Vương Trạch Vinh đến Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc mới phát hiện trong hội nghị ba ngày thì có hai ngày bố trí là đi thăm quan, hội nghị chính thức là một ngày cuối. Thấy thế, Vương Trạch Vinh lắc đầu.
Bất cứ hội nghị nào của Trung Quốc đều không thể so sánh với các quốc gia khác, giống như không họp không làm gì được nhưng thực ra không phải vấn đề lớn nhất. Vấn đề lớn nhất là thăm quan, phỏng vấn, quốc gia hàng năm đầu tư không ít tiền vào khoản này. Vương Trạch Vinh thầm than nếu quốc gia dùng tiền đó cho giáo dục thì không biết có thể xây dựng bao trường.
Sau khi đảm nhiệm chức Bí thư tỉnh ủy, Vương Trạch Vinh đúng là ít tham gia hội nghị như vậy. Thấy Vương Trạch Vinh tới, người biết đều tranh nhau đến chào hỏi. Vương Trạch Vinh cũng cười cười bắt tay chào hỏi mọi người. Lần này Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc thảo luận vấn đề khá chuyên nghiệp, không phải mọi người đều đến tham gia mà lựa chọn cẩn thận. Mặc dù là như vậy nhưng cả hội nghị lớn cũng có không ít người.
Vương Trạch Vinh thầm nghĩ hội nghị lần này hình như đột nhiên làm ra.
Nghĩ đến Tiền Minh Phú, Vương Trạch Vinh liền hiểu ra.
Khi hội nghị bắt đầu, Tư Mã Hoành đi nhanh vào.
Vương Trạch Vinh thấy Tư Mã Hoành đầy khí thế, không hổ là Lãnh đạo trung ương.
Tư Mã Hoành nhìn quanh hội trường, thấy Vương Trạch Vinh liền khẽ gật đầu với hắn.
Vương Trạch Vinh ngồi đó mà chăm chú lắng nghe. Hắn có thể cảm nhận được Trung ương quyết tâm chống lại việc sao chép lậu sách. Đại hội rất nhanh kết thúc, sau đó là chia tổ thảo luận. Tư Mã Hoành chuyên môn tham gia tổ Vương Trạch Vinh.
Hội nghị chủ yếu là vấn đề lập pháp trong việc in sách lậu, Vương Trạch Vinh biết hội nghị lần này không thể hoàn toàn đưa ra quyết định, đây chỉ là nghe ý kiến mọi người mà thôi.
Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc có chuẩn bị khá chu đáo, do đồng chí Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc nói rõ vấn đề in lậu sách, đưa ra không ít ví dụ, cũng đưa ra biện pháp của nước ngoài.
Vương Trạch Vinh cẩn thận lắng nghe, nghe xong giới thiệu thì hắn mới phát hiện vấn đề in lậu sách là rất nghiêm trọng, trực tiếp ảnh hưởng tới danh dự của Trung Quốc trên trường quốc tế. Sau đó mọi người tiến hành thảo luận.
Tư Mã Hoành nói xong công tác chuẩn bị lập pháp liền nói:
- Các đồng chí, mọi người cũng đã hiểu rõ tình hình, vấn đề in lậu sách không phải việc nhỏ, nó liên quan đến vấn đề đạo đức, liên quan tới lợi ích quốc gia. Trộm sách có thể tiện cho một số người nhưng chúng ta phải bảo vệ lợi ích của những người không được bảo vệ, đây là biểu hiện không công bằng của xã hội. Chỉ có tăng mạnh công tác lập pháp thì mới có thể chính thức khiến văn hóa của chúng ta phát triển mạnh mẽ. Sau đây mời mọi người thảo luận.
