Quan Khí​

Chương 111

Vương Trạch Vinh không ngờ được Tiểu Giang còn chưa lên tỉnh thì người ở Huyện ủy đã tới.

Huyện ủy huyện Khai Hà điều chỉnh rất lớn, Trịnh Chí Minh lên làm Bí thư huyện ủy, nhưng chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Lý Duy Hà lại lên làm phó bí thư huyện ủy. Điều này nằm ngoài suy đoán của mọi người.

Lý Duy Hà năm nay 48 tuổi, y bình thường vẫn im lặng không tham gia cuộc tranh đấu giữa Cố Hồng Quân và Trịnh Chí Minh. Thực ra Lý Duy Hà không quen nhìn hai người này, y là người muốn làm lên sự nghiệp.

Sau khi Cố Hồng Quân lui đi, bí thư thị ủy Lý Gia Hòa đã hỏi ý kiến lão. Cố Hồng Quân vốn hy vọng đẩy Lý Duy Hà là người trung gian đi. Nhưng kết quả mấy phương tranh đoạt, Lý Duy Hà được Thôi Minh Hà duy trì và lên làm phó bí thư huyện ủy.

Tâm trạng Lý Duy Hà bây giờ rất tốt. Y nhịn trong thời gian lâu như vậy rốt cuộc đã thành phó bí thư. Sau lần nói chuyện với Cố Hồng Quân, Chu Lâm và Quách Khải Quốc cũng ngã về phía Lý Duy Hà. Từ trước Lý Duy Hà một mình một cánh bây giờ có ba viện quân. Lữ Khai Trung là người của Lý Gia Hòa, đương nhiên sẽ dựa về phía y. Bây giờ tính toán một chút về số phiếu trong hội nghị thường ủy thì Lý Duy Hà đã chiếm năm phiếu. Đáng mừng là sau khi Trịnh Chí Minh lên làm Bí thư huyện ủy thì liên minh giữa y và Trương Thuận Tường đã có vết nứt. Trương Thuận Tường lần này không được làm bí thư nên tức Trịnh Chí Minh. Trịnh Chí Minh vốn có 5 phiếu ủng hộ bây giờ xuống còn 4.

Lý Duy Hà nghĩ đến cũng thấy buồn cười. Trước kia mình và Thiết Cương là phái trung lập, bây giờ lại thành Thiết Cương và Trương Thuận Tường.

Lần này Lý Duy Hà nhân cơ hội lên thành phố họp liền lái thẳng xe đến tỉnh thành.

Lý Duy Hà rất tán thưởng Vương Trạch Vinh. Không nói chỗ dựa của Lý Duy Hà, chỉ riêng năng lực làm việc của Vương Trạch Vinh đã làm Lý Duy Hà có cảm tình. Nếu như sau này Vương Trạch Vinh có thể dựa vào mình thì quá tốt, thực lực sẽ tăng mạnh. Đây là suy nghĩ của Lý Duy Hà.

Đương nhiên Lý Duy Hà càng coi trọng là chỗ dựa sau lưng Vương Trạch Vinh. Lý Duy Hà hy vọng có thể thông qua Vương Trạch Vinh để tiếp xúc được người cấp trên nữa. Không cần quan hệ Tỉnh ủy của Vương Trạch Vinh, chỉ cần quan hệ được với đám bạn học của hắn thì cũng đủ để thực lực của Lý Duy Hà tăng mạnh.

Lý Duy Hà tổng kết mình sở dĩ không thể lên nhanh đó là do nguyên nhân bản thân y không có ai ở trên.

- Tiểu Vương, học tập thế nào?

Lý Duy Hà ngồi trong xe liền gọi điện cho Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh lúc này vừa ra đến cửa thì nhận được điện.

Nhận được điện của Lý Duy Hà, Vương Trạch Vinh có chút kỳ quái. Mình ở trong huyện rất ít quan hệ với Lý Duy Hà và Thiết Cương. Từ sau khi nghe được Lý Duy Hà lên làm phó bí thư, Vương Trạch Vinh vẫn có chút buồn bực không biết nên tạo quan hệ tốt với Lý Duy Hà như thế nào, không ngờ y lại gọi trước cho mình.

- Chào phó bí thư Lý, tôi ở trường rất tốt.

Vương Trạch Vinh không biết Lý Duy Hà đang đến tỉnh thành.

- Tiểu Vương à, trong huyện rất nhiều công việc nên không quan tâm nhiều đến cậu. Lần này tôi nhân lúc lên thành phố họp liền tới thăm cậu. Cậu đang ở đâu, tôi vào nội thành rồi.

Lý Duy Hà rất quan tâm mà nói.

