Quan Khí​

Chương 1441

Vương Trạch Vinh ra khỏi nhà Lão bí thư thì trời đã tối. Tuy không có việc gì nhưng Vương Trạch Vinh khá mệt mỏi.

Vương Trạch Vinh vừa đi ra, Ngô Tán Lâm đã tiến lên mà nói:

- Trạch Vinh, đã lâu không gặp, chúng ta tìm chỗ ngồi chứ?

Vừa nãy Vương Trạch Vinh cũng chào Ngô Tán Lâm. Do có nhiều người nên hai người không nói chuyện nhiều. Hắn không ngờ Ngô Tán Lâm lại chủ động muốn ngồi một chỗ với mình.

Nghe Ngô Tán Lâm mời, Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên. Nói thật hai người đã đấu vài lần, Ngô Tán Lâm đều thất bại.

- Bí thư Ngô, tôi cũng đã lâu không gặp anh. Nghe anh.

Vương Trạch Vinh cười nói.

- Được, tôi bố trí một chút.

Ngô Tán Lâm quay đầu lại nói với thư ký:

- Cậu bố trí địa điểm để tôi ngồi với Bí thư Vương.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Lần này Ngô Tán Lâm đã khác trước, thái độ khá tốt.

- Trạch Vinh, thật không ngờ được.

Vương Trạch Vinh biết y nói về việc của Lão bí thư nên gật đầu nói:

- Đúng thế.

- Tôi sớm muốn tìm cơ hội để hai anh em ta ngồi xuống, mọi người nhiều việc nên không có cơ hội.

Ngô Tán Lâm nói.

Nghĩ đến tình hình Ngô Tán Lâm, Vương Trạch Vinh không khỏi thầm than hệ Nam Dương bây giờ đã đẩy Ngô Tán Lâm ra ngoài. Ngô Tán Lâm đã không còn bao thế lực nếu so sánh với trước kia.

Hai người nói chuyện vài câu rồi lên xe của mình.

Địa điểm là nơi Vương Trạch Vinh chưa từng đến. Hắn thấy nơi này khá được.

Đối với mấy người trong ngũ kiệt, Vương Trạch Vinh biết bọn họ đều có vòng tròn của mình tại Bắc Kinh.

Nghĩ vậy, Vương Trạch Vinh liền nghĩ đến bản thân mình. Xem ra theo sự phát triển của hắn, vòng tròn trên Bắc Kinh phải nhanh chóng thành lập. So sánh với mấy người kia thì mạng lưới quan hệ của hắn kém hơn nhiều.

Thư ký không vào, chỉ có hai người Ngô Tán Lâm và Vương Trạch Vinh ngồi trong phòng.

Nói thật Vương Trạch Vinh có nhiều việc cần trao đổi với mấy người Hạng Nam, cũng không muốn đi ăn với Ngô Tán Lâm. Nhưng hắn nghĩ Ngô Tán Lâm chủ động mời, hắn không thể không nhận.

Rót rượu cho Vương Trạch Vinh, Ngô Tán Lâm rót cho mình rồi nói:

- Trạch Vinh, con người của tôi có gì nói đó. Trước đây có hiểu lầm thì tôi hy vọng uống chén này, chúng ta bỏ qua hết.

Ngô Tán Lâm nói như vậy, Vương Trạch Vinh liền cười nói:

- Tôi vẫn luôn học tập và kính phục Bí thư Ngô.

Ngô Tán Lâm nghe vậy liền cố cười một tiếng. Hai người chạm chén và uống cạn.

Ngô Tán Lâm có vẻ cũng không vui vẻ gì mấy. Y từ trước đến giờ vẫn luôn làm việc vì lợi ích của Nam Dương, vì lợi ích Nam Dương mà mấy lần gài Vương Trạch Vinh. Kết quả Vương Trạch Vinh không ngã, y lại bị hệ Nam Dương đá đi, thành phó Ủy viên trưởng Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc.

