Quan Khí​

Chương 1110

Khi Vương Trạch Vinh đến Uông gia, hắn phát hiện Uông Kiều cũng có ở đây. Vẻ mặt cả Uông Kiều và Uông Nhật Thần đều kỳ quái.

Thấy Vương Trạch Vinh đi vào, Uông Nhật Thần cười cười nhưng ai cũng có thể thấy tâm trạng ông rất không tốt.

- Trạch Vinh, lần này hợp tác giữa Nam Điền với Hải Đông và Bắc Kinh rất tốt. Như vậy cháu sẽ thuận lợi hơn ở Nam Điền.

Uông Nhật Thần nói.

Mấy hôm nay bận hợp tác với Bắc Kinh nên Vương Trạch Vinh căn bản không về Uông gia mà ở cùng cán bộ Nam Điền trong nhà khách do Bắc Kinh bố trí.

- Sao hôm nay anh lại rảnh mà về thế?

Uông Kiều vui mừng đứng dậy pha trà cho Vương Trạch Vinh.

Uông Nhật Thần cười nói:

- Hôm qua ông còn cùng Tiểu Kiều nhìn ảnh của cháu bé, rất đáng yên.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Cũng sắp về rồi mà ạ.

Nói chuyện vài câu, Uông Nhật Thần liền nghiêm túc nói với Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh, cháu không phải người ngoài, vừa nãy ông đang nói chuyện với Tiểu Kiều về chuyện của bố nó. Ôi.

Nói đến đâu ông khẽ lắc đầu.

Vương Trạch Vinh giật mình mà nhìn Uông Kiều. Chẳng lẽ Uông Chính Phong xảy ra chuyện? Nghĩ đến Uông Chính Phong làm việc người ta khó có thể phán đoán, Vương Trạch Vinh tự hỏi đến bây giờ vẫn không thể nhìn thấu Uông Chính Phong. Người này không giống một quân nhân.

Uông Kiều thấy Vương Trạch Vinh nhìn mình liền cười khổ một tiếng mà không nói gì. Việc này liên quan đến bố cô nên không tiện đánh giá.

Phòng khách lập tức trở nên yên tĩnh.

Vương Trạch Vinh lúc này có cảm giác Uông Chính Phong đã xảy ra chuyện. Lại nghĩ đến việc nếu Uông Chính Phong xảy ra chuyện thì ảnh hưởng như thế nào tới mình, hắn cảm thấy không có ảnh hưởng quá lớn. Hắn ngoài quan hệ với Uông gia thì những người khác dù đoán cũng không biết sự thật. Bây giờ Uông Kiều không sao thì chuyện của Uông Chính Phong chắc không ảnh hưởng quá lớn đến Uông gia. Một lúc sau Uông Nhật Thần nói:

- Chính Phong coi như xong.

Vương Trạch Vinh giật mình, Uông Chính Phong đâu phải bình thường. Y là Tổng tham mưu trưởng cơ mà, ai có thể động chứ? Nếu như không làm chuyện quá sai lầm thì y coi như rất vững chắc.

- Trong quân đội muốn động tới bác cũng không dễ mà ông.

Vương Trạch Vinh nói.

- Cháu không biết việc này là bí mật của Đảng. Chức vụ vẫn là vậy nhưng quyền lực trong tay coi như không còn. Nói như vậy có nghĩa là Uông Chính Phong không làm gì được nữa.

Vương Trạch Vinh ở tầm thấp nên không thể hiểu. Hắn nhìn Uông Nhật Thần và thầm nghĩ việc này nếu không được ông đồng ý thì có lẽ khó thành. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Uông gia đâu phải gia tộc bình thường, bây giờ mình đang ở thời kỳ phát triển nếu Uông gia xảy ra chuyện thì sẽ không phải tin tốt đối với mình.

- Ông, ông không nên lo lắng. Bố Lâm Khâm nói việc này chỉ ngừng ở đây, không mở rộng.

Uông Kiều nói.

Vương Trạch Vinh bây giờ có chút đau đầu, Uông Chính Phong làm việc động trời gì mà để mấy Lãnh đạo trung ương Đảng hợp sức xử lý. Vương Trạch Vinh coi như hiểu đây là việc rất lớn.

- Thằng ranh đó nghĩ mình là Tổng tham mưu trưởng là có thể làm loạn sao?

Uông Nhật Thần thở hổn hển nói.

Uông Kiều vội vàng vuốt lưng cho ông.

Uông Nhật Thần nói với Vương Trạch Vinh:

- Việc này cháu không biết đâu. Thằng ranh đó tích cực nhúng tay vào việc chính quyền không nói, còn làm không ít chuyện, còn dùng âm mưu quỷ kế.

Vương Trạch Vinh rất sợ, Trung Quốc có một quy tắc là Đảng trong coi quân đội, bây giờ có lẽ Uông Chính Phong muốn làm là quân đội quản Đảng, đây là tối kỵ. Không diệt Uông Chính Phong là may rồi. Vương Trạch Vinh nhìn Uông Kiều rồi nhìn Uông Nhật Thần mà nói:

- Có thể để bác về hưu sớm không ông?

Uông Nhật Thần gật đầu nói:

- Trong chuyện này rất phức tạp, thằng ranh này làm việc rất quá đáng. Cũng may mới chỉ là bắt đầu, nếu không sẽ là họa quá lớn.

- Không giữ được sao ông?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Uông Nhật Thần lắc đầu rồi thở dài một tiếng. Được như vậy đã là ông cố hết sức rồi.

Vương Trạch Vinh cũng thở dài một tiếng. Việc này nhất định không hề nhỏ, Uông gia có thể vì việc này mà bị lui bước.

