Quan Khí​

Chương 295

- Em nhớ anh chết được.

Tiểu Giang bay từ phía nam đến tỉnh thành rồi chạy xe đến Quán Hà. Khi Vương Trạch Vinh đến thì nàng đã tắm xong và nằm trên giường đợi hắn.

Hai người gặp nhau không nói gì mà ôm nhau. Đã lâu không gặp làm nhu cầu của hai người càng mạnh hơn.

- Em ở phía nam thế nào?

Sau cơn mưa bão, Vương Trạch Vinh mới hỏi Tiểu Giang. Mặc dù vài ngày là gọi điện cho nhau nhưng hắn phải hỏi để tỏ vẻ mình quan tâm chứ.

- Ngoài công việc ra thì chỉ nhớ anh.

Tiểu Giang nói như vậy làm Vương Trạch Vinh rất áy náy.

Thấy mặt Vương Trạch Vinh như vậy, Tiểu Giang cười hì hì nói:

- Nhưng bây giờ thì tốt rồi, khi nào nhớ thì em lại chạy tới.

Tiểu Giang vừa nói liền không nhịn được mà khóc. Vương Trạch Vinh vội vàng lau nước mắt và đè Tiểu Giang xuống dưới.

Vương Trạch Vinh cảm thấy mình hoàn toàn thoải mái. Chỉ có trên người Tiểu Giang thì hắn mới có thể thoải mái như thế này.

Tiểu Giang khi nằm trong lòng Trạch Vinh cũng cảm thấy rất an toàn, đây là chỗ dựa của đời nàng.

- Anh yêu, anh bây giờ đã là tâm điểm của cả nước. Nếu ai mà phát hiện ra anh lúc này thì xong rồi.

Tiểu Giang rất chú ý đến tình hình của Vương Trạch Vinh. Nàng đọc báo thấy nói về Huyện Đại Phường liền hưng phấn. Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền nói:

- Không nói chuyện của anh vội, nói chuyện buôn cổ phiếu của em và chị họ em đi. Anh cảm thấy vẫn không chắc chắn mấy, em tốt nhất nên đầu tư vào ngành sản xuất nào đấy đi.

Tiểu Giang cười nói:

- Em bây giờ đã chia tiền lãi làm hai phần. Một phần đầu tư vào thị trường chứng khoán, một phần đi làm đại lý của các sản phẩm nước ngoài. Lần này em mang tới mấy bộ đồ Guci cho anh đấy.

Tiểu Giang nói xong liền không mặc quần áo nhảy xuống giường đi tới vali.

Nhìn Tiểu Giang như vậy, Vương Trạch Vinh không khỏi lắc đầu.

Guci là hãng thời trang nổi tiếng trên thế giới, không ngờ Tiểu Giang lại thành tổng đại lý ở Trung Quốc, có lẽ nàng đã phải bỏ ra không ít tiền.

- Mau lại đây, anh thử xem nào.

Tiểu Giang kéo Vương Trạch Vinh dậy rồi cẩn thận ướm lên người hắn.

Vương Trạch Vinh không khỏi cảm thấy hạnh phúc và ấm áp.

Vương Trạch Vinh ở lại với Tiểu Giang một ngày rồi về Huyện Đại Phường.

Lý Trung Khánh – chủ nhiệm khu Khai Phát đã gọi điện tới mấy tập đoàn có thể đến Quán Hà đầu tư nhà máy sản xuất ô tô. Đây là chuyện lớn nên hắn đã báo cáo với Vương Trạch Vinh.

- Bí thư Vương, bây giờ có không ít tập đoàn muốn đầu tư nhà máy sản xuất ô tô ở tỉnh Sơn Nam chúng ta. Trong đó có ba tập đoàn kia là chăm chú nhất. Bọn họ dự định mua các nhà máy cũ hoặc là tự mình thành lập nhà máy mới. Từ tình hình hiện nay ở tỉnh Sơn Nam thì thấy việc thu mua là thích hợp nhất. Bọn họ bây giờ đang muốn chọn nơi để lập nhà máy sản xuất ô tô.

Lý Trung Khánh đã dành không ít công sức để tìm hiểu tình hình về các tập đoàn này.

- Anh cho rằng Huyện Đại Phường có thể thành lập nhà máy sản xuất ô tô không?

Đây mới là chuyện Vương Trạch Vinh quan tâm nhất. Nếu Huyện Đại Phường không có đủ điều kiện thì cố gắng cũng vô ích.

