Quan Khí​

Chương 1130

Trong thời gian một ngày này, Tư Mã Hoành và Vương Trạch Vinh và đám lãnh đạo của bốn khối cơ quan trong bộ máy Tỉnh ủy cùng ấn định kế hoạch để tiến hành đi kiểm tra, trọng điểm nghe báo cáo lại tỉ mỉ công tác của Đại hội đại biểu Nhân dân, về tổng thể Tư Mã Hoành cảm thấy công tác của tỉnh Nam Điền làm rất được.

Do Ủy viên trưởng Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc đến nên các cơ quan truyền thông đều cử ra lực lượng hùng mạnh các phóng viên đi theo đưa tin viết bài, đâu đâu cũng thấy toàn máy quay phim, máy ảnh.

Các lãnh đạo của bốn khối cơ quan trong bộ máy của tỉnh Nam Điền cung đi tháp tùng.

Tất cả tiền hô hậu ủng đi theo Tư Mã Hoành.

Từ Đại hội đại biểu Nhân dân đi ra, Tư Mã Hoành nhìn Vương Trạch Vinh và Tiền Minh Phú nói:

- Công tác của Đại hội đại biểu Nhân dân nhất định phải triển khai mạnh mẽ, đây là một công cuộc có tác dụng thúc đẩy hiệu quả sự nghiệp của Đảng ta, không bao giờ các cậu được bỏ qua công tác này.

Tiền Minh Phú vốn là người một nhà với Tư Mã Hoành nên khi nghe vậy bộ dáng của có vẻ tùy ý gật gật đầu không nói gì cả. Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Xin Ủy viên trưởng yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt công tác này.

Tư Mã Hoành còn nói thêm:

- Mấu chốt của công tác Đại hội đại biểu Nhân dân của tỉnh các cậu chính là tăng mạnh tính thực tế, phải yêu cầu đạt được hiệu quả thực sự.

Vương Trạch Vinh nói:

- Trong việc này Tỉnh ủy đã có yêu cầu, tôi đang xúc tiến để các công tác của Đại hội đại biểu Nhân dân dung nhập tốt vào sự phát triển của toàn bộ tỉnh, có địa vị đứng đầu trong đại cục của tỉnh; tăng cường sức mạnh trong công việc và tăng mạnh dân chủ trong xây dựng pháp chế, tăng mạnh vị thế trong việc quản lý pháp luật của tỉnh. Tỉnh ủy ủng hộ các cấp Đại hội đại biểu Nhân dân trong mọi phạm vi quyền hạn của mình, Đại hội đại biểu Nhân dân quán triệt tinh thần của Tỉnh ủy để giải quyết các thực tế khó khăn của quần chúng nhân dân từ đó đẩy mạnh toàn bộ công tác của Đại hội đại biểu Nhân dân tỉnh lên một bậc thang mới. Tỉnh ủy còn yêu cầu các địa phương, phòng ban của Đảng ủy thực sự đẩy mạnh và cải tiến trong công tác lãnh đạo Đại hội đại biểu Nhân dân, phải ủng hộ Đại hội đại biểu Nhân dân thực hiện nhiệm vụ của mình. Xin Ủy viên trưởng yên tâm, tỉnh ủy Nam Điền cực kỳ coi trọng đối với các công tác của Đại hội đại biểu Nhân dân.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy, Tư Mã Hoành nhìn nhìn nhóm lãnh đạo của Đại hội đại biểu Nhân dân đang đi theo mình, nhìn thấy mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý thì cao hứng nói:

- Việc này rất tốt.

Tất cả mọi người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, nhóm lãnh đạo của Tỉnh phát hiện một sự tình làm cho mọi người thấy kỳ quái. Nếu nói ngày hôm qua là thời tiết thu đông thì ngày hôm nay như đang hưởng không khí êm dịu nhẹ nhàng của mùa xuân. Tất cả đều có vẻ ôn hòa, tất cả những điều diễn ra làm cho mọi người cảm thấy rất an toàn.

Nói thật, tối qua thì số người mất ngủ là không ít. Sau khi thấy được trường hợp kinh tâm kia thì mọi người đều cho rằng hôm nay lại càng thêm bốc lửa, vốn tất cả đều chờ muốn xem náo nhiệt, càng không ít người nghĩ đến vấn đề vị trí thì bây giờ lại biến thành như vậy. Điều này đúng là khiến nhiều đại biểu Đại hội đại biểu Nhân dân cảm thấy ngơ ngác.