Phó Ủy viên trưởng Đại hội đại biểu nhân dân nghe thì oai, là vị trí tốt, nhưng đây là nơi chôn vùi sự nghiệp. Ngô Tán Lâm tự nhận còn nhiều thời gian mà. Nghĩ tới tương lai của mình đã mất, Ngô Tán Lâm không cam tâm.

Vừa nãy Vương Trạch Vinh nói vẫn học tập y, Ngô Tán Lâm nghe ra như bị châm chọc. Từ trước đến giờ y không coi Vương Trạch Vinh là đối thủ, ít nhất cho rằng Vương Trạch Vinh không cùng cấp độ. Nhưng bây giờ Vương Trạch Vinh phát triển, khoảng cách cẩu y và Vương Trạch Vinh đã xa hơn.

Con người phải chấp nhận số mệnh.

Đây là suy nghĩ của Ngô Tán Lâm vào lúc này. Hôm nay thấy Vương Trạch Vinh trong nhà Lão bí thư, Ngô Tán Lâm đột nhiên có suy nghĩ nếu đối đầu không tác dụng, sao không tạo quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh? So sánh Vương Trạch Vinh có ưu thế hơn bất cứ ai, quan hệ tốt thì sẽ có lợi cho sự phát triển của mình mà. Ít nhất đối với người đi theo y thì có thêm con đường.

- Trạch Vinh, hôm nay hẹn cậu ra ăn là muốn tâm sự một chút. Sau đây cậu tới Hải Đông công tác, Hải Đông không hề dễ dàng gì. Cậu nhất định phải cẩn thận mới được.

Nhìn Ngô Tán Lâm, Vương Trạch Vinh đột nhiên hiểu ý đồ của đối phương. Ngô Tán Lâm này xem ra thấy đối đầu với mình không có lợi liền muốn cải thiện quan hệ.

Nghĩ tới đây, Vương Trạch Vinh một bên trả lời lấy lệ, một bên suy nghĩ thật nhanh. Ngô Tán Lâm đang muốn tạo quan hệ, muốn hắn tỏ thái độ. Hắn cẩn thận tính toán quan hệ của mình và Ngô Tán Lâm, ân oán cá nhân không nhiều, chủ yếu vì chức trong Bộ Chính trị nên đấu mà thô.

Nghĩ đến việc đấu đá, Vương Trạch Vinh cũng không giận Ngô Tán Lâm gì mấy. Nói thật mọi người đều đại biểu lợi ích bên mình, việc này không thể ói gì được, nói Ngô Tán Lâm sai ư? Cái này sao nói được, Bộ Chính trị vốn là như vậy, bày mưu tính kế đối phương là điều mỗi người phải làm. Nếu mọi người đều đàng hoàng đã không còn là chính trị.

Ngô Tán Lâm mặc dù đã bị loại khỏi Nam Dương, nhưng y cũng có lực lượng nhất định, nếu không sao có thể lên làm phó Ủy viên trưởng Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc?

Sau đại hội, hai người có nhiều cơ hội giao lưu, có thêm đồng minh cũng tốt hơn mà.

Suy nghĩ kỹ điểm này, Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu, nhiều người có lực lượng hơn hắn, sao Ngô Tán Lâm lại muốn quan hệ với hắn?

- Bí thư Ngô biết gì vậy?

Vương Trạch Vinh hỏi. Hắn muốn một lần nữa xác nhận ý đồ của Ngô Tán Lâm nên hỏi về Hải Đông. Nếu Ngô Tán Lâm thật lòng muốn quan hệ thì sẽ lộ tin. Tuy nói Vương Trạch Vinh biết khá nhiều nhưng hắn cũng muốn nghe Ngô Tán Lâm nói.

Ngô Tán Lâm cười khổ một tiếng, y đương nhiên hiểu ý của Vương Trạch Vinh. Nghĩ đến trước đây Vương Trạch Vinh muốn quan hệ với mình chưa chắc đã được, mình bây giờ lại muốn tạo quan hệ. Đối phương không quá tin mình, mình phải lộ vài thứ mới được.

