Quan Khí​

Chương 1646

Hoa Thái Tường lúc này lại có chút lo lắng. Hôm nay chính là chiêu của bọn họ. Chiêu này có thể nói có một mục đích chính là khiến Vương Trạch Vinh bị đình chỉ công tác, chỉ cần Vương Trạch Vinh bị như vậy thì cục diện khó khăn ở Hải Đông sẽ được khống chế. Mất đi Vương Trạch Vinh làm tiên phong, đám người kia ở Trung ương cũng sẽ phải giảm thế công.

Bây giờ tình hình đang phát triển theo điều y muốn, chỉ cần đẩy mạnh thêm chút nữa, mình dẫn đầu tỏ vẻ Vương Trạch Vinh có vấn đề, ép hắn bị đình chỉ công tác là xong.

Trương Đại Cao nhảy ra phê bình Vương Trạch Vinh là việc tốt, có thêm vài người nữa thì hay biết mấy.

Vì vậy Hoa Thái Tường nhìn sang Hồ Bảo Tài với vẻ cổ vũ.

Hồ Bảo Tài là Phó bí thư Thành phố Hải Đông, lời nói của y có trọng lượng lớn. Lúc này y có thể đứng ra thì sẽ là đả kích mạnh vào Vương Trạch Vinh.

Thấy Hoa Thái Tường nhìn mình, Hồ Bảo Tài rất lo lắng không biết mình nên làm gì.

Tối qua Lô Ninh Quốc gọi tới, y đương nhiên là không dễ dàng tin vào lời hứa của đối phương. Nhưng Hoa Thái Tường là Phó chủ tịch nước, y biết mình tin hay không thì Hoa Thái Tường muốn điều chỉnh mình đi nơi khác là quá dễ. Mình từng phản bội lại Lô Ninh Quốc, nếu Vương Trạch Vinh ngã, Lô Ninh Quốc chiếm ưu thế thì sao?

Y nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh rồi không khí có chút giật mình. Y phát hiện Vương Trạch Vinh đang nở nụ cười, cười với vẻ châm biếm.

Nhìn thấy vậy, Hồ Bảo Tài ít nhiều bình tĩnh hơn.

Hồ Bảo Tài là người hay xem sách tướng số, trước đây y đã cẩn thận xem tướng cho nhiều quan chức. bây giờ thấy Vương Trạch Vinh như vậy, Hồ Bảo Tài thấy đối phương không hề có điềm xấu nào cả. Có lẽ Vương Trạch Vinh không nhất định sẽ vì chuyện này mà ngã.

Nếu Vương Trạch Vinh không ngã, tức là Hoa Thái Tường làm như vậy sẽ không có tác dụng gì. Chỉ cần Vương Trạch Vinh không ngã, mình có Vương Trạch Vinh làm cây đại thụ che trước mặt thì dù vài năm tới Hoa Thái Tường có lên chức, Vương Trạch Vinh cũng lên chức, mình cũng sẽ không có gì nguy hiểm cả.

Hơn nữa đây là lúc rất quan trọng đối với Vương Trạch Vinh, chỉ cần mình kiên định đứng về phía hắn, hắn sẽ cảm kích mình. Vương Trạch Vinh qua cửa lần này thì nhất định sẽ nhớ ân tình của mình.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận điều này, Hồ Bảo Tài đã có quyết định.

- Tôi xin nói vài câu.

Hồ Bảo Tài nghiêm túc nói.

Hoa Thái Tường thấy Hồ Bảo Tài phát biểu liền nở nụ cười:

- Đồng chí Hồ Bảo Tài là Phan Bằng Trình Thành phố Hải Đông, lời đồng chí nói là có trọng lượng. Chúng ta nghe ý kiến của đồng chí xem sao.

Hồ Bảo Tài nhìn quanh mọi người một vòng rồi nói:

- Là Phó bí thư thành phố, tôi muốn nói vài câu thật tâm. Thứ nhất hôm nay là hội nghị báo cáo công tác tổ chức Đại hội thể thao học sinh sinh viên, làm một lão lãnh đạo, hành vi của Ngụy lão như vậy là không thích hợp, có chuyện gì có thể theo trình tự bình thường mà phản ánh tình hình. Tôi muốn hỏi Ngụy lão là ông cho rằng hành vi này có thích hợp không? Chẳng lẽ không thể đợi lát nữa phản ánh tình hình riêng với Phó chủ tịch Hoa sao? Thứ hai dù Bí thư Vương thật sự có chuyện cũng cần phải đợi cấp trên điều tra mới có thể đưa ra kết luận, chuyện hôm nay nên dừng ở đây. Trung ương và Thành ủy Hải Đông chẳng lẽ không làm được như vậy sao?

Hồ Bảo Tài mới nói tới đây, Hoa Thái Tường đã rất khó chịu. Y vốn nghĩ Hồ Bảo Tài sẽ nói xấu Vương Trạch Vinh, vậy mà lại thành ra thế này.

Hoa Thái Tường chưa kịp nói gì, Ngụy lão đã nhảy dựng lên nói:

- Hồ Bảo Tài, tôi phản ánh tình hình với Phó chủ tịch Hoa có gì mà không thích hợp. Bầu trời Hải Đông đã bị các người che kín, tôi bất đắc dĩ nên mới phải làm như vậy.

Hồ Bảo Tài nghe nhưng không tranh cãi lại mà nhìn Hoa Thái Tường:

- Phó chủ tịch Hoa, việc này theo tôi thấy nếu có người trình thư tố cáo thì giao cho ngành chức năng điều tra, chúng ta phải tin vào cơ quan chuyên môn sẽ điều tra làm rõ.

