Quan Khí​

Chương 1310

Nói đến mức này thì Vương Trạch Vinh đã hiểu rõ, hôm nay hai người này chủ yếu là muốn mình tới Hải Đông, đương nhiên khả năng chính thì vẫn hi vọng mình tác động một chút.

Vương Trạch Vinh biết, chỉ cần Lão bí thư không nói gì thì mình không có khả năng tới Hải Đông công tác, cho nên thấy hai người nhiệt tình như vậy Vương Trạch Vinh chẳng những không động tâm mà ngược lại trong lòng còn đoán ý tưởng hai người kia.

Vương Trạch Vinh đương nhiên không cho rằng Lý Kiền Ý và Ngô Tán Lâm không nhìn ra tình thế Hải Đông, nếu đã nhìn ra thì sao còn muốn khuyên mình tới đó chứ?

Chuyện này có điểm lạ!

Vương Trạch Vinh vừa hút thuốc vừa nhìn tốp mỹ nữ hợp tấu trên bục, những cô gái này đều còn rất trẻ lại xinh đẹp, đặc biệt màn hợp tấu có hiệu quả rất tốt, Vương Trạch Vinh đánh giá màn biểu diễn này rất cao.

Không thấy Vương Trạch Vinh tỏ vẻ gì, Ngô Tán Lâm mỉm cười nói:

- Tuổi trẻ thật là tốt, Trạch Vinh còn rất trẻ, nhìn những người trẻ tuổi trên kia tôi cảm thấy Trạch Vinh cùng bọn họ mới là sức sống của Trung Quốc.

Lý Kiền Ý cười nói:

- Lão Ngô, sao lại nói mình già cơ chứ? Với tuổi của lão ở trung ương thì cũng tính là người trẻ tuổi đó!

Nói ra lời này thì tất cả mọi người đều cùng cười.

Sau khi cười xong, Ngô Tán Lâm nói:

- Hiện nay năm mươi tuổi ở trung ương mà gọi là trẻ thì người như Vương Trạch Vinh thì tôi cũng không biết nên gọi là gì!

Lý Kiền Ý cười ha ha nói:

- Chủ tịch Mao từng nói người trẻ tuổi là mặt trời giữa trưa, Vương Trạch Vinh chính là một trong số đó!

Bị hai người một tâng một bốc như vậy, Vương Trạch Vinh cũng nói:

- Hai vị lão ca đừng nói tuổi của mình, Trung Quốc rất cần nhưng đồng chí có kinh nghiệm, Trung Quốc không giống với những quốc gia khác. Một đất nước rộng lớn như chúng ta lại có văn hóa phong phú, nếu như không có những lão đồng chí có kinh nghiệm chèo lái thì không thể quản lý được!

Lời này khiến cho Lý Kiền Ý và Ngô Tán Lâm rất vui vẻ.

Đúng lúc này thì Hà Hảo đột nhiên từ ngoài chạy vào, phía sau nàng là Thư Ý, cả hai trông khá nhếch nhác, quần áo cũng không chỉnh tề như lúc trước.

Thấy hai nàng tiến vào, sắc mặt của Lý Kiền Ý liền trầm xuống, đang định nói thì chợt nghe Hà Hảo nói to:

- Bí thư Lý, mau rời khỏi chỗ này!

Nàng còn chưa kịp nói hết thì lúc này mấy người bảo vệ liền chia nhau chạy tới bên cạnh Lý Kiền Ý và Ngô Tán Lâm, Vương Trạch Vinh chưa từng gặp chuyện như này, lần này hắn đến đây không mang theo bảo vệ.

Có khả năng đã xảy ra vấn đề, Ngô Tán Lâm nhướng mày trầm giọng hỏi một người bên cạnh:

- Chuyện gì vậy?

- Bên ngoài đột nhiên bùng lửa lớn, nơi này rất nguy hiểm, phải nhanh chóng xuống lầu.

Người nói nói một cách đơn giản.