Các đại biểu Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc phát biểu rất tích cực. Một đại biểu nói:
- In lậu sách không phải là chuyện nhỏ. Bây giờ nước ngoài có cái nhìn rất lớn đối với việc Trung Quốc in lậu sách, từ việc này đã đưa ra nhiều chính sách ảnh hưởng tới kinh tế của Trung Quốc. Có thể in lậu sách sẽ làm một số công ty và người có lợi ích, nhưng từ phương hướng thì thấy nó sẽ rất không tốt cho sự phát triển.
Một đại biểu bên Tôn giáo lớn tiếng nói:
- Các vị đại biểu, tôi cho rằng in lậu sách là việc rất không tốt, đây là hành vi trộm cắp. Là nước lớn nếu như bỏ mặc thì có khác gì là đồng ý hành vi này. Tôi cho rằng phải có quyết định pháp luật, chỉ có như vậy thì mới có thể thay đổi hành vi của nhân dân Trung Quốc ủng hộ tội ác. Đừng xem nhẹ việc này, tội ăn trộm là rất nặng. Trộm người ta một ngàn thì anh phải bỏ ra mười ngàn để bồi thường, thậm chí còn nhiều hơn nữa. Người tiêu thụ sách lậu cũng là đồng lõa với kẻ in lậu sách, cũng bị phạt. Tội của bọn họ không hề nhẹ.
Vương Trạch Vinh không ngờ vị đại biểu này lại kích động và coi việc này nặng như thế.
Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ thì đại biểu một trang web khổng lồ lên tiếng:
- Tôi trước không nói đến chuyện in lậu sách gây tổn thất rất nặng nề cho công ty tôi. Tôi xin đưa một ví dụ. Trang web của tôi có nhiều tác giả trên mạng, nhiều người dựa vào viết sách trên mạng mà kiếm sống. Nhưng vì trộm sách nên thu nhập của bọn họ giảm mạnh, có người vất vả viết sách cả ngày mà một tháng thu nhập không đầy một ngàn, điều này làm rất nhiều tác giả thu nhập thấp phải rời khỏi ngành này. Có một số tác giả có khả năng phát triển nhưng đáng tiếc. Có đồng chí tác giả ngồi một ngày hơn 10 tiếng trước máy tính, bởi vì ngồi nhiều nên đau mông, ngồi không được chỉ có thể đứng mà gõ máy. Chương truyện vừa đăng lên thì trên mấy trang web trộm cắp đã xuất hiện. Tôi từng hỏi các trang khác là quốc gia chúng ta sao không đả kích nạn trộm sách? Tôi còn nói trang web có giấy phép cũng bị tổn thất từ nạn này muốn đi kiện trang web trộm cắp, nhưng các trang web nhỏ lại không tìm được ai mà phạt. Đồng chí đó gần một năm rưỡi không hề nghỉ ngơi để phục vụ bạn đọc, chuyên nghiệp như vậy cơ mà. Chúng ta phải bảo vệ bọn họ. Tôi xin tỏ thái độ là phải đả kích nạn in lậu sách.
Vương Trạch Vinh nói vào một câu:
- Trang web của đồng chí là gì.
Thấy là Vương Trạch Vinh, đại biểu kia lập tức nói:
- Là trang truyenggg.com, hy vọng các vị đại biểu vào xem sách và ủng hộ.
(Thật ra là qidian...)Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi vào web của anh và học được không ít, tôi cũng có tài khoản trên đó.
Một vị đại biểu nhỏ giọng nói:
- Tôi còn tưởng mình xem trang web là chính bản, thì ra mình xem sách lậu.
Mọi người không ngừng nói khiến không khí hội nghị khá náo nhiệt. Từ việc trộm sách trên mạng rồi mở rộng sang lĩnh vực khác. Nhưng có một điểm chung là cùng muốn đả kích việc in lậu sách.
