Quan Khí​

Chương 1317

Vương Trạch Vinh sau đó nghĩ mình từ khi lên làm Bí thư tỉnh ủy thì bắt đầu sợ đầu sợ đuôi. Hôm nay gặp Chu Thế Khánh, Vương Trạch Vinh đột nhiên phát hiện mình vẫn chú ý đến cái nhìn của người khác.

Sau khi mình tới Nam Điền thì quan khí biến hoá không quá nhiều, việc này làm Vương Trạch Vinh có chút lo lắng. Điều này làm cho hắn khi làm việc cũng suy nghĩ rất nhiều.

Nói thật bây giờ sắp Đại hội, việc hắn có thể vào Bộ Chính trị hay không thì quan trọng nhất là tán ô màu tím có hoàn toàn thành hình không? Bây giờ vẫn không có động tĩnh làm Vương Trạch Vinh rất lo lắng.

Vương Trạch Vinh sau khi đến Nam Điền vẫn một lòng làm việc, tình hình mặc dù cũng được, có thể được nhiều người có ấn tượng tốt nhưng có một điều rất nghiêm trọng đó là hắn bị quan trường làm thay đổi.

Chẳng lẽ đây là cuộc sống của mình?

Vương Trạch Vinh cần phải có thời gian suy nghĩ.

- Tìm một nơi yên tĩnh rồi dừng xe lại.

Vương Trạch Vinh nói với Lý Minh Quốc.

Xe đến công viên, Lý Minh Quốc đỗ xe.

Trong công viên không có nhiều người, Vương Trạch Vinh bảo Lý Minh Quốc chờ ở ngoài, còn hắn đi vào bên trong.

Nhìn Vương Trạch Vinh như vậy, Lý Minh Quốc rất khó hiểu và thầm nghĩ Bí thư Vương sao vậy?

Lý Minh Quốc không biết bây giờ tư tưởng Vương Trạch Vinh đang thay đổi nhiều. Hắn cảm thấy mình nên suy nghĩ kỹ.

Đi trong công viên, Vương Trạch Vinh thấy có một chiếc xích đu.

Hắn đi tới ngồi xuống rồi dựa đầu vào tay, ngẩng đầu lên nhìn trời mà suy nghĩ.

Vương Trạch Vinh chưa khi nào suy nghĩ cho tiền đồ của Trung Quốc như bây giờ. Theo hắn biết về bốn người kia, hắn cảm thấy để bọn họ làm lãnh đạo cao nhất Trung Quốc, như vậy Trung Quốc sẽ biến hoá như thế nào?

Lý Kiền Ý, Chu Thế Khánh, Ngô Tán Lâm cùng Lô Ninh Quốc suốt ngày lôi kéo người, như vậy có tâm trạng nào mà làm việc?

Bây giờ Lô Ninh Quốc coi như xong, lời y nói đã sai về phương hướng nên không thể cứu.

Ngô Tán Lâm thì theo hắn hiểu Nam Dương không phát triển mấy. Sau khi Ngô Tán Lâm làm Bí thư Nam Dương, Nam Dương không phát triển bao nhiêu. Bây giờ thấy Nam Điền phát triển liền có ý đưa mình tới Hải Đông. Ngô Tán Lâm có ý gì thì Vương Trạch Vinh hiểu rõ. Có lẽ hắn vì lợi ích của hệ Nam Dương, nhưng chủ yếu còn là do năng lực của hắn.

Theo sự phát triển của Nam Dương thì Ngô Tán Lâm không làm tốt. Như vậy hắn sao có thể làm chủ Trung Quốc? Đối với năng lực của Ngô Tán Lâm thì Vương Trạch Vinh rất nghi ngờ.

Lý Kiền Ý cũng có năng lực. Olympic thành công đã mang tới thành tích lớn cho Lý Kiền Ý. Nhưng hôm đó Vương Trạch Vinh thấy Lý Kiền Ý quá hưởng thụ liền có chút do dự. Một Bí thư Bắc Kinh tuy có áp lực rất nặng nề nên cần thư giãn, nhưng từ tình hình hôm đó có thể thấy Lý Kiền Ý thích hưởng thụ. Như vậy thì tâm trí có thể cứng rắn sao? Vương Trạch Vinh đúng là có chút nghi ngờ về việc này. Nghĩ đến các vĩ nhân trong lịch sử, Vương Trạch Vinh phát hiện bọn họ đều có ý chí kiên định, không sợ gì hết. Lý Kiền Ý mà làm Tổng bí thư Trung Quốc thì có thể đảm nhiệm sao?

Cuối cùng chính là Chu Thế Khánh. Chu Thế Khánh là con của gia tộc cách mạng, rất kiêu ngạo, làm việc gì đều có gia tộc ảnh hưởng. Bây giờ lại có suy nghĩ quốc gia trong quốc gia, dã tâm của hắn rất lớn. Theo Vương Trạch Vinh quan sát thì có thể thấy năng lực của Chu Thế Khánh không quá mạnh. Do người vừa có dã tâm vừa không có năng lực mạnh làm Tổng bí thư Trung Quốc, đây không phải là phúc đối với Trung Quốc. THông qua hôm nay Vương Trạch Vinh quan sát, Vương Trạch Vinh phát hiện Chu Thế Khánh là nhân vật lý tưởng hóa, chuyện gì hắn cũng thấy dễ dàng, cho rằng chỉ cần nghĩ tới là thành công.

Sau khi phân tích bốn người kia, Vương Trạch Vinh cảm thấy trong đó Lý Kiền Ý tốt hơn.

