Quan Khí​

Chương 1159

Nói chuyện với Uông Nhật Thần một lúc. Uông Nhật Thần bây giờ hoàn toàn lộ rõ lực lượng Uông gia với Vương Trạch Vinh. Sau khi Uông Chính Phong chết, nhất là Uông Phỉ sinh bé trai, Uông Nhật Thần đặt hết hy vọng lên người Vương Trạch Vinh. Nghe Uông Nhật Thần nói lực lượng Uông gia trong cả nước, Vương Trạch Vinh một lần nữa cảm nhận được lực lượng của Uông gia là rất mạnh.

Vương Trạch Vinh càng thêm tự tin. Ngoài Uông gia, Vương Trạch Vinh tin lực lượng Hạng gia cũng không như những gì hắn thấy.

Hai người đang nói chuyện thì Uông Phỉ gõ cửa đi vào và đưa điện thoại di động cho Vương Trạch Vinh:

- Điện thoại của anh.

Cô đưa máy xong liền ra ngoài.

Vương Trạch Vinh nhìn thì thấy là phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Nam Điền – Mã Yến Đống gọi tới. Thấy người này gọi tới, Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên, nghe điện liền hỏi:

- Có chuyện gì vậy đồng chí Mã Yến Đống?

- Bí thư Vương, tôi muốn báo cáo với ngài một chút. Chiều nay Chủ tịch Tiền đến Ban Tổ chức cán bộ. Đồng chí Trưởng ban Bàng Trường Huy đã tiến hành phân công công tác ở Ban Tổ chức cán bộ một lần nữa, cũng tiến hành điều chỉnh công tác của tôi.

Vương Trạch Vinh nghe xong liền nhíu mày. Tiền Minh Phú và Bàng Trường Huy cùng kết hợp nhúng tay vào công tác của Ban Tổ chức cán bộ, đây là Tiền Minh Phú lợi dụng mình không ở Nam Điền, Phó bí thư Tất Trí Vân đi nước ngoài. Y muốn phối hợp Bàng Trường Huy khống chế Ban Tổ chức cán bộ.

- Đồng chí Mã Yến Đống, công tác nên làm như thế nào thì cứ làm như vậy.

Vương Trạch Vinh trầm giọng nói.

Đây là Tiền Minh Phú thử dò xét hắn. Y có lẽ thấy thêm phiếu nên muốn thử phản ứng của Vương Trạch Vinh, đồng thời cũng nói cho cán bộ Nam Điền biết mình mạnh như thế nào. Đây không đơn giản là điều chỉnh công tác, đây là khiêu chiến đối với hắn.

Vương Trạch Vinh sau khi nghe Uông Chính Phong nói thì trong lòng đã sớm có sát khí. Tiền Minh Phú tự cho là được Tư Mã Hoàng ủng hộ nên muốn tạo vị thế ở Nam Điền. Không cho tên này một bài học thì đúng là không biết điều.

Mã Yến Đống nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền nói:

- Bí thư Vương, Ban Tổ chức cán bộ bị điều chỉnh như vậy nên mọi người có nhiều suy nghĩ.

- Anh quan sát một chút, xem có bao nhiêu đồng chí có cùng ý kiến với Tỉnh ủy.

Vương Trạch Vinh nói xong liền dập máy.

Thấy vẻ mặt của Vương Trạch Vinh và nghe nội dung cuộc điện thoại, Uông Nhật Thần hỏi:

- Nam Điền xảy ra chuyện?

- Tiền Minh Phú muốn gây chuyện ạ.

Uông Nhật Thần nói:

- Tư Mã Hoàng biết quan hệ giữa cháu và ông, mặc dù không biết chuyện của cháu và Tiểu Phỉ nhưng y thấy sau lưng cháu còn có mấy ông lão, lần này Chính Phong vừa mất, Tư Mã Hoàng muốn thử thái độ của chúng ta. Nếu đối phương muốn gây chuyện thì chúng ta chơi cùng bọn họ.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Chẳng qua chỉ là Ban Tổ chức cán bộ tự điều chỉnh mà thôi. Bàng Trường Huy là Trưởng ban tổ chức cán bộ thì làm như vậy có lý, cho rằng là mình phân công công việc trong nội bộ, việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Đây là muốn cho cán bộ Nam Điền thấy không thể coi thường bọn họ. Uông Nhật Thần nghiêm túc nói:

- Đừng coi nhẹ việc này, phải chèn ép thật mạnh.

Vương Trạch Vinh nói:

- Cháu biết nên làm như thế nào.

- Rất nhiều chuyện phải nắm chắc thời gian. Lần này Tiền Minh Phú muốn nhân lúc cháu không ở Nam Điền mà điều chỉnh Ban Tổ chức cán bộ, tin rằng Bàng Trường Huy sẽ nhân cơ hội mấy ngày cháu không ở Nam Điền mà tiến hành thay máu nhân viên Ban Tổ chức cán bộ. Chẳng qua nhân viên bình thường thì có thể thay đổi, nhưng muốn thay đổi mấy cán bộ chủ chốt và nắm giữ Ban Tổ chức cán bộ thì khó. Chẳng qua nếu làm được sẽ ảnh hưởng tới việc cháu khống chế Ban Tổ chức cán bộ.

Vương Trạch Vinh đương nhiên biết việc này. Bàng Trường Huy là Trưởng ban tổ chức cán bộ mà trong tay không ai, y có lẽ muốn nhân cơ hội này mà điều chỉnh cán bộ bên dưới. Chỉ cần làm được thì dù hắn về, lúc đó lòng người ở Ban Tổ chức cán bộ đã bị ảnh hưởng, đến lúc đó y sẽ nhân cơ hội mà thu người. Đúng lúc này Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Nam Điền – Ninh An Quý gọi tới. Ninh An Quý vừa mở miệng đã nói:

- Bí thư Vương, bao giờ thì ngài về Nam Điền?

Vương Trạch Vinh biết nhất định lại là Tiền Minh Phú gây chuyện nên nói:

- Sao thế?

- Bí thư Vương, vừa nãy Chủ tịch Tiền triệu tập Hội nghị thường ủy, Phó bí thư Tất không có mặt, Bí thư Chu đi Lào, Trưởng ban Bành nói Nam Điền muốn hợp tác với Sơn Thành, thời gian rất gấp và cần nhanh chóng tiến hành. Vì thế muốn lập tổ phối hợp. Bởi vì việc này do chính quyền làm chủ nên do Chủ tịch Tiền làm tổ trưởng, mấy Phó chủ tịch tỉnh làm phó tổ trưởng. Yêu cầu các thành phố thành lập tiểu tổ phối hợp tương ứng.

Vương Trạch Vinh hiểu đây là Tiền Minh Phú muốn thành lập thế lực của mình. Tổ phối hợp này sẽ thành đòn bẩy để y tranh đoạt nhân tài với Vương Trạch Vinh ở Nam Điền. Bây giờ Vương Trạch Vinh lại không gấp. Thấy Tiền Minh Phú vội vàng nhảy ra như vậy, hắn cũng muốn xem Tiền Minh Phú có bao năng lực:

- Tình hình hội nghị như thế nào?

- Chín người đến họp, Chủ tịch Tiền, Trưởng ban Bành, Phó chủ tịch Hà đồng ý. Chủ nhiệm Điền và Phó chủ tịch Bảo, không phát biểu, tôi, chính ủy Lê, Trưởng ban Dương không đồng ý thảo luận. Cuối cùng do cit nói mọi người có ý kiến khác nhau nên chủ trương lập tổ phối hợp trong tỉnh. Xem ra mọi người đang xem xét.

- Lão Ninh, thông báo tất cả thường vụ thứ sáu này triển khai sinh hoạt dân chủ trong Đảng.

Vương Trạch Vinh nói xong liền dập máy.

Uông Nhật Thần nghe nội dung cuộc điện liền lắc đầu nói với Vương Trạch Vinh:

- Tiền Minh Phú này đúng là quá kém.

Ông có thể nghe ra Tiền Minh Phú làm như vậy chỉ là muốn làm loạn tình hình Nam Điền, có thể cũng là thấy không thể khống chế Nam Điền nên muốn làm loạn và phá rối. Dù không có tác dụng nhưng cũng có thể biểu hiện sự tồn tại của y. Đương nhiên từ việc này có thể thấy trình độ của Tiền Minh Phú là có hạn.

Đúng là thú vị, Ninh An Quý vừa gọi xong, Vương Trạch Vinh nhận được điện của Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc tỉnh Nam Điền gọi tới nói là Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc diễn ra về hành vi sao chép lậu, nhất định cần phải có Chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc các tỉnh đến tham gia. Vương Trạch Vinh bởi vì là Chủ nhiệm của Nam Điền nên hắn nhất định phải tham gia hội nghị ba ngày.

Nghe thấy gọi mình tham gia hội nghị ba ngày, Vương Trạch Vinh và Uông Nhật Thần nhìn nhau. Uông Nhật Thần cười nói:

- Xem ra vì để cháu ở lại Bắc Kinh mà có người phải phí công.

Vương Trạch Vinh nói:

- Thời gian đúng là chuẩn, mục đích là không cho cháu đi.

- Như vậy bốn ngày nữa cháu mới có thể về Nam Điền. Đến lúc đó thì Nam Điền rất có thể đã bị Tiền Minh Phú làm cho loạn hết lên.

- Cháu đúng là muốn xem Tiền Minh Phú này có thể làm loạn đến mức nào.

Vương Trạch Vinh bây giờ lại không gấp. Trước kia hắn quá nương tay và bỏ qua nhiều cho kẻ phản đối. Bây giờ nghe theo quan điểm của Uông Chính Phong, hắn đúng là muốn tìm chuyện mà thử đao. Hắn đang muốn lấy cớ thì Tiền Minh Phú làm loạn, đây là lý do quá tốt đối với hắn.

Uông Nhật Thần nhìn Vương Trạch Vinh, ông thấy sát khí trên mặt hắn. Ông định nghĩ vài câu nhưng nghĩ tới cuộc đời mình liền thôi.

Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi cầm máy gọi cho Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc Nam Điền, đưa ra một vài yêu cầu đối với hội nghị lần này. Yêu cầu bọn họ cố gắng thu thập tài liệu về vấn đề này rồi gửi qua mạng cho mình.

Đối với vấn đề in sách lậu thì Vương Trạch Vinh rất coi trọng, nó là việc lớn quan hệ đến sự phát triển văn hóa Trung Quốc. Quốc gia có thể thảo luận việc này chứng tỏ quốc gia đã coi trọng.

- Xem ra tạm thời cháu không thể đi.

Vương Trạch Vinh nói.

- Như vậy cũng tốt, để Nam Điền loạn một chút thì càng có lợi cho công việc của cháu.

Uông Nhật Thần cười cười một tiếng rồi nói tiếp:

- Đôi khi để Nam Điền loạn một chút cũng tốt, như vậy mới có thể phát hiện ai đáng dùng.

Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng, Tiền Minh Phú sao biết được người được đề bạt lên là do Vương Trạch Vinh cẩn thận quan sát. Có cán bộ do hắn đề bạt thì Nam Điền quyết không thể nào loạn quá lớn. Chẳng qua để đám người Tiền Minh Phú tự diễn một chút. Vương Trạch Vinh bây giờ lại rất yên tâm tham gia hội nghị của Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc.

Điện thoại di động vang lên, Uông Nhật Thần cười cười mà lắc đầu thấy chuyện quá nhiều. Vương Trạch Vinh thấy là số của Chủ nhiệm Văn phòng Trung ương Trần Hoa Kỳ liền vội vàng nghe điện.

Trần Hoa Kỳ nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, Tổng bí thư yêu cầu đồng chí đến Văn phòng Trung ương.

Vương Trạch Vinh vâng rồi dập máy nói với Uông Nhật Thần:

- Trần Hoa Kỳ gọi tới nói là Bí thư Lâm bảo cháu đến Văn phòng Trung ương.

- Ừ, có lẽ là việc các nước Đông Nam Á. Bây giờ mấy nước đều muốn nhúng tay vào Đông Nam Á, Trung ương cũng rất coi trọng Đông Nam Á. Đừng nhìn Nam Điền đang chậm phát triển, nhưng lại là địa điểm rất quan trọng trong cả nước. Trung ương đưa cháu tới đó, cháu phải khai thác tốt. Sau đây Uông gia sẽ đầu tư vào Nam Điền. Tin rằng có mọi người ủng hộ thì Nam Điền sẽ phát triển rất nhanh.

Uông Nhật Thần nói xong liền bảo Vương Trạch Vinh mau đến chỗ Tổng bí thư.

Vương Trạch Vinh lại có suy nghĩ chuyện Đông Nam Á tuy quan trọng nhưng Bí thư Lâm gọi mình đến, ngài chẳng lẽ chỉ vì chuyện này mà không có chuyện khác sao? Nghĩ đến mình bây giờ là phụ trách Thập cục ở Tây Nam, Vương Trạch Vinh đoán đây mới là quan trọng nhất.

Vương Trạch Vinh liền chạy thẳng đến Văn phòng Trung ương.
Bình Luận (0)
Comment