Quan Khí​

Chương 314

Mặc dù trong lòng một số người có sinh ra sự ghen tị với Vương Trạch Vinh, nhưng sau khi nghĩ kĩ lại thì ai nấy đều thấy vui mừng. Cho dù tất cả công lao đều là của Vương Trạch Vinh nhưng là thường vụ huyện ủy của huyện Đại Phường thì ai cũng có thể nhận được ưu đãi từ việc này.

Vương Trạch Vinh nói tiếp:

- Chuyến đi này cũng rất thú vị. Chủ tịch tỉnh vì muốn báo cáo tốt nên dẫn tôi tới Bắc Kinh, kết quả là tôi chỉ có mỗi việc ngồi trên máy bay và ô tô đi một vòng rồi quay về.

Nghe vậy tất cả đều mỉm cười nhưng chẳng ai coi lời này là thật. Vương Trạch Vinh tới Bắc Kinh sao có thể không làm gì rồi lại quay về chứ.

- Lão Mao, hiện giờ công tác Luân chuyển đất đai của huyện Đại Phường đã khiến cho quốc vụ viện coi trọng. Bên các anh phải càng chú tâm hơn đó.

Mao Hiếu Lễ nói:

- Xin bí thư Vương yên tâm, về cơ bản thì các hạng mục đã ổn cả. Các hoạt động thoải mái hơn rất nhiều so với trước kia.

Vương Trạch Vinh nói:

- Rất tốt, bất cứ việc gì cũng đều phải làm một cách hợp lý và tuần tự. Chỉ cần như vậy thì việc khai triển công tác sẽ thuận lợi.

Tuy rằng đều là thường vụ, nhưng đây cũng là một hình thức thông báo cho mọi người biết. Mọi người có vẻ thoải mái hơn nhiều, Ôn Hòa Lâm nói:

- Bí thư Vương, từ sau khi triển khai cải cách cơ cấu thì một số đồng chí lãnh đạo có không ít ý kiến.

Vương Trạch Vinh biết rõ việc cải cách khó tránh khỏi sẽ xuất hiện vấn đề như vậy, bọn họ đang ở cương vị lãnh đạo mà bị kéo xuống thì không thể nào không có ý kiến được.

Vừa thấy Ôn Hòa Lâm nói như vậy, Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Để huyện Đại Phường phát triển thì cần phải tận dụng hết khả năng của bọn họ. Cải cách của chúng ta cũng không phải để kéo bọn họ xuống. Chỉ cần bọn họ được đào tạo đủ trình độ thì có thể đưa bọn họ lên cương vị lãnh đạo một lần nữa.

Vương Trạch Vinh mỉm cười nói tiếp:

- Huyện Đại Phường đang thời kỳ phát triển, có rất nhiều công tác mới phát sinh cần người phụ trách, không sợ không có cơ hội mà chỉ sợ không muốn được đào tạo, năng lực không thể đề cao.

Ôn Hòa Lâm nói:

- Chúng tôi sẽ nỗ lực hết sức để làm.

Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:

- Phàm là nghiêm túc đào tạo, khi có thành tích thì huyện nhất định sẽ trọng dụng. Đối với những người chống đối đào tạo, không thể thay đổi thì kiên quyết không cần.

Đây là Vương Trạch Vinh muốn bày tỏ thế lực cường đại, hắn biết trước kia có một số cán bộ lãnh đạo không thực sự chú trọng đề cao năng lực bản thân. Hắn không phải chướng mắt loại người dựa vào quan hệ, mánh khóe của cấp trên này mà là chướng mắt vì sự vô năng của bọn họ.

Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Đặng Lực Khôn nói:

- Bí thư Vương, ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị Điền Mông Lực đã bị bắt giữ. Việc này dẫn tới những phản ứng lớn trong huyện Đại Phường, tôi lo lắng chuyện của hắn sẽ gây ra một số chuyện nên chúng ta cần phải có sự chuẩn bị mới được.