Nghĩ vậy, Vương Trạch Vinh hơi động tâm, bảo sao trước Đại hội lại rất phức tạp như vậy. Trong này nhất định có ý của các người lãnh đạo quốc gia như Bí thư Lâm.

Thực ra ở tình hình bình thường thì mọi việc đã được quyết định trước Đại hội một năm, ai lên thay đã được lựa chọn. Nhưng bây giờ thì khác nên làm mọi người phải lo lắng, tranh đấu đang diễn ra. Như vậy mấy người lãnh đạo quốc gia nghĩ như thế nào?

Ở tình hình bình thường thì người tiếp theo là một trong chín người kia. Nhưng theo hắn thấy trong chín người này ngoài Phó chủ tịch, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật và một thường vụ khác lưu lại, số còn lại đều lui. Phó chủ tịch nhất định sẽ lên đỉnh, nhưng ai vào chức Thủ tướng, Chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, Chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân?

Trương Lam vốn có hy vọng nhất nhưng lại xảy ra chuyện mới khiến nhiều nhà tranh đoạt.

Vương Trạch Vinh suy nghĩ một lúc và thầm hy vọng đám người Lý Kiền Ý không vào trong tổ chín người kia. Theo Vương Trạch Vinh nghĩ tổ chín người đó là hy vọng của Trung Quốc, trong lòng nhất định phải có Trung Quốc thì mới được.

Nhưng từ tình hình của Lý Kiền Ý thì có thể thấy y là người có hy vọng nhất vào tổ chín người, mình lại không có mấy biện pháp khiến hắn bị ngăn cản.

- Ông, ông nhìn chú kia đi, lớn như vậy mà còn ngồi xích đu của trẻ em, đúng là không biết xấu hổ.

Một đứa bé nói với Vương Trạch Vinh.

- Chú ấy kiểm tra xích đu đó, không được nói như vậy.

Ông lão vội vàng cười cười với Vương Trạch Vinh rồi nói với đứa bé.

Vương Trạch Vinh đỏ mặt rồi vội vàng đứng lên nói:

- Cháu ngồi đi.

Vương Trạch Vinh nói xong liền đi chỗ khác, trong lòng không ngừng vang lên tiếng nói chuyện của ông lão và đứa bé.

Vương Trạch Vinh vừa đi vừa giật mình. Mình mặc dù không thể ảnh hưởng tới quyết định của Trung ương, nhưng đến vị trí như hắn thì cũng có sức ảnh hưởng nhất định, năng lực không mạnh không sao, quan trọng nhất chính là xem người lên vị trí có nhân dân không?

Nghĩ đến quan khí của mình, Vương Trạch Vinh biết mình không phải không thể làm gì. Ít nhất trong phạm vi năng lực thì có thể tạo thế cho người có chính khí trong lòng lên chức.

Mình phát triển hay không cũng không sao, quan trọng nhất chính là tìm nhân tài cho Trung Quốc. Chỉ như vậy Trung Quốc mới càng lúc càng mạnh.

Nghĩ rõ điều này, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình đã nhìn rộng ra hơn nhiều.

Vương Trạch Vinh đột nhiên có một suy nghĩ trước đây mình tiếp xúc quá ít lãnh đạo tỉnh, bây giờ phải dành nhều thời gian phát hiện nhân tài giúp Trung ương.

Nếu mình bắt đầu nâng đỡ một nhóm người có chính khí, một lòng phục vụ nhân dân vậy có phải sẽ giúp Trung Quốc khác?

Cùng lúc này Vương Trạch Vinh đột nhiên thấy đầu óc mình rộng ra. Trước đây Vương Trạch Vinh chỉ nghĩ giúp người của mình, để bọn họ khống chế các nơi. Bây giờ Vương Trạch Vinh mới phát hiện làm như vậy quá nhỏ hẹp. Nếu trong lòng hắn muốn làm tốt công việc phục vụ nhân dân, cần gì phải quan tâm được mất của mình. Chỉ cần là người một lòng phục vụ nhân dân lên chức, như vậy tâm nguyện của hắn cũng thành.

Càng nghĩ, Vương Trạch Vinh cảm thấy quan khí của hắn đang tăng lên rất nhanh. Chỉ một lát mà Vương Trạch Vinh phát hiện tán ô màu tím mãi không thể đạt mức hoàn hảo, không biết từ lúc nào đã hoàn toàn hình thành.

Quan khí màu tím nồng nặc từ khắp nơi lao vào người Vương Trạch Vinh.

Cả người bị quan khí màu tím thẩm thấu, cả người hắn như được tiến hành cải tạo.

Nhận rất nhiều quan khí màu tím tiến vào, Vương Trạch Vinh nhìn thấy tán ô của mình đang xuất hiện trên bầu trời, một cảm giác rất mãnh liệt xuất hiện. Hắn dù như thế nào cũng không ngờ mình chỉ thay đổi chút suy nghĩ mà tán ô đã hoàn toàn hình thành.

Chẳng lẽ để vào được cấp cao nhất thì không thể chỉ nghĩ cho bản thân? Vương Trạch Vinh bây giờ đã bắt đầu hiểu nếu muốn tán ô hoàn toàn hình thành thì trong lòng phải có dân chúng.

Vương Trạch Vinh nghĩ vậy liền ngẩn ra, bảo sao tán ô của đám người Chu Thế Khánh không biến hoá quá nhiều.
Bình Luận (0)
Comment