Quan Khí​

Chương 333

- Xin chào cục trưởng Nhâm.

Vương Trạch Vinh và Nhâm Quế Di đều quen biết nhau. Là lãnh đạo được phân công quản lý, trong khoảng thời gian này, Vương Trạch Vinh cũng đã làm quen với một số lãnh đạo cấp dưới của mình. Khi vừa thấy Nhâm Quế Di, Vương Trạch Vinh đang định chào hỏi thì không ngờ Nhâm Quế Oánh đã vội vàng giới thiệu.

Nhâm Quế Di gặp được Vương Trạch Vinh, cảm thấy rất hưng phấn, liền nói với Vương Trạch Vinh:

- Phó thị trưởng Vương, hiện tại đã hết giờ làm, tôi mời ngài ăn cơm. Không biết có được chấp nhận hay không?

Vương Trạch Vinh xem đồng hồ, quả nhiên đã hết giờ, dù sao mình cũng phải ăn cơm, liền cười nói:

- Để tôi mời các cô.

Nhâm Quế Di cười nói:

- Lần này nhất định phải để tôi mời. Nếu Phó thị trưởng Vương mời chúng tôi, người khác nghe thấy lại nói tôi không hiểu quy củ.

Vương Trạch Vinh cũng không từ chối nữa. Vừa lúc bên cạnh có một nhà hàng có vẻ khá náo nhiệt, Nhâm Quế Di cười nói:

- Vừa lúc nhà hàng này có mấy món rất đặc sắc, vào ăn trong này nhé.

Sau khi mời Vương Trạch Vinh vào ngồi vị trí chủ tọa, hai chị em ngồi hai bên Vương Trạch Vinh, Long Dũng Đình ngồi ở phía dưới bên phải.

- Phó thị trưởng Vương, đã sớm muốn mời ngài ăn cơm mà vẫn không có cơ hội, hôm nay thật là may mắn!

Trong lòng Nhâm Quế Di rất kích động vì hôm nay có thể mời Vương Trạch Vinh ăn cơm. Cô là người ở lâu trong quan trường, biết rõ hậu trường quan trọng như thế nào. Trước kia hậu trường của cô là Ngũ Toa Đức. Sau này Ngũ Toa Đức xảy ra sự tình ly khai Quán Hà, cô không còn hậu trường nữa nên rất sốt ruột. Cô đã sớm biết hậu trường của Vương Trạch Vinh cứng rắn, cũng có tâm tư muốn dựa vào nhưng chưa tìm được cơ hội. Hôm nay em gái tới nên cô về sớm một chút, muốn đi mua sắm với em gái, không ngờ lại gặp Vương Trạch Vinh. Lần này nhất định phải làm tốt quan hệ với Vương Trạch Vinh.

- Phó thị trưởng Vương, tôi kính ngài một ly. Chúc ngài càng thêm tiến bộ.

Nhâm Quế Di đứng dậy nâng chén nói với Vương Trạch Vinh. Nói xong, cô tự mình uống cạn chén rượu. Người trong quan trường, ai không hy vọng tiến bộ chứ? Lời này của cô rất dễ nghe.

Vương Trạch Vinh cũng uống cạn chén rượu. Đi dạo một hồi, hắn cũng cảm thấy khát, liền uống rượu thay nước.

- Cục trưởng Nhâm, du lịch là một công tác rất quan trọng, phải tập trung thời gian nhiều một chút cho công tác. Nếu thành phố Quán Hà có thể trở thành thành phố du lịch lớn, sẽ có tác dụng thúc đẩy rất lớn đối với kinh tế của Quán Hà.

Vương Trạch Vinh nghĩ tới các thắng cảnh của thành phố Quán Hà, cảm thấy phát triển du lịch là một biện pháp hữu hiệu để kéo kinh tế của toàn bộ thành phố.

Nhâm Quế Di nói:

- Phó thị trưởng Vương, hiện tại ngài đang nắm công tác này, tôi xem như thở phào nhẹ nhõm. Không nói dối ngài, tôi cũng rất muốn mau chóng phát triển du lịch Quán Hà, nhưng có một số việc cũng không phải cứ muốn là được. Xin Phó thị trưởng Vương cứ tin tưởng tôi, chỉ cần Nhâm Quế Di tôi còn ở vị trí cục trưởng cục Du lịch một ngày, cục Du lịch Quán Hà đều kiên quyết ủng hộ Phó thị trưởng Vương.

Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi cũng kính cục trưởng Nhâm một ly. Mọi người cùng mục tiêu, cùng cố gắng.

Hắn nghe được trong lời nói của Nhâm Quế Di có hai ý. Thứ nhất là cô đang là cục trưởng nhưng cũng có nhiều điều không được như ý mình, hy vọng Vương Trạch Vinh bảo hộ cô. Thứ hai là chỉ cần Vương Trạch Vinh bảo, cô sẽ trở thành người ủng hộ Vương Trạch Vinh một cách kiên định.

Nhâm Quế Oánh cười nói:

- Hai người nói chuyện trực tiếp một chút đi. Bí thư Vương, em nói cho ngài này, chị của em đã sớm muốn kết thân với ngài, hiện tại nghe nói ngài quản lý mảng du lịch, chị em nhất định sẽ trung thành với ngài.