Đối với những người cho tới lúc này vẫn đi theo bên người Vương Trạch Vinh, tuy rằng bọn họ cũng không biết đã xảy ra sự tình gì nhưng mà sau khi thấy hiện tại phát sinh tình huống này thì hình tượng của Vương Trạch Vinh trong lòng mọi người càng tăng thêm phần bí hiểm.

Cùng đi theo Tư Mã Hoành, tâm trạng mọi người lúc này cực kỳ thả lỏng, tình hình hiện tại không thấy có sự tranh đấu gì mà chỉ có một loại thái độ chính là sự tích cực để làm cho bầu không khí tiến tới hài hòa.

Lúc này Ninh An Quý cũng cảm thấy cực kỳ khó hiểu, hôm nay hắn đã chuẩn bị tốt để nhất định cùng tiến thoái với Vương Trạch Vinh. Nhưng sau khi thấy được tình hình hiện tại thì hắn không biết Tư Mã Hoành này ăn bùa mê thuốc lú gì mà lại có chuyển biến lớn như vậy.

Thư ký của Vương Trạch Vinh là Phan Bằng Trình là người cảm thấy kỳ quái nhất. Thấy được tình huống của Vương Trạch Vinh và Tư Mã Hoành như vậy thì trong lòng nghĩ tới việc ba của mình đang chuẩn bị áp dụng hành động liền có chút nghi hoặc, chuyện đó nếu xảy ra có khả năng sẽ đưa thêm nhiều phiền toái cho Vương Trạch Vinh.

Người có tâm trạng kém nhất trong nhóm người đi theo chính là Tư Mã Tú. Hôm nay ba mình có chuyển biến thật lớn khiến cô cũng cảm thấy khó hiểu, cô cũng nhìn thấy tình trạng như thế này thì không có cơ hội giúp đỡ, trợ giúp cho Tiền Minh Phú. Mặc dù không có việc gì nhưng cô cũng đi bên cạnh, bây giờ lại nhìn thấy Vương Trạch Vinh nhanh nhẹn đi bên người Tư Mã Hoành, cô ta kiểu gì cũng không muốn đứng chung một chỗ với Vương Trạch Vinh nên từ từ lùi lại về phía sau.

Dọc theo đường đi càng nhìn Vương Trạch Vinh thì Tư Mã Tú càng thấy tức giận. Cô ta thấy trên đường đi ba mình cùng Vương Trạch Vinh nói chuyện thân thiết, ngay chính chồng mình dường như đã trở thành một nhân vật râu ria vậy.

Nhìn thấy bộ dáng ba mình trò chuyện vui vẻ, trong đầu Tư Mã Tú chứa đầy sự nghi hoặc. Kiểu gì cô cũng không nghĩ ra được việc tối hôm qua Tư Mã Hoành đã trải qua quá trình tự phê bình mình.

Là một đảng viên lão thành, các hành vi của Tư Mã Hoành có các chuẩn tắc, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, trong lòng ông ta đã được định ra rõ ràng. Đối với những người như bọn họ khi suy nghĩ đến các vấn đề thì bình thường đều là lấy ích lợi của quốc gia làm trọng, điểm xuất phát đầu tiên chính là nghĩ tới ích lợi của quốc gia, ngược lại đối với việc tư lợi thì lại nghĩ rất ít.

Lần này vì con gái của mình, Tư Mã Hoành làm ra sự tình khác người như vậy. Sau đó hồi tưởng lại việc này, đặc biệt thấy được từ Vương Trạch Vinh biểu hiện ra bên ngoài sự cường ngạnh thì ông ta đột nhiên có một cảm giác rằng chính mình có làm như vậy, cho dù áp chế Vương Trạch Vinh thì lương tâm của mình cũng không chịu nổi sự khiển trách. Nghĩ đến đây, ông ta liền có cảm giác bất an sâu sắc, biết hành động lần này đã vi phạm đến tâm của mình.

Tư Mã Tú không thể cảm nhận được ý tưởng của ba mình, hiện tại thì cô ta chỉ nghĩ đến việc trợ giúp chồng mình kiến thiết thế lực ở Nam Điền, từ đó áp chế Vương Trạch Vinh.

Đối với người chồng như Tiền Minh Phú, Tư Mã Tú cũng rất vừa lòng. Cô cho rằng chồng mình bất kể trên phương diện gì đều thuộc loại nhân vật ưu tú. Ở trường học anh ta luôn là tiêu điểm, người có bộ dạng đẹp trai như vậy khi đi ra ngoài đều nhìn thấy mọi người cấp cho mình ánh mắt hâm mộ. Một người đàn ông như vậy với bản thân mình mà nói là cực kỳ trọng yếu.

Bởi vì đang đi ở giữa đám người hơn nữa bên trong đang mải suy nghĩ về Tiền Minh Phú nên Tư Mã Tú không để ý thấy Tiền Minh Phú và một người phụ nữ khác đi rất gần nhau.

Bình thường thì Tư Mã Tú cũng rất đắc ý trong lòng, mình và chồng từ khi kết hôn đến nay thì anh ta đúng là rất thành thật, cũng không xằng bậy bên ngoài. Cô vẫn hy vọng quản lý chặt Tiền Minh Phú trong tay. Đang lúc Tư Mã Tú nhàm chán đi theo thì đột nhiên cô nghe được điện thoại di động của mình truyền đến tiếng vang.

Lấy di động ra, vừa đọc xong thì sắc mặt Tư Mã Tú lập tức biến đổi, nội dung tin tức kia khiến cô có một cảm giác như bị lừa.

Trên di động có một đoạn viết “Cô chắc là Tư Mã Tú, tôi biết một bí mật, chồng cô Tiền Minh Phú và Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Chu Huệ có quan hệ vô cùng thân mật, việc này cô có thể quan sát.”

Đây là một tin tức không đầu không đuôi, nhưng mà từ tin này đã lộ ra một nội dung là Tiền Minh Phú chồng mình và cái cô ả tên là Chu Huệ kia đã làm ra chuyện gì đấy không bình thường.

Tình cảm nam nữ có điểm kỳ lạ chính là càng để ý đến người kia thì càng không hy vọng người kia phản bội mình, ngay lập tức Tư Mã Tú có một cảm giác ủy khuất thật lớn. Bản thân mình một lòng vì Tiền Minh Phú mà làm việc, lần này không tiếc để đưa được ba mình tới đây thế mà Tiền Minh Phú này không ngờ lại trộm người sau lưng mình. Lần trước Tư Mã Tú đã làm ầm lên một lần về sự việc của Tiền Minh Phú và một cô gái. Cô nhớ rõ lần đó cô cứng rắn ép cô gái kia xuất ngoại, hơn nữa Tiền Minh Phú cũng cam đoan là từ nay về sau sẽ không xuất hiện sự tình như vậy nữa. Lần đó sự tình huyên náo rất lớn, bị ba cô phê bình một lần nên lần này tuy trong lòng khó chịu nhưng cũng không lập tức bộc phát ra. Cô cũng biết tin tức trên điện thoại di động cũng có nhiều tin giả lắm. Rời khỏi tâm trạng nhàm chán lúc trước, ngay lúc đó ánh mắt Tư Mã Tú quét qua các lãnh đạo Tỉnh ủy cùng đi theo.

Cũng có lẽ là phải gặp chuyện không may, vì muốn kết giao với Tư Mã Hoành hơn nữa cũng muốn trước mặt Tư Mã Hoành biểu hiện tốt một chút nên hôm nay Chu Huệ cố ý tỉ mỉ trong cách ăn mặc. Mà cũng phải nói thân hình của Chu Huệ chính là một mỹ nữ, chỉ có điều là đã hơi lớn tuổi một chút mà thôi. Vào thời điểm bình thường thì Chu Huệ thường đeo đôi kính cận, hôm nay vì muốn tạo ra hình tượng cho bản thân nên cô ta đổi thành loại kính áp tròng, rất nhiều người khi nhìn về phía Chu Huệ thì đôi mắt đều có cảm giác sáng ngời lên.

Dáng người rất đẹp, lại một bộ trang phục hàng hiệu trên người, mái tóc kia đã dành riêng đêm qua để chỉnh sửa lại nên cái vẻ thành thục thùy mị mê người lập tức hiển lộ ra.

Ánh mắt Tư Mã Tú rất nhanh tập trung lên trên người Chu Huệ, cô tin tưởng người phụ nữ này tên là Chu Huệ.

- Người phụ nữ kia có phải tên là Chu Huệ không?

Nhìn về một cán bộ Nam Điền đi cạnh bên người mình, Tư Mã Tú hỏi.

Nghe thấy lời hỏi, cán bộ Nam Điền kia lập tức cung kính trả lời:

- Đúng vậy, cô ấy chính là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy của Nam Điền chúng tôi.

- Đúng là một con ả xấu xa!

Tư Mã Tú tự nói một tiếng. Câu nói này của Tư Mã Tú đã làm cho cán bộ Nam Điền kia hoảng sợ vội vàng lui về phía sau mấy bước.

Bản thân Tư Mã Tú cũng sử dụng phục trang hàng hiệu, đáng tiếc là bất kể cái gì trên người cô cũng không so sánh được với Chu Huệ. Gương mặt không bằng, khí chất như vậy cũng không bằng. Hơn nữa Chu Huệ kia rất để ý đối với lần nghênh tiếp này nên đã quá tỉ mỉ tân trang, ngay cả biểu lộ ra ngoài cũng được luyện tập qua. Vì thế nên dáng đi cũng rất hấp dẫn ánh mắt của cánh đàn ông, khi đi lại cái mông oặn ẹo tạo nên lực hấp dẫn mạnh mẽ cho nam giới. Do biết mình thật thua kém người phụ nữ này, lập tức sự ghen tị trong lòng Tư Mã Tú bắt đầu bốc lửa, vừa đi, vừa âm thầm quan sát Chu Huệ.

Từ lúc quyết định gia nhập về phía Tiền Minh Phú, sau đó Chu Huệ và Tiền Minh Phú đi lại có chút gần gũi. Lần này Tư Mã Hoành đến khiến cô tiến thêm một bước thấy được nguồn sức mạnh sau lưng Tiền Minh Phú. Trong chặng đi này, không biết như thế nào mà Chu Huệ và Tiền Minh Phú từ từ lại đi xích lại gần nhau.

Lúc này vốn Tiền Minh Phú chưa kịp thích ứng với sự đột nhiên thay đổi của Tư Mã Hoành, trong lòng đối với gia đình Tư Mã liền có chút bực tức. Nhìn thấy tình huống hiện tại của Tư Mã Hoành, hắn liền có một sự hoài nghi, dường như bố vợ hắn làm vậy là để tạo thế cho Vương Trạch Vinh.

Sự bực tức trong lòng thật đúng là không tìm thấy chỗ nào để thoát ra, hôm nay lại nhìn thấy dáng vẻ của Chu Huệ hoàn toàn thay đổi, Tiền Minh Phú liền đem cô ta so sánh với con mụ vợ xấu xí của hắn, không hiểu thế nào mà lại cảm thấy có chút hứng thú với người phụ nữ này.

Lần trước khi đặt chồng tay lên nhau đã từng có hương vị hành vi mờ ám, bây giờ trong lúc Tư Mã Hoành đang tâm trạng xao động nên khi nhìn về phía Chu Huệ thì ánh mắt lộ ra một vẻ hứng thú không nói ra được. Ánh nắng không ngừng nhảy múa trên người Chu Huệ, nhìn thấy các chỗ lồi lõm mê người trên dáng người của cô thì trong lòng Tiền Minh Phú bỗng trở nên xao động.

Nhìn thấy cách ăn mặc tỉ mỉ của mình đã làm dậy lên cái biểu tình đặc biệt của Tiền Minh Phú, trong lòng của Chu Huệ lập tức có một cảm giác ngọt ngào, không kìm nổi ném một ánh mắt quyến rũ để trả thù lao cho Tiền Minh Phú. Ánh mắt này thì cũng chỉ có hai người là có thể hiểu được mà thôi.

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, công tác cán bộ giao lưu là một việc tốt, các cậu nhất định phải mượn cơ hội tốt này để bồi dưỡng ra một nhóm cán bộ, có các cán bộ có tư tưởng giải phóng thì Nam Điền mới có thể có bước phát triển lớn.

Tư Mã Hoành vừa đi vừa nói với Vương Trạch Vinh.

- Ủy viên trưởng, lần này ngoại trừ việc Nam Điền cùng với Bắc Kinh và Hải Đông tiến hành hợp tác ra, trong bước tiếp theo chúng tôi còn nghĩ tới việc tiến hành hợp tác với một số tỉnh phát triển khác, tranh thủ mọi phương diện, trình tự để tiến hành trao đổi cán bộ. Chúng tôi tin rằng thông qua nhiều cuộc giao lưu với các tỉnh thành tiên tiến này sẽ không ngừng tiến bộ, đến lúc đó Nam Điền sẽ trở thành một khu vực cực kỳ mở cửa.

Vương Trạch Vinh tự tin nói.

Từ lúc phát hiện chuyển biến lớn trong tâm tư của Tư Mã Hoành, Vương Trạch Vinh khi đối mặt với ông ta thì trong lòng dâng lên sự kính trọng, công tác báo cáo cũng toàn tâm toàn ý.

Tư Mã Hoành nghe được lời nói của Vương Trạch Vinh, đối với Vương Trạch Vinh thì sự thưởng thức cũng càng nhiều thêm. Đồng thời ông ta cũng minh bạch là thực lực của Vương Trạch Vinh đúng là hùng mạnh. Hải Đông và Bắc Kinh cũng không phải ai muốn hợp tác với bọn họ cũng có thể hợp tác được, thế mà Vương Trạch Vinh còn muốn hợp tác với nhiều khu vực phát đạt khác, để làm điều như vậy thì cần phải có nhiều thế lực để giao lưu với nhau. Hiện tại nhìn thấy Vương Trạch Vinh nói tự tin như vậy, điều này nói lên điều gì, nói lên rằng trong lòng Vương Trạch Vinh không có chút lo lắng nào đối với các việc này.

Hiện tại Tư Mã Hoành đã biết, nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra thì không gian phát triển phía trước của Vương Trạch Vinh là rất lớn, con rể của mình như thế nào cũng không có thể là đối thủ của Vương Trạch Vinh. Về sau này thì mình phải thiết lập một ít công tác, tận dụng mọi khả năng để giảm thiểu mâu thuẫn giữa bọn họ mới được. Mọi người vừa đi vừa bàn chuyện về các sự tình công tác

Trong lúc Tư Mã Hoành và Vương Trạch Vinh nói chuyện với nhau thì Tiền Minh Phú lại biến thành người không có việc gì để làm. Cứ càng đi tiếp thì tâm trạng của hắn có chút không tốt, đúng lúc này Chu Huệ đi tới bên cạnh hắn.

Chu Huệ thấy được tình huống của Tiền Minh Phú, bởi vì không biết đã có biến hóa xảy ra nên cô còn tưởng rằng đây cũng là một loại sách lược của Tư Mã Hoành. Cô liền nhỏ giọng và cùng nói chuyện với Tiền Minh Phú, dù sao ở trong đám người nhiều như vậy thì ai lại biết mình và Tiền Minh Phú giao lưu cái gì.

- Lần này khi nào Thủ trưởng rời đi?

Chu Huệ nhỏ giọng hỏi.

- Ngày mai đã phải đi rồi.

Tiền Minh Phú cũng nhỏ giọng trả lời Chu Huệ. Bởi vì sợ người khác nghe được nên khi nói chuyện hai người sát lại với nhau, gần như là hai đầu chụm vào nhau.

Nhìn thấy mọi người không chú ý tới nơi này, Chu Huệ không kìm nổi ném một ánh mắt quyến rũ trả thù lao cho Tiền Minh Phú rồi nói:

- Khi nào sắp xếp tôi gặp gỡ Thủ trưởng một chút.

Vốn đã âm thầm quan sát, đúng lúc này Tư Mã Tú nhìn thấy được Chu Huệ vừa buông ra cái liếc mắt đầy quyến rũ, sau đó thì trong ánh nắng mặt trời trên người Tiền Minh Phú kia như tỏa ra ánh sáng của dục tình. Rốt cuộc không kìm nổi, vốn là tính tình của một Đại tiểu thư nên Tư Mã Tú không quan tâm đến bất cứ điều gì cứ thế điên cuồng xông lên đánh vào trên mặt Chu Huệ một cái bạt tai.

- Bốp!

Mọi người đều giật mình quay về phía nơi này, âm thanh của cái tát vang vọng vào tai của mỗi người.

Cũng không ai biết xảy ra sự tình gì, ai cũng thật không ngờ là sẽ phát sinh chuyện như vậy. Nhiều người đứng ở đây giống như bị phép định thân đứng sững sờ không nhúc nhích.
Bình Luận (0)
Comment