Lời này vừa nói ra thì các thường vụ đều cảm nhận được vấn đề tồn tại, ngay cả Chính ủy Ban chỉ huy quân sự Lạc Kế Bình trước nay không phát biểu cũng nói:

- Bây giờ có rất nhiều ý kiến về việc này, Điền Mông Lực là người sinh trưởng ở huyện Đại Phường, việc hắn lợi dụng tiền tài nữ sắc không phải chuyện ngày một ngày hai. Người liên lụy đến hắn e là có không ít, huyện phải coi trọng mới được.

Vương Trạch Vinh nói:

- Đề nghị của mọi người rất đúng, chẳng qua việc này cũng không thể ra ngoài nói lung tung được. Có sự điều tra của cấp trên, người nào có vấn đề sẽ không chạy thoát được.

Thời gian sau đó, mọi người đều trao đổi ý kiến về công tác mình đang quản lý, Vương Trạch Vinh lại nhằm vào việc Luân chuyển đất đai và cải cách cơ cấu để sắp xếp một số chỗ.

Chiêm Lệ Quyên tự nhận là thủ hạ tâm phúc của Vương Trạch Vinh, cười nói:

- Bí thư Vương, hiện giờ ở bên ngoài đều bàn tán, nói rằng lần này ngài tới Bắc Kinh đã được Thủ tướng gặp, cũng nhận được khích lệ, có chuyện này hay không?

Vương Trạch Vinh vừa nghe thấy vậy liền cười nói:

- Tôi vừa nói tất cả đó thôi, chỉ ngồi yên trên xe đi một vòng. Không có chuyện đó.

Trưởng ban Tuyên giáo Ngô Nghi Tĩnh mặc dù không nói gì nhưng nàng lại đang nghĩ đến cuộc nói chuyện với bố mình ngày hôm qua. Ngô Chí Vũ là phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân thành phố nói qua điện thoại, lời nói đó còn vang bên tai nàng:

- Tiểu Tĩnh, lần này Vương Trạch Vinh có thể được chủ tịch tỉnh dẫn tới Bắc Kinh, bất kể hắn có được gặp thủ tướng hay không thì ít nhất trong suy nghĩ của thủ tướng đã có sự tồn tại của Vương Trạch Vinh. Hiện giờ con đang làm trưởng ban Tuyên giáo huyện Đại Phường, nhất định phải theo sát bước tiến của hắn. Bố già rồi, có thể giúp con cũng chỉ đến hiện giờ. Bước tiếp theo con cần phải dựa vào một người có thế lực thì mới có thể tiến thêm một bước. Vương Trạch Vinh chính là người như vậy.

Xuyên qua làn khói của chén trà, Ngô Nghi Tĩnh mỉm cười nhìn Vương Trạch Vinh nói chuyện, vô tình lại đem chồng mình ra so sánh rồi lại thở dài một hơi. Chồng của mình tuy rằng cũng là phó cục trưởng cục lao động của thành phố, thế nhưng nếu đặt trước mặt Vương Trạch Vinh thì lại thua kém rất nhiều.

- Bí thư Vương, tôi thấy huyện Đại Phường cần phải chuẩn bị một số việc cần thiết. Lần này có thể khiến cho quốc vụ viện coi trọng thì số lần các cấp lãnh đạo đến huyện Đại Phường khảo sát sẽ tăng nhiều.

Chánh văn phòng huyện ủy Chu Thiến Dao nói ra lời này có ý nhắc nhở Vương Trạch Vinh, nghe xong Vương Trạch Vinh tặng cho Chu Thiến Dao một ánh mắt tán thưởng.

Thấy Vương Trạch Vinh coi trọng lời nói của mình, ánh mắt Chu Thiến Dao lập tức thể hiện sự kích động. Nhìn Vương Trạch Vinh càng ngày càng phát triển, không biết từ khi nào nàng đã rất để ý cảm giác của Vương Trạch Vinh đối với mình.