Vương Trạch Vinh đúng là không ngờ Lý Duy Hà lại đến thăm mình. Hắn khá cảm động, vui vẻ nói:

- Phó bí thư Lý, tôi đang ở trong trường Đảng. Ngài đang ở đâu, tôi đến đón ngài.

- Ha ha, chỉ cần cậu ở đó là được. Tôi đi xe lên mà, tôi lập tức đến đó.

Lý Duy Hà thầm nghĩ Vương Trạch Vinh đang trong trường thì không biết chừng có thể gặp vài bạn học của hắn.

Lý Duy Hà dập máy rồi nói với lái xe:

- Đến trường Đảng.

Vương Trạch Vinh bỏ điện thoại đến rồi đoán cũng phải lúc nữa Lý Duy Hà mới tới. Hắn vội vàng chạy sang khách sạn gần trường đặt phòng rồi gọi điện nói số phòng cho Tiểu Giang.

Tiểu Giang nghe thấy Lý Duy Hà lên tỉnh thành, nàng có chút khó chịu.

Sau khi làm xong Vương Trạch Vinh liền chạy về cổng trường chờ Lý Duy Hà.

Vương Trạch Vinh vừa về đến nơi thì xe của Lý Duy Hà đã tới.

Vương Trạch Vinh vội vàng chạy tới mở cửa cho Lý Duy Hà:

- Cảm ơn Phó bí thư Lý đã đến thăm tôi.

Lý Duy Hà cười ha hả xuống xe, cầm chặt tay Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Tiểu Vương vất vả rồi.

- Ha ha, lời này phải là tôi nói với đúng. Phó bí thư Lý từ huyện chạy lên đây, trên đường nhất định rất vất vả.

- Đi, mang tôi đi thăm chỗ cậu ở. Tôi muốn vào xem trường Đảng tỉnh.

Lý Duy Hà vừa cười vừa nói. Nhìn trường Đảng, Lý Duy Hà có chút ghen ghét với Vương Trạch Vinh. Y làm nhiều năm như vậy mà chưa được vào đây học.

Đến phòng Vương Trạch Vinh thì thấy có bốn phòng ngủ, Lý Duy Hà cười nói:

- Bốn người cùng ở sao?

Vương Trạch Vinh giới thiệu:

- Đúng thế, bốn người một phòng. Phòng này là phó bí thư huyện ủy Thông Tuyền - Dương Hữu Binh ở. Anh ta có lẽ về Thông Tuyền rồi, hôm nay không về.

Vương Trạch Vinh chỉ vào một gian khác mà nói:

- Gian này là Đỗ Thủ Như – chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thành phố Ninh Lộ ở, người thành phố bọn họ tới kéo anh ta đi.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh giới thiệu hai bạn học, Lý Duy Hà thầm nghĩ Vương Trạch Vinh này xem như quan hệ với toàn nhân vật lớn.

Vương Trạch Vinh chỉ vào gian phòng khác mà nói:

- Gian này là Nhâm Trạch Hải – phó chánh văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh ở.

- Phó chánh văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh...

Lý Duy Hà thầm nói chính là tên này. Nếu như có thể quan hệ tốt với người này thì không biết chừng mình lên được nữa.

Thấy quyển sổ thông tin đặt trên bàn, Lý Duy Hà cầm lấy mở ra xem. Vừa mở ra đã làm Lý Duy Hà giật mình. Lý Duy Hà không ngờ đám học viên ở đây loại nào cũng có.

- Tiểu Vương, cậu chắc được đám bạn học mời ăn cơm nhiều rồi phải không?

Lý Duy Hà cười nói.

- Ha ha, đều là lãnh đạo, ăn khá nhiều của bọn họ.

Vương Trạch Vinh cười nói.

- Tiểu Vương, không phải tôi nói cậu đâu. Cậu đến đây học là đại biểu huyện Khai Hà thì sao có thể ăn không của người. Như vậy đi, bây giờ tôi ở đây thì cậu xem có thể mời được bạn học nào thì mời đến. Tôi lấy danh nghĩa huyện Khai Hà mời bọn họ một lần.

Vương Trạch Vinh nhìn Lý Duy Hà rồi nhìn quyển danh sách trên bàn, hắn lập tức hiểu ý của Lý Duy Hà. Xem ra Lý Duy Hà muốn nhân cơ hội quan hệ vài người.

Vương Trạch Vinh nghĩ Lý Duy Hà là lãnh đạo của mình nên cười nói:

- Hôm nay là cuối tuần có lẽ không tìm được mấy người. Tôi liên lạc một chút.

Trong lòng Lý Duy Hà mặc dù có chút thất vọng nhưng vẫn hiểu cuối tuần khó gọi người. Y cười nói:

- Có thể tìm được mấy người thì mấy người.

