường. Năm là để Trung Quốc hợp tác với các nước tiểu vùng sông Mê Kong, mở rộng đường ra quốc tế.

- Tài chính quốc gia thì tôi có thể vận động một chút, chắc sẽ có một khoản lớn. Có khoản này thì các chuyện khác dễ xử lý.

Trần Tường Việt gật đầu và biết Vương Trạch Vinh và Tiền Minh Phú có lai lịch lớn, bọn họ xin tài chính của Trung ương sẽ dễ hơn. Trần Tường Việt bắt đầu thấy yên tâm, có tài chính khổng lồ mà Trung ương rót xuống sẽ khác hẳn.

- Biện pháp thứ hai thì cần trong tỉnh đưa ra chính sách, tham khảo kinh nghiệm các tỉnh phát triển, hấp dẫn tài chính xã hội.

Việc này Vương Trạch Vinh đã nghĩ kỹ. Tin rằng chỉ cần hắn huy động sẽ có nhiều tài chính rót vào, quan trọng nhất chính là lợi ích mà thôi.

Việc này Vương Trạch Vinh không giải thích nhiều. Hắn nói ra thì sẽ có biện pháp giải quyết. Tài chính đối với Vương Trạch Vinh cũng không quá khó khăn. Có nhiều gia tộc đứng sau như vậy, hơn nữa việc này cũng có lợi nên chỉ cần đưa ra biện pháp giám sát chặt là được.

Trần Tường Việt hứng thú nhất là biện pháp cuối cùng mà Vương Trạch Vinh đưa ra. Y thấy đây mới là trọng tâm của vấn đề:

- Bí thư Vương, vậy hợp tác khu vực sông Me kong là sao?

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Vừa nãy tôi nói rồi, Nam Điền có con sông lớn là Me Kong, ngoài ra còn có Hồng Hà, Nguyên Giang đều có giá trị vận tải đường sông rất lớn. Từ Hồng Hà (sông Hồng) đến tận Hải Phòng Việt Nam rất dài, có thể thành lập một hải cảng ở Nam Điền, nó sẽ thành một con đường vận chuyển đường thủy thuận lợi nhất ra biển. Sông Me kong từ Nam Điền chảy qua Trung Quốc, Lào, Myanmar, Thailand, Cam-pu-chia, Việt Nam, con sông này chỉ kém mỗi vài con sông lớn trên thế giới. Chúng ta có thể xây dựng hành lang khu vực sông Me kong, phát triển kinh tế khu vực. Chúng ta có thể tiến hành nhiều công việc như ký kết việc vận chuyển với các quốc gia này, xây dựng và cải tạo sông, thapajf lập cơ chế quản lý tương ứng. CHỉ cần làm được thì kinh tế Nam Điền không chỉ giới hạn trong nước, thương mại quốc tế cũng tăng mạnh.

Mắt Trần Tường Việt sáng lên mà nói:

- Biện pháp này rất tốt. Nếu được Trung ương ủng hộ thì tin rằng Nam Điền có cơ hội phát triển rất mạnh. Hơn nữa đây là việc mọi người cùng có lợi nên tôi tin mọi người đều cùng chung sức làm việc này.

- Tôi còn có một suy nghĩ là trong vòng năm năm Nam Điền phải tranh thủ hoàn thành đường quốc lộ, làm cao tốc nối từ Xuân Thành đến các thành phố trực thuộc tỉnh. Xây dựng xong cao tốc đến các điểm du lịch quan trọng của tỉnh, một bộ phận đường cao tốc nối đến các huyện, nối thông đường đến tất cả các xã, đường liên thôn làm mới phải đạt được 40 ngàn Km. Như vậy vấn đề khó khăn của nông dân cũng sẽ được giải quyết. Phải khiến Nam Điền thông được với các tỉnh xung quanh với đường cao tốc.

Nghe Vương Trạch Vinh nói về tư tưởng của mình, Trần Tường Việt rất động tâm. Nhưng y cũng không quá tin việc này có thể thành sự thật. Nam Điền có tư tưởng khu vực rất lớn, vì thế làm việc này sẽ khá khó khăn.

- Bí thư Vương, tư tưởng này rất tốt nhưng tôi sợ áp dụng sẽ gặp rất nhiều khó khăn.

Vương Trạch Vinh trong thời gian này cũng nghe rất nhiều báo cáo nên hiểu không ít về tình hình ở Nam Điền. Hắn hiểu ý của Trần Tường Việt nên cười nói:

- Tỉnh ủy chỉ nhìn công tác, không nói gì khác. Ai làm việc thì ở lại, ai không cần làm thì để người khác làm.

Vương Trạch Vinh mặc dù nói rất nhẹ nhàng nhưng Trần Tường Việt có thể nghe ra đối phương muốn động thật sự.

Vương Trạch Vinh bây giờ chính đang như những gì Trần Tường Việt nghĩ. Vì sự phát triển của Nam Điền, hắn đã có vài chiêu chuẩn bị. Hắn một lòng muốn xúc tiến Nam Điền phát triển, dù là người có bao nhiêu chỗ dựa thì chỉ cần ngăn cản Nam Điền phát triển, Vương Trạch Vinh không ngại ra tay.

Nhìn thấy quyết tâm của Vương Trạch Vinh, Trần Tường Việt vội vàng nói:

- Bí thư Vương, là một người phụ trách lĩnh vực giao thông do Tỉnh ủy phân công, tôi cũng rất suy nghĩ đến vấn đề giao thông này. Xin Bí thư Vương yên tâm, chỉ cần là việc có lợi cho sự phát triển của Nam Điền, Trần Tường Việt tôi dù liều mạng cũng phải đi làm.

Thấy Trần Tường Việt nghiêm túc nói như vậy, Vương Trạch Vinh thấy chính khí phát ra từ người đối phương. Vương Trạch Vinh biết Nam Điền còn rất nhiều người hết lòng phục vụ nhân dân.

- Lão Trần, rất nhiều chuyện chỉ suy nghĩ là không được, cần phải thực hiện cụ thể. Việc này khi làm còn cần anh phụ trách.

- Xin Bí thư Vương yên tâm, tôi sẽ đi bố trí nhân viên mau chóng đưa ra phương án một cách nhanh nhất.

Nhìn Trần Tường Việt mau chóng muốn đi làm việc, Vương Trạch Vinh đứng lên bắt chặt tay đối phương:

- Đồng chí Trần Tường Việt, đây là việc lớn, nhất định phải làm tốt.

Trần Tường Việt cười nói:

- Xin Bí thư Vương yên tâm, đây là việc có lợi cho quần chúng nhân dân, cả đời này nếu có thể làm thành công thì tôi dù lui cũng thỏa mãn.

Vương Trạch Vinh biết mình mới đưa ra phương hướng nhưng hắn tin nếu việc hợp tác khu vực sông Mê kong thành công, thành tích sẽ là rất lớn.
Bình Luận (0)
Comment