Cái gì? Tất cả mọi người đều sửng sốt, không ngờ nơi này đột nhiên bị cháy! Không đợi người khác nói, bảo vệ của Lý Kiền Ý đã che chở hắn đi ra ngoài. Đám người Ngô Tán Lâm đi cũng đi theo sát phía sau.

Vương Trạch Vinh thấy hai người ra vẻ trấn tĩnh, nhưng thấy cả hai đều phải nhờ bảo vệ kéo đỡ thì biết hai người cũng sợ không ít.

Vừa mới ra ngoài cửa thì một luồng hơi nóng đập thẳng vào mặt.

Có thể là do vừa rồi cố hết dũng khí tới báo tin nên giờ Hà Hảo và Thư Ý sợ hãi tới mức không đi nổi.

Lúc này Vương Trạch Vinh cũng không lo lắng gì cả, đã trải qua không ít sóng gió nên khi gặp loại chuyện này hắn rất trấn tĩnh. Vương Trạch Vinh đang bước nhanh đành phải dừng lại nói với hai nàng:

- Đi nhanh đi.

Lại không ngờ rằng cả hai đều khiếp sợ đến mức không nhấc nổi chân.

Đi tới bên cạnh Hà Hảo và Thư Ý, thấy tình trạng cả hai như vậy, Vương Trạch Vinh định lôi mỗi người một tay nhưng lại phát hiện cả người Hà Hảo cứ mềm nhũn cả ra, dù lôi kéo cũng không có hành động gì.

Thấy tình hình khẩn cấp, Vương Trạch Vinh cũng chẳng quản nhiều, vòng tay ôm cả hai chạy vội ra ngoài.

Vốn đây là một nhà cao tầng, chỗ bọn Vương Trạch Vinh là nơi yên tĩnh nhất, bọn Vương Trạch Vinh ở là tầng hai mươi, vừa mới ra ngoài thì Vương Trạch Vinh thấy bên ngoài khói đặc cuồn cuộn, còn có ít khói đang thổi vào.

Nhìn ra đằng trước thì thấy đám người Lý Kiền Ý đã đi thang máy xuống rồi.

Thấy không còn thang máy, Vương Trạch Vinh không hề do dự mà ôm cả hai cô gái chạy xuống cầu thang bộ.

Hắn phát hiện tình hình hiện tại cũng không đến mức nghiêm trọng, tuy rằng khói rất nhiều nhưng không hướng về phía mình, hẳn là xông xuống được.

Vương Trạch Vinh thì đang ôm cả hai chạy xuống, còn tâm trạng trong lòng Hà Hảo và Thư Ý lúc này lại khác nhau quá nhiều.

Đối với Thư Ý mà nói thì trong lòng nàng lúc này rất ngọt ngào, nàng không ngờ trong tình trạng khẩn cấp như vậy, những người khác thì đều chạy trối chết mà vị bí thư tỉnh ủy này lại không quên mình, còn ôm mình chạy thoát.

Nép người vào ngực Vương Trạch Vinh, những lo lắng vừa rồi dường như biến mất ngay tức khắc, quàng tay ôm chặt Vương Trạch Vinh, Thư Ý cảm thấy cuộc đời mình cuối cùng cũng đã có một chỗ dựa hùng mạnh.

Khác hẳn Thư Ý, tâm trạng của Hà Hảo thì cực kỳ thống khổ, mặc dù mình không thể trở thành người phụ nữ hợp pháp của Lý Kiền Ý nhưng từ trước tới giờ hắn đối với mình cũng không tệ lắm. Trong suy nghĩ của mình thì nàng cho rằng Lý Kiền Ý hẳn rất coi trọng mình, nhưng hôm nay nàng mới phát hiện ý nghĩ đó của mình đã sai lầm lớn, khi gặp hiểm nguy thì Lý Kiền Ý nhanh chóng rời đi trong sự bảo vệ mà không thèm liếc nhìn mình lấy một cái.