- Bí thư Vương, việc này chúng tôi đã cẩn thận phân tích thì thấy Huyện Đại Phường mặc dù là huyện nghèo nhưng giá cả xây dựng nhà máy lại rẻ, đây sẽ có sức hấp dẫn lớn đối với bọn họ. Đặc biệt là chính sách Luân chuyển đất đai ở Huyện Đại Phường làm các nơi khác không thể so sánh với chúng ta.

Vương Trạch Vinh gật đầu, việc này hắn biết Huyện Đại Phường có ưu thế này. Lý Trung Khánh tiếp tục phân tích:

- Bí thư Vương, Huyện Đại Phường trước đây vì điều kiện giao thông khó khăn nên hạn chế sự phát triển. Nhưng bây giờ vấn đề giao thông đã được giải quyết, đặc biệt con đường cao tốc nối từ Quán Hà đến Thiên Hà làm cho Huyện Đại Phường có ưu thế rõ ràng. Hơn nữa huyện thành Huyện Đại Phường rất lớn, có đủ điều kiện trở thành một đô thị lớn. Tôi cho rằng các tập đoàn này sẽ có hứng thú với Huyện Đại Phường.

Vương Trạch Vinh cười cười nhìn Lý Trung Khánh, không ngờ hắn ta lại làm chăm chú như vậy.

- Các anh đã liên lạc với mấy tập đoàn đó chưa?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Bí thư Vương, lần này tôi vội vàng đến tìm ngài là vì tập đoàn Thượng Khí đã đồng ý phái một đoàn khảo sát đến Huyện Đại Phường chúng ta.

- Chủ nhiệm Lý, việc này anh làm rất tốt. Chỉ cần có thái độ công tác như vậy thì tin rằng các anh sẽ làm tốt công việc. Đến lúc đó tôi sẽ gặp bọn họ.

Thấy Vương Trạch Vinh khen mình, Lý Trung Khánh cảm thấy cố gắng thời gian qua không uổng phí.

Lý Trung Khánh đi rồi, Vương Trạch Vinh cẩn thận suy nghĩ một chút thì thấy khả năng nhà máy sản xuất ô tô ở Huyện Đại Phường không phải không có. Nếu như có thể thành công thì sẽ giúp tăng trưởng kinh tế Huyện Đại Phường.

Điện thoại di động lại vang lên, thấy là số lạ, Vương Trạch Vinh nghe và nói:

- Alo, ai đó.

- Bí thư Vương, hôm nay em mời ngài ăn cơm. Không biết ngài có cho mặt mũi không?

Thì ra là Phùng Phương gọi tới. Vương Trạch Vinh cũng muốn thử năng lực của Phùng Phương nên cười nói:

- Được, cô nói địa điểm, đến lúc đó tôi sẽ đến.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh đồng ý, Phùng Phương liền vui vẻ. Phùng Phương liền đi tắm, ăn mặc và trang điểm thật đẹp. Cô không khỏi nghĩ đến công việc của mình sau này sẽ là gì.

Vương Trạch Vinh có ấn tượng khá tốt về Phùng Phương. Đây là một người phụ nữ có năng lực, biết cách ứng xử lại khá xinh đẹp làm người ta động tâm. Người khá gợi cảm, hơn nữa hôm nay Phùng Phương mặc chiếc váy ngắn màu đỏ, chiếc quần tất mỏng tôn thêm chiếc chân thật dài nên rất gợi cảm.

Thấy Vương Trạch Vinh thất thần nhìn mình, Phùng Phương không khỏi cười thầm trong lòng. Cô ta là một người phụ nữ có kinh nghiệm, biết thế nào mới có thể hấp dẫn một người đàn ông.

- Vương ca, ngài có thể đến dùng bữa, em rất vui.

Phùng Phương đưa tay ra bắt tay Vương Trạch Vinh.

- Ha ha, chỉ một mình cô thôi sa?

Vương Trạch Vinh còn tưởng rằng vợ chồng Phùng Phương hẹn mình.

- Sao vậy, một mình em hẹn ngài không được sao?

Phùng Phương cố ý nhìn Vương Trạch Vinh đầy quyến rũ.