- Chánh văn phòng Chu nói rất đúng, việc này chúng ta nên để ý, cả tỉnh Sơn Nam cũng chỉ có một mình huyện Đại Phường chúng ta là nơi làm thí điểm, sau này sẽ có không ít người tới khảo sát nghiên cứu. Việc này nhờ ban Tuyên giáo chuẩn bị các tài liệu cần thiết, càng tỉ mỉ càng tốt.

Ngô Nghi Tĩnh khẽ đáp:

- Chúng tôi sẽ nghiêm túc lo việc này.

Đám người Vương Trạch Vinh thì đang ở đây thảo luận công tác, còn đám lãnh đạo Quán Hà đã sớm nghị luận chuyện trong thành phố.

Chủ tịch liên đoàn lao động thành phố Ngô Quân Chính là người tin tức nhanh nhạy, ngồi ở trên bàn rượu nói với mấy cục trưởng:

- Các vị lão ca, lần này Vương Trạch Vinh kia chắc là sẽ phát triển rồi.

- Ồ, anh nghe được tin tức gì sao?

Phó cục trưởng cục dân chính Đan Trung Nghĩa hỏi.

Chủ tịch ủy ban khoa học kỹ thuật Tiền Duy Chánh nói:

- Vương Trạch Vinh có quan hệ mạnh như vậy, tiến bộ là việc sớm muộn, việc này còn phải chờ anh nói chắc!

Ngô Quân Chính nói:

- Mấy người các anh không biết đấy thôi! Có hai tin tức sẽ đưa Vương Trạch Vinh lên chức.

- Ồ, còn có hai chuyện ư!

Tiền Duy Chánh giật mình nói.

- Ha ha, chuyện thứ nhất là Vương Trạch Vinh và chủ tịch tỉnh tới Bắc Kinh, còn được gặp thủ tướng, nghe nói thủ tướng còn rất khen ngợi hắn.

Mọi người vừa nghe được tin này thì nét mặt đều lộ ra vẻ ghen tị, Đan Trung Nghĩa thở dài nói:

- Có chỗ dựa thật là khác biệt!

Ngô Quân Chính nhìn mọi người nói tiếp:

- Tin tức thứ hai e là sẽ dọa cho mấy người nhảy dựng cả lên, chính đàn thành phố Quán Hà chắc là sẽ có địa chấn!

- Cái gì?

Tin tức này so với tin đầu tiên càng khiến đám người kinh hoảng hơn.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đan Trung Nghĩa vội vàng hỏi.

Ngô Quân Chính nói:

- Có biết Điền Mông Lực - Ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị huyện Đại Phường không?

- Chính là tên ủy viên mới bị bắt sao!

Mọi người cũng không xa lạ việc này, ai cũng biết việc này.

Ngô Quân Chính nói:

- Nghe nói Điền Mông Lực lợi dụng tiền và sắc lôi kéo lãnh đạo, không chỉ có lãnh đạo thành phố đương nhiệm mà ngay cả một số lãnh đạo đã lui xuống cũng bị liên lụy. Mọi người nói chuyện này sẽ phát triển theo hướng nào?

- Việc này cũng không thể chứng tỏ Vương Trạch Vinh sẽ tiến bộ được?

Mọi người đều cảm thấy nghi hoặc việc này liên quan tới Vương Trạch Vinh.

Ngô Quân Chính khẽ cười nói:

- Nội tình chuyện này thì tôi cũng không thể nói rõ vào lúc này, mấy người tự tìm cách đi.

Lời của hắn làm cho mọi người đều ngứa ngáy trong lòng, thế nhưng bất kể là bọn họ hỏi như thế nào thì Ngô Quân Chính cũng không kể tiếp.

Tuy rằng như vậy nhưng trong lòng mọi người đều có một suy nghĩ, xem ra Vương Trạch Vinh tiến bộ là rất có khả năng!

Khi nghĩ đến việc thủ tướng cũng gặp mặt khích lệ Vương Trạch Vinh thì tất cả mọi người đều suy nghĩ cho bước phát triển tiếp theo của mình.
Bình Luận (0)
Comment