Vương Trạch Vinh nhìn Nhâm Quế Oánh. Vốn hắn khá có thiện cảm với cô gái này. Cô công tác ở huyện đoàn Đại Phường, cong tác khá nhanh nhẹn, hôm nay nói chuyện trực tiếp như thế, có lẽ là do hai chị em đã sớm thảo luận với nhau về chuyện này. Xem ra Nhâm Quế Oánh cũng chưa xâm nhập quá sâu vào trong quan trường, bởi vậy ăn nói khá ngay thẳng.

Vương Trạch Vinh lại nhìn quan khí của hai người một chút, thấy cơ bản là nhất trí với mình, có lẽ là dùng được hai người này.

- Không cần nói lời thừa, mục tiêu của mọi người đều giống nhau.

Nói tới đây, Vương Trạch Vinh nhìn về phía Nhâm Quế Di nói:

- Cục trưởng Nhâm, tôi kính cô chén rượu này.

Hiện tại Nhâm Quế Di đã vô cùng cao hứng. Lời mà mình khó nói mới để em gái mình nói ra, giờ thấy Vương Trạch Vinh đúng là muốn tiếp nhận mình. Cô cũng biết muốn Vương Trạch Vinh tiếp nhận cần một quá trình, phải làm ra vài việc khiến Vương Trạch Vinh vừa lòng. Thứ nhất là phải cho hắn thấy lòng trung thành, thứ hai là cho hắn thấy được năng lực của mình. Chỉ cần hai điểm này làm thật tốt, hắn mới có thể chân chính tiếp nhận mình.

Tuy nhiên, từ việc này, cô cũng cảm thấy có chút lo lắng: Sao Vương Trạch Vinh lại dễ dàng tin tưởng mình như vậy? Hắn quá dễ tin người đi. Người như vậy thật sự đáng giá cho mình đi theo sao?

Cô không biết rằng Vương Trạch Vinh căn bản là không cần theo dõi, thử thách như những người khác xem cấp dưới có trung thành với mình hay không. Vương Trạch Vinh chỉ cần nhìn quan khí của cô là đã biết rõ ràng.

Mấy người đang cao hứng tán gẫu chợt nghe thấy phòng bên cạnh có vẻ rất hỗn độn, trong đó có một giọng nói rất to.

- Các người làm ăn kiểu gì vậy? Ăn cơm xong, buổi tối lại không bố trí hoạt động. Tôi thấy bài báo của các người đừng có làm nữa!

Giọng nói kiêu ngạo này vừa dứt, chợt nghe tiếng chai lọ nện ầm ầm xuống đất, vỡ tan.

- Trưởng phòng Trương, đều do chúng tôi bố trí không chu toàn. Chúng tôi sẽ an bài, nhất định cho ngài vừa lòng.

Mấy tiếng nói khuyên giải truyền tới.

Kỳ quái chính là người kiêu ngạo kia càng nháo càng hăng say.

- Nói cho các người, chúng ta nơi này là hai người, nếu mỗi người mà không bố trí hai cô em ngon lành một chút, bài báo của các người ngừng luôn đi.

Nghe thấy gã trưởng phòng kiêu ngạo này náo loạn, Vương Trạch Vinh cảm thấy nóng mặt. Thế này là tố chất gì chứ? Lại đúng lúc mình quản lý cục Văn hóa.

Vương Trạch Vinh trầm mặt đi tới phòng đó.

Nhâm Quế Di có lẽ là nhận ra giọng nói của người kia, nói nhỏ bên tai Vương Trạch Vinh:

- Là Chu Đại Thành, con trai của phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân thành phố Chu Cường.

Vương Trạch Vinh vừa nghe vậy hơn ngừng lại một chút. Mình vừa mới trở thành Phó thị trưởng, còn cần phải được Đại hội đại biểu nhân dân xác nhận. Nếu hiện tại đắc tội Chu Cường, có thể có ảnh hưởng tới việc mình trở thành Phó thị trưởng chính thức hay không?

Mặc dù có ý nghĩ như vậy, Vương Trạch Vinh vẫn đi tiếp. Phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân thành phố thì sao chứ? Nếu có đứa con như vậy thật sự là mất mặt chính quyền. Vương Trạch Vinh xem như hiểu được. Có lẽ là một xí nghiệp nào đó muốn viết một bài báo để tuyên truyền cho xí nghiệp của mình, hôm nay chuyên môn mời người chủ quản việc này đi ăn cơm. Kết quả là ăn uống cao hứng, cán bộ chính phủ yêu cầu bố trí hoạt động buổi tối, đòi có em út, nhưng đối phương lại không bố trí việc này, cho nên mượn cớ say làm càn.

Đi vào phòng, chỉ thấy chai lọ vỡ đầy sàn, một người thanh niên bộ dạng khỏe mạnh đang không ngừng lè nhè.

Thấy Vương Trạch Vinh đi tới, Chu Đại Thành nói với Vương Trạch Vinh:

- Có bố trí chưa? Phải là loại đẹp nhất nhé.

Một người bên cạnh y có lẽ là nhận ra Vương Trạch Vinh, vội vàng nói