Vương Trạch Vinh nếu đã biết suy nghĩ của Lý Duy Hà liền chủ yếu hẹn bạn học trên tỉnh.

Sau khi gọi điện xong, Vương Trạch Vinh liền nói:

- Phó bí thư Lý, bạn học ở địa phương hầu hết đã về, chỉ có thể hẹn mấy người trong tỉnh. Ngài xem có nên mời hay không?

Lý Duy Hà nghe Vương Trạch Vinh nói bạn học trên tỉnh thì vô cùng vui vẻ, cười nói:

- Tôi nói rồi, mời được mấy người thì mấy người. Tôi cũng không hiểu tình hình trên tỉnh nên mọi việc do cậu bố trí. Cậu cứ quyết định địa điểm.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Nhưng mà khống chế ở mức nào?

Lý Duy Hà cười nói:

- Làm thế nào khiến mọi người thấy rõ lòng hiếu khách của huyện Khai Hà chúng ta là được, không cần quá để ý đến chi phí.

Biết Lý Duy Hà không cần biết hết bao tiền, Vương Trạch Vinh nói:

- Vậy mời bọn họ ăn cơm sau đó đi ngâm chân.

Lý Duy Hà nói:

- Bạn học của cậu thì cậu hiểu. Mọi người không hài lòng thì tôi cứ hỏi cậu.

Vương Trạch Vinh gọi đến có trưởng phòng chính trị sở Công an Nguyễn Dũng, phó tổng đội trưởng Đội cảnh sát giao thông – sở Giao thông tỉnh Quách Cương; Chu Duy Chính – trưởng phòng giám sát Ban quản lý thị trường tỉnh, Nhâm Trạch Hải – phó chánh văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh.

Trong khóa học thì Vương Trạch Vinh trẻ tuổi nhất, là người khá thân thiện nên đám bạn học quan hệ khá tốt với hắn. Nghe thấy lãnh đạo của Vương Trạch Vinh mời khách, mấy người này đều nể mặt mà tham gia.

Thấy mấy người đều là lãnh đạo trên tỉnh, Lý Duy Hà luôn miệng nói tốt.

- Các vị lãnh đạo, cảm ơn mọi người đã chiếu cố đồng chí Vương Trạch Vinh huyện Khai Hà. Tôi thay mặt Huyện ủy huyện Khai Hà cảm ơn mọi người. Tôi mời mọi người một chén.

Lý Duy Hà uống cạn chén.

- Phó bí thư Lý, Trạch Vinh là anh em của chúng tôi, sau này cần chúng tôi giúp việc gì mời anh cứ nói.

Quách Cương quan hệ với Vương Trạch Vinh tốt nhất nên lớn tiếng nói.

Nhâm Trạch Hải mỉm cười nói:

- Phó bí thư Lý, sau này phải giúp đỡ Tiểu Vương nhiều vào đó. Tiểu Vương rất được.

Lý Duy Hà cười nói:

- Xin các lãnh đạo yên tâm. Đồng chí Vương Trạch Vinh là nhân tài của huyện Khai Hà nên sau khi về nhất định sẽ được giao trọng trách.

Vương Trạch Vinh vội vàng giơ chén lên nói:

- Cảm ơn các lãnh đạo đã quan tâm. Tôi chỉ có thể xin cạn ba chén.

Nói xong hắn liền lập tức uống cạn ba chén.

- Tốt, tôi thích tính cách hào sảng này của Trạch Vinh.

Quách Cương cười nói.

Lý Duy Hà vẫn đang âm thầm quan sát. Lý Duy Hà thấy Vương Trạch Vinh đã dung hòa với đám bạn học này. Từ tình huống có thể thấy Vương Trạch Vinh rất biết cách quan hệ với bạn học. Lý Duy Hà nghĩ đến quyển danh sách kia liền thầm nói về nhất định phải sử dụng tốt Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh tuy ngồi ăn uống nhưng vẫn nghĩ đến Tiểu Giang. Hắn giả vờ đi Wc mà gọi điện. Tiểu Giang đã vào khách sạn. Nàng biết Vương Trạch Vinh phải đi tiếp Lý Duy Hà nên chỉ có thể nói:

- Không cần lo cho em đâu. Em xem Tv, hôm nay em ở đây chẳng đi đâu cả mà. Em chờ anh.

Lời này rất mâu thuẫn, vừa làm Vương Trạch Vinh không lo cho nàng, lại nói chờ Vương Trạch Vinh. Điều này làm Vương Trạch Vinh đúng là không biết thế nào.

Sau khi xong mọi việc và đưa Lý Duy Hà đến chỗ nghỉ, Vương Trạch Vinh nhìn thì thấy đã 1h đêm. Hắn nghĩ Tiểu Giang đang chờ mình liền sốt ruột chạy tới.
Bình Luận (0)
Comment