Nghĩ đến đây, Hà Hảo vừa rồi còn lo lắng cho tính mạng của mình, giờ bị Vương Trạch Vinh ôm như vậy, không biết có phải vì nghĩ tới chuyện Lý Kiền Ý với mình mà Hà Hảo đã chẳng thèm quan tâm tới hỏa hoạn nữa.

Lý Kiền Ý so với Vương Trạch Vinh thì quá khác biệt, khi hiểm nguy thì mới có thể nhìn ra bản tính của một người, mọi người đều biết quan chức vô tình, nhưng từ hành động của Vương Trạch Vinh thì có thể thấy hắn cũng không thực sự bị quan trường đồng hóa.

Thực sự không ngờ trong thời điểm chạy thoát thân mà Vương Trạch Vinh còn có thể chú ý đến mình!

Bị Vương Trạch Vinh ôm, lúc đầu do ai nấy đều Nóng lòng chạy trốn nên không có cảm giác gì nhiều. Đến khi bỏ qua việc sinh tử thì Hà Hảo mới phát hiện tay phải của Vương Trạch Vinh không ngờ lại đang ôm trọn ngực trái của mình.

Vì Vương Trạch Vinh chạy xuống dưới rất nhanh nên Hà Hảo thấy vú trái của mình liên tục bị tay Vương Trạch Vinh ôm chặt. Đây là một cảm thụ hết sức đặc biệt!

Hai tay cũng ôm chặt eo Vương Trạch Vinh, Hà Hảo phát hiện eo của Vương Trạch Vinh cũng rất săn chắc.

Mặt đỏ bừng lên, Hà Hảo là người đã trải qua chuyện nam nữ nên tự so sánh trên người Lý Kiền Ý không thể có cảm giác khỏe mạnh như thế!

Không kìm lòng nổi, Hà Hảo cũng không biết mình làm sao nữa, hai tay đang ôm eo Vương Trạch Vinh thầm siết chặt hơn.

Không ngờ cơ bụng cũng rất cường tráng!

Đây là cảm giác của Hà Hảo.

(Nd: Quảng cáo một tẹo - Một người khỏe ba người vui).

Lúc này Vương Trạch Vinh chỉ lo chạy xuống, hắn căn bản là không biết tâm trạng khác nhau của hai nàng.

Chạy được một lúc thì Vương Trạch Vinh cảm thấy trận hỏa hoạn lần này cũng không uy hiếp quá lớn, ít nhất chỗ mình chạy xuống cũng không thấy lửa gì cả.

Vì có ý nghĩ như vậy nên Vương Trạch Vinh hít sâu một hơi bước nhanh hơn nữa.

Chạy từ trên lầu xuống nên khó tránh khỏi xiêu vẹo, tuy rằng Vương Trạch Vinh rất khỏe nhưng ôm hai cô gái chạy cùng khiến hắn có phần không kham được.

Hơi dừng lại, Vương Trạch Vinh xốc hai nàng lên trên một lần nữa.

Dưới sự điều chỉnh này, tay của Vương Trạch Vinh bỗng chốc lại đặt trên bộ vị khẩn yếu của hai cô gái, sau đó lại còn tăng lực mạnh thêm.

Vương Trạch Vinh cũng chỉ là hành động theo bản năng, nhưng không ngờ động tác này lại khiến Hà Hảo tê cả người, nàng vừa mới ôm vào chỗ cường tráng của Vương Trạch Vinh, trong lòng còn đang mơ tưởng thì Vương Trạch Vinh lại đột ngột có động tác như vậy. Bị Vương Trạch Vinh xốc như thế khiến Hà Hảo thiếu chút nữa bật rên rỉ, đây là một cảm giác trí mạng, bộ ngực cảm nhận rõ sức mạnh từ cánh tay của Vương Trạch Vinh, Hà Hảo lúc này gần như rơi vào trong cơn dục tình mà không có thể nói rõ.

Vừa rồi thì đang cực kỳ thất vọng vì Lý Kiền Ý từ bỏ mình, giờ thì lại cảm kích vì Vương Trạch Vinh cứu mạng. Do bộ phân bị Vương Trạch Vinh ôm nên vấn đề đã phát triển từ ân tình sang dục tình.