Hồ Bảo Tài đây là nói Hoa Thái Tường là Phó chủ tịch nước, anh nếu như ở trường hợp không phân rõ trắng đen đã nói nghiêng về một phía tức là trình độ của anh quá kém. Hoa Thái Tường sao không nghe ra ý của Hồ Bảo Tài, mục đích hôm nay của y là tạm thời đình chỉ công tác của Vương Trạch Vinh mà thôi, nếu như lời Hồ Bảo Tài thì mọi kế hoạch sẽ đổ bể.

Lúc này đến lượt một ông lão họ Hoàng từng làm tư lệnh Quân khu Hải Đông đứng lên đập bàn lớn tiếng nói:

- Làm loạn à.

Hoàng lão nói:

- Phó chủ tịch Hoa, chuyện hôm nay làm tôi rất đau lòng, đỏ mặt. Hôm nay trước mặt các phóng viên tôi xin nói vài câu tâm huyết. Từ khi Bí thư Tiểu Vương đến Hải Đông, các lão đồng chí chúng tôi rất vui mừng. Công tác chống tham nhũng ở Hải Đông đạt thành tích tốt, trước đây mọi người chỉ có thể thở dài và bất đắc dĩ vì công việc, bây giờ chúng tôi đã thấy có hy vọng, thấy được hy vọng của Đảng chúng ta. Bí thư Tiểu Vương nhằm vào đám quan chức tham nhũng sẽ chạm vào lợi ích một số người.

Nói tới đây Hoàng lão chỉ thẳng vào Ngụy lão:

- Ngụy Huy, ông còn có mặt mũi ở đây mà nói chuyện sao? Ông xem con của ông đi, toàn là kẻ lợi dụng chức quyền xâm chiếm lợi ích quốc gia, ông cũng không phải thứ tốt, ông xem những chuyện khi mình đương chức làm sao, ông tưởng mình lui ra không bị xử lý là sạch sẽ sao, còn viết huyết thư? Ông giỏi thì cắn tay viết xem nào.

Mắng Ngụy lão xong, Hoàng lão lại chỉ vào Lưu lão:

- Lưu Tùng Dân, ông là cái thá gì, lúc đương chức ông làm được mấy chuyện vì dân vì nước. Ông xem mấy công ty nhà nước do ông tiến hành cải cách xem, bây giờ có bao người chỉ vào nhà ông mà chửi bới. Mẹ nó chứ, bây giờ còn ra vẻ chính khí, trên người ông có chút chính khí nào?

Hoàng lão càng mắng càng kích động, ông một lần nữa đập mạnh tay xuống bàn.

Hai người bị ông ta mắng đều cúi đầu không dám lên tiếng đáp trả.

Vương Trạch Vinh cũng biết về vị Hoàng lão này. Ông là người có uy tín cực cao trong quân đội Trung Quốc.

Mắng một hồi, Hoàng lão lúc này mới ngồi xuống.

Một ông lão ngồi cạnh Hoàng lão cũng đứng lên. Ông nhìn quanh mọi người rồi lớn tiếng nói:

- Thưa các phóng viê, các vị đều là ông vua không ngai, quốc gia chúng ta cần các vị đến chủ trì chính nghĩa. Tình hình Hải Đông là như thế nào, Bí thư Tiểu Vương là người như thế nào thì các vị không nên chỉ nghe một phía. Tôi đề nghị các vị nên xuống cơ sở hỏi thăm quần chúng. Chỉ có quần chúng Hải Đông mới có quyền lên tiếng. Vừa nãy lão Hoàng nói có hơi quá khích một chút nhưng đó là đại biểu tiếng lòng các lão đồng chí chúng tôi. Bây giờ không phải xã hội cũ, tưởng rằng bằng mấy bức thư máu giả này là mạt sát hết công lao của Bí thư Tiểu Vương ư? Quá ngây thơ.

Ông nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói tiếp:

- Bí thư Tiểu Vương, nói thật mấy lão già chúng tôi bình thường không nói gì nhưng những thay đổi của Hải Đông thì chúng tôi thấy rõ. Quốc gia chúng ta cần những đồng chí một lòng vì công việc như cậu, Đảng ta cần cán bộ phục vụ nhân dân như cậu. Nếu có người muốn hắt nước bẩn lên người cậu thì để biến hoá đưa ra chứng cứ, nếu không có chứng cứ thì không ai có thể làm gì được cậu. Mấy lão già chúng tôi dù liều mạng cũng sẽ ủng hộ cậu.

Các thành viên bộ máy Hải Đông và phóng viên tham gia đều kinh hãi. Hội nghị hôm nay quá lạ lùng, mới đầu còn tưởng Vương Trạch Vinh bị túm nhược điểm, tất cả các lão đồng chí Hải Đông đều bất mãn với Vương Trạch Vinh. Nhưng bây giờ xem ra các lão đồng chí chia làm hai phái.

Vương Trạch Vinh lúc này cũng rất cảm động, hắn không ngờ vào lúc này mà còn có lão đồng chí đứng ra nói giúp mình.

Nhìn Hoàng lão, Trịnh lão, Vương Trạch Vinh thấy chính khí rất mạnh trên người bọn họ. Hắn cũng phát hiện chính khí của mình không ngừng bị kích thích tăng lên, một tình huống bất ngờ xảy ra, đó là hắn thấy quan khí màu cam của hắn đang tăng lên, trong nháy mắt đã tạo ra một tán ô.

Vương Trạch Vinh trước đó đã nhìn ra trong quan khí của Hoa Thái Tường thì tán ô màu cam là to lớn nhất, bây giờ mình có tán màu cam thì sẽ như thế nào?
Bình Luận (0)
Comment