- Trạch Vinh, chuyện Hải Đông thì tôi biết một chút. Đồng chí Ninh Quốc công tác tại Hải Đông nhiều năm, ngoài một Thị trưởng không cùng hệ bọn họ ra, hầu hết đều nghe Lô Ninh Quốc nói. Ở đây mặc dù nói là thành phố phát triển về kinh tế nhưng tư tưởng khá bảo thủ, tính bài ngoại cao.

- Bí thư Ngô, đầu tiên chưa có quy định tôi có thể tới Hải Đông không, ít nhất tổ chức chưa nói chuyện với tôi. Cho nên tôi bây giờ có phải là quan tâm hơi sớm về tình hình Hải Đông không?

Vương Trạch Vinh cười nói.

- Ha ha, Trạch Vinh, giữa chúng ta không có người ngoài, tình hình như thế nào thì mọi người đều biết. Ngô Tán Lâm tôi thật sự muốn tâm sự về công việc với cậu.

Vương Trạch Vinh nâng chén lên mời Ngô Tán Lâm rồi nói:

- Thực ra quan trường là như vậy, mỗi người đều có lúc bị điều chỉnh vị trí. Tôi luôn phục tùng quyết định của tổ chức, cũng có chuẩn bị về tâm lý.

Ngô Tán Lâm ngẩn ra rồi nói:

- Trạch Vinh, có một chuyện tôi muốn nói với cậu. Đồng chí Ninh Quốc là người có suy nghĩ, gần đây Phó Thủ tướng Chu cũng tới Hải Đông một chuyến.

Nói xong, Ngô Tán Lâm liền nhìn Vương Trạch Vinh đầy ẩn ý.

Đây mới là điều có tính thực tế, Ngô Tán Lâm nói rõ việc này là để nhắc Vương Trạch Vinh một chút.

Vương Trạch Vinh nói:

- Sau này còn mời Bí thư Ngô chỉ điểm, giúp đỡ nhiều hơn.

Ngô Tán Lâm cười nói:

- Thực ra năng lực của Trạch Vinh thì mọi người đều biết, tôi cũng không có thể nói gì. Chẳng qua lúc nào có thời gian thì mọi người tâm sự một chút.

Hai người biết lần này không thể nói được quá nhiều chuyện. Mục đích của Ngô Tán Lâm rất rõ ràng, y coi đây là cơ hội để kéo gần quan hệ với Vương Trạch Vinh. Y biết có tương lai rộng mở, dù sao mình cũng không thiệt gì mà. Chỉ cần đạt thành quan hệ với Vương Trạch Vinh, sau đó hai bên cố gắng là sẽ mật thiết ngay.

Mọi người đều hiểu Lão bí thư mất sẽ ảnh hưởng sâu sắc tới cục diện chính trị Trung Quốc. Bây giờ mặc dù còn chưa rõ nhưng nó nhất định sẽ có chuyện. Bây giờ phải cố gắng tạo đồng minh, như vậy mới có thể đứng vững.

Đang khi nói chuyện, Vương Trạch Vinh nhận được điện thì thấy là Trần Khoa Kỳ gọi tới.

Thấy là Trần Khoa Kỳ gọi cho mình, Vương Trạch Vinh đành phải nói với Ngô Tán Lâm mình có việc gấp cần đi.

Ngô Tán Lâm cũng khá khôn khéo nên không hỏi nhiều. Y biết tình hình Bắc Kinh rất phức tạp, Vương Trạch Vinh có mạng lưới quan hệ rộng, có lẽ có người có vài động tác gì đó.

- Trạch Vinh, cậu đi làm việc đi, chúng ta có nhiều cơ hội trao đổi mà.

Ngô Tán Lâm đứng lên nói.
Bình Luận (0)
Comment