Thấy mọi người thảo luận sôi nổi, Vương Trạch Vinh cũng thấy mình nên nói gì đó. Nhìn mọi người, Vương Trạch Vinh nói:
- Vừa nãy nghe mọi người thảo luận, tôi mới phát hiện việc in lậu sách đã liên quan tới các ngành sản xuất của quốc gia, đã đến mức không thể không bắt. Đối với việc này tôi cho rằng trong công tác lập pháp phải chú trọng mấy điểm sau. Đầu tiên là phải làm mạnh, chỉ có làm mạnh thì mới áp chế được hành vi này. Có người vì in lậu sách mà lãi lớn, phạt bọn họ vài chục triệu không tác dụng gì. Tôi cho rằng giam vài năm thì mới giải quyết được. Sau đó cơ quan chuyên mnoon của chúng ta cũng phải chú trọng trong việc này. Không thể chỉ nhìn vào mấy trang web lớn, mà phải theo dõi trang web nhỏ. Thực ra các trang web copy trộm về cũng phải phạt. Chỉ cần tìm kiếm các truyện ở web đăng ký thì dễ tìm ra trang web đăng trộm. Thấy một trang thì đóng cửa một trang, tôi không tin nước ta lớn như vậy mà không làm được việc nhỏ này. Đây cũng là việc khảo sát các cơ quan chuyên môn của nước ta. Thứ ba nếu dính đến vấn đề in lậu sách, trong này có quan hệ lợi ích. Tôi thấy bên Ủy ban kỷ luật phải tăng cường kiểm tra ở việc này. Chỉ cần phát hiện hành vi biến tướng ủng hộ thì dù kẻ đó có chức quan to đến đâu, quyền lực lớn thế nào cũng phải xử lý.
Vương Trạch Vinh nói ra suy nghĩ của mình, mọi người cũng nghiêm túc lắng nghe. Sau đó đều lên tiếng ủng hộ quan điểm của hắn. Cho rằng mấy nội dung này mà được đưa ra thì không còn đất cho kẻ in lậu sách.
Đang khi mọi người thảo luận thì chỉ thấy một đại biểu tập đoàn đồ uống khổng lồ trong nước cầm lấy chai nước trên bàn và không ngừng xem.
Lúc này một đại biểu khác thấy hành vi của y liền hỏi:
- Lão Điền, đây là đồ uống do công ty ông sản xuất, đúng là rất ngon. Sau, cũng đến được Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc rồi ư?
Lúc này y lộ rõ vẻ ghen tị.
Đại biểu họ Điền do dự một chút rồi nói:
- Chai nước này không phải do công ty tôi sản xuất, là đồ giả.
Lời này của y tuy không to nhưng cũng có nhiều người nghe thấy, cả phòng hội nghị trở nên yên tĩnh. Trong phòng hội nghị của Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc lại có hàng giả. Mọi người đổ mồ hôi.
Một đại biểu nhíu mày nói:
- Lão Điền, không được nói lung tung. Đồ uống của Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc sao đều do tập đoàn các anh sản xuất, sao có thể là giả.
Họ Điền cũng thấy có chút khó xử mà nói:
- Đúng là như vậy, đồ uống Trung ương đều được chuyên môn sản xuất, vận chuyển cũng là dùng đường riêng, theo lý thì không thể làm giả. Nhưng các anh nhìn chai này đi. Dưới đáy chai khác so với công ty tôi sản xuất mà.
Tư Mã Hoành ngồi trên mà rất mất mặt. Có bao nhiêu đại biểu như vậy mà còn có việc này, đây đâu phải việc nhỏ. Tư Mã Hoành biết bây giờ không phải lúc thảo luận, ông cảm thấy khi về nhất định phải tra rõ. Quá mất mặt.
Đại biểu họ Điền cũng biết mình nói quá mạo muội, y vội vàng lau mồ hôi trán, sợ hãi nhìn Tư Mã Hoành. Trong lòng rất hối hận, sao mình lại nói như vậy chứ. Đây không phải làm cho Ủy viên trưởng Tư Mã Hoành mất mặt sao. Y muốn tát vào mặt mình.