Thấy vẻ mặt của Phùng Phương lúc này, Vương Trạch Vinh lập tức nhớ lại lần trước cô ta bóp chân mình, trong lòng không khỏi run lên. Hắn thầm than người phụ nữ này đúng là hấp dẫn. Mình vừa mới cùng Tiểu Giang cả ngày không ngờ lại dễ dàng bị cô ta....

Vương Trạch Vinh bị Phùng Phương ấn xuống ghế chính, Phùng Phương ngồi bên cạnh rót rượu cho hắn rồi nói:

- Vương ca, ngài một mình đến Huyện Đại Phường công tác nhất định là rất vất vả. Em mời ngài một ly.

Phùng Phương nói xong liền giơ chén lên uống cạn.

Thấy Phùng Phương như vậy, Vương Trạch Vinh cũng mỉm cười uống cạn chén.

- Tiểu Phùng, cô làm ở Đoàn múa có tốt không?”

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Vương ca, ngài không biết đâu, Đoàn bây giờ càng lúc càng khó làm. Em cũng không biết nên làm như thế nào.

Phùng Phương nói xong liền thở dài một tiếng.

- Huyện Đại Phường sẽ phát triển, sau này phải tăng cường thu hút đầu tư. Cô có muốn đến phòng Chiêu thương công tác không?

Nghe thấy Vương Trạch Vinh muốn điều mình đến phòng Chiêu thương, Phùng Phương nói:

- Em có thể làm gì?

Nói thật Phùng Phương rất động tâm với việc điều đến phòng Chiêu thương công tác. Ở Đoàn múa mặc dù là trưởng đoàn nhưng so sánh với phòng Chiêu thương mà nói thì kém nhiều, hơn nữa quan trọng nhất là có khả năng phát triển.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Tôi nghe nói cô đang học ngành kinh tế, hơn nữa tôi cũng coi trọng năng lực ứng biến của cô. Nếu cô đồng ý thì đến phòng Chiêu thương giữ chức phó trưởng phòng.

Tin này như một miếng bánh rơi giữa đầu làm Phùng Phương muốn ngất đi, đề bạt như vậy là quá cao. Nếu thật sự có thể lên làm phó trưởng phòng Chiêu thương, cô ta đúng là có thể khoe khoang với người khác.

- Em có được không?

Phùng Phương hỏi.

Vương Trạch Vinh biết công tác chiêu thương không dễ làm và gặp đủ loại người. Trưởng phòng Dương Hữu Phú quá cứng nhắc nên làm việc này hơi quá sức. Phùng Phương thì khác, người phụ nữ này biết cách ứng xử. Rèn luyện một thời gian thì tin rằng cô ta nhất định sẽ làm tốt công việc này.

Phùng Phương thấy Vương Trạch Vinh không phải trêu mình nên thầm nghĩ có phải là Bí thư Vương coi trọng mình. Nếu mình không tỏ vẻ một chút thì vị trí này sẽ không rơi vào tay mình. Nghĩ đến đây, Phùng Phương thấy Vương Trạch Vinh vẫn vùi đầu ăn uống. Cô ta lại nghĩ Vương Trạch Vinh là Bí thư huyện ủy trẻ tuổi như vậy, Phùng Phương không khỏi xao xuyến. Bí thư Vương còn trẻ như vậy, sau này còn phát triển cao hơn, bây giờ mình có quan hệ với hắn ta thì có lẽ mình cũng đi được xa hơn.

Lần trước Phùng Phương đã muốn lấy lòng Vương Trạch Vinh, bây giờ liền hạ quyết tâm nên đỏ mặt nhỏ giọng nói Vương Trạch Vinh:

- Không biết Vương ca muốn em làm gì?

Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên mà nói:

- Làm tốt là được.

Lời này Phùng Phương nghe được càng đỏ mặt hơn. Vương Trạch Vinh nói như vậy có phải là muốn mình...

Phùng Phương nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh:

- Nhất định làm cho Vương ca hài lòng.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Được rồi, sẽ xem biểu hiện của cô.

- Xin Vương ca yên tâm, em nhất định làm ngài hài lòng.

Phùng Phương cũng đã nghĩ rõ ràng, mình nhất định phải bắt được chức phó trưởng phòng này.

- Hôm nay đến đây thôi, vài hôm nữa sẽ tiến hành khảo sát các phòng ban. Cô chuẩn bị cho tốt.

Nhìn Vương Trạch Vinh mặc áo vào rồi đi ra ngoài, Phùng Phương suy nghĩ rất loạn.
Bình Luận (0)
Comment