Hiện giờ Hà Hảo cũng không biết tâm trạng của mình là gì, nàng chỉ có một ý nghĩ duy nhất đó là vĩnh viễn được dựa vào trong lòng Vương Trạch Vinh.

Ý tưởng thì tốt nhưng sự tình thì lại phát triển không như ý muốn, trong khi nàng đang nghĩ vẩn vơ thì cảm thấy một luồng không khí mát mẻ truyền tới, không ngờ Vương Trạch Vinh đã ôm hai nàng ra khỏi tòa nhà.

- Trạch Vinh, cậu không sao chứ?

Vừa mới lao ra ngoài thì Vương Trạch Vinh chợt nghe thấy tiếng hỏi thân thiết của Lý Kiền Ý.

Ngẩng đầu lên nhìn thì Vương Trạch Vinh thấy Lý Kiền Ý và Ngô Tán Lâm đã đứng ngoài tòa nhà, biểu tình trên mặt hai người rõ ràng rất lo lắng.

Thấy Vương Trạch Vinh không có việc gì, Lý Kiền Ý và Ngô Tán Lâm đều thở dài nhẹ nhõm, vừa rồi do nhóm bảo vệ lôi kéo, trong lòng hai người rất hốt hoảng nên khi chạy xuống quên gọi Vương Trạch Vinh theo. Sau khi xuống phía dưới thì mới phát hiện Vương Trạch Vinh không đi cùng nên hai người rất sốt ruột, nếu Vương Trạch Vinh mà xảy ra chuyện gì thì bọn họ không biết ăn nói như thế nào.

Buông hai cô gái ra, Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:

- Tôi không sao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?

Hắn cảm thấy rất nghi hoặc, chạy một mạch từ trên xuống dưới thì ngoại trừ khói dày đặc bên ngoài cửa sổ thì nơi mình đi qua đều không có lửa.

Vương Trạch Vinh vừa hỏi thì ánh mắt của Lý Kiền Ý lại hướng về phía Hà Hảo vẫn đang đỏ bừng mặt, trầm mặt nói:

- Làm cái trò gì vậy, các biện pháp an toàn sao không có?

Lúc này hắn thực khó có thể chịu nổi, khi hỏa hoạn thì chạy trước, hơn nữa địa điểm thì lại là trên địa bàn của mình, vì chuyện này thì thể diện của mình xem như mất sạch.

Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Lý Kiền Ý, Hà Hảo thấy đau xót, tâm trạng phức tạp vạn phần nên không kìm nổi nước mắt.

Vương Trạch Vinh lúc này cũng nhìn thấy chỉ có một gian phòng bị cháy, khói từ bên trong đang tỏa ra bên ngoài mà thôi, tình hình cũng không quá nghiêm trọng, nghe thấy Lý Kiền Ý trách cứ Hà Hảo, lại nhìn thấy bộ dạng tủi thân của nàng nên Vương Trạch Vinh liền nói:

- Lý ca, chúng ta mau rời khỏi nơi này, để mấy cô Tiểu Hảo tự giải quyết thì hơn.

Lúc này Lý Kiền Ý mới kịp phản ứng, mấy lãnh đạo cao cấp đứng ở đây đúng là không hay, gật đầu nói:

- Cũng được, vậy đi thôi.

Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:

- Được, lần sau gặp lại.

Dứt lời Vương Trạch Vinh hướng về phía Thư Ý khẽ gật đầu một cái, sau đó hắn bước nhanh về phía xe của mình.

Hiện giờ Vương Trạch Vinh đúng là cảm ơn trận hỏa hoạn này, nếu không thì khó mà ứng phó được với chuyện Ngô Tán Lâm yêu cầu mình đến Hải Đông. Giờ hắn chỉ muốn yên tĩnh suy ngẫm dụng ý của bọn Ngô Tán Lâm.
Bình Luận (0)
Comment