Mặc dù Uông Nhật Thần không nói cụ thể Uông Chính Phong phạm tội gì nhưng Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận ông rất mất mát. Đây là đả kích rất lớn đối với ông.

- Ông đừng lo, bố Lâm Khâm nói đây chỉ là hành vi cá nhân của bố con.

Uông Kiều khuyên ông nội. Vương Trạch Vinh nhìn Uông Kiều mà thầm than chính trị rất phức tạp, sao có thể nẹh nhàng bỏ qua được.

Uông Nhật Thần biết có nhiều người nhìn chằm chằm vào Uông gia, ông nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:

- Dựa vào hai thằng đó là không được.

Ông rõ ràng là rất thất vọng.

Vương Trạch Vinh lúc này mới nhớ đến khi Hạng Nam nhắc đến Uông gia thì lộ vẻ kỳ quái. Thì ra ông đã biết chuyện của Uông gia, chỉ là góc độ khác nhau nên cần giữ bí mật mà thôi.

- Trạch Vinh, vị trí địa lý Nam Điền không quá tốt, cháu định làm như thế nào?

Uông Nhật Thần bây giờ rất thất vọng vào con trai của mình nên dồn hết kỳ vọng vào Vương Trạch Vinh.

- Ông, lần này cháu tới Bắc Kinh ngoài việc hợp tác với Bắc Kinh thì còn có một chuyện khác đó là báo cáo hai phương án này với Trung ương.

- Ồ.

Mắt Uông Nhật Thần sáng lên mà nói:

- Cháu nói đi.

Vương Trạch Vinh liền nói việc xây dựng cao tốc ở Nam Điền và hợp tác Khu vực sông Mê Kông với Uông Nhật Thần nghe.

Uông Nhật Thần nghe Vương Trạch Vinh nói xong liền đứng dậy nói:

- Đi theo ông.

Uông Nhật Thần dẫn Vương Trạch Vinh vào thư phòng của mình. Đứng trước bản đồ, ông nhìn kỹ tình hình Đông Nam Á, một lúc sau ông cười nói:

- Rất có khí phách. Nếu thực sự có thể làm như vậy thì Nam Điền sẽ phát triển rất mạnh.

Uông Kiều lúc này cũng đứng bên cạnh Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh có thể ngửi thấy mùi hương từ cơ thể cô.

- Trạch Vinh, không ngờ anh vừa đến Nam Điền đã đưa ra được phương án này. Nếu có thể thực hiện thì trung tâm Đông Á sẽ chuyển sang Trung Quốc. Nam Điền cũng thành trung tâm của khu vực.

Uông Nhật Thần gật đầu nói:

- Tiểu Kiều nói đúng, ông vốn lo cháu không đạt thành tích ở Nam Điền, bây giờ ông lo thừa rồi. Việc này không nhỏ, phù hợp với chiến lược phát triển phía Tây của Trung ương. Chỉ cần làm ra thành tích thì tiền đồ của cháu rất lớn.

- Chuyện của bác thì sao ông?

Vương Trạch Vinh còn ccl về việc của Uông Chính Phong.

Uông Nhật Thần xua tay. Có thể là vì phương án của Vương Trạch Vinh làm khơi dậy khí phách của mình, Uông Nhật Thần ngồi xuống nói:

- Có Lão bí thư nói chuyện, hơn nữa nó còn là thông gia với Bí thư Lâm thì cũng chỉ là về hưu sớm mà thôi.

Vương Trạch Vinh lúc này mới nhớ Uông Nhật Thần là thân tín của Lão bí thư. Có Lão bí thư nói chuyện thì sẽ rất có ảnh hưởng. Tổng bí thư cũng là thông gia với Uông Chính Phong, có lẽ việc này đến đây là kết thúc. Nghĩ thế nên Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu, lần trước mình chỉ điểm mấy người kia với Uông Chính Phong là sao? Chẳng lẽ Uông Chính Phong không làm gì?

Vương Trạch Vinh đương nhiên không biết tình hình. Uông Chính Phong đã rất chú ý ba người hắn chỉ điểm, cũng điều tra ra. Đáng tiếc chính là vì như vậy nên Uông Chính Phong làm động dây, chuyện lộ ra. Những người kia nắm giữ không ít thứ của Uông Chính Phong.

Uông Nhật Thần thấy Vương Trạch Vinh lo lắng như vậy liền nói:

- Trạch Vinh, việc này cháu không cần quan tâm. Bây giờ Uông gia sẽ toàn lực giúp cháu phát triển. Đương nhiên cũng phải giáo dục tốt con của Tiểu Phỉ.

- Ngày mai cháu sẽ trình phương án lên Trung ương, tranh thủ đưa vào áp dụng.

- Chuyện của cháu thì ông sẽ nói với lão Vệ một chút. Có thêm người ủng hộ sẽ tốt hơn nhiều, đừng để lão ta đứng ngoài.

Uông Nhật Thần nói.

Thấy Uông Nhật Thần đã tươi tỉnh hơn, Vương Trạch Vinh cũng vui. Ông lão chính là người luôn vì công việc, bây giờ Uông Chính Phong gây chuyện lớn như vậy thì là đả kích rất lớn đối với ông. Bây giờ ông đặt hết hy vọng vào hắn.

Uông Kiều cũng vui, cô dịu dàng nhìn Vương Trạch Vinh. Mấy hôm nay ông cô rất buồn, nếu không có Vương Trạch Vinh đến thì ông sao có thể vui lên như vậy được.
Bình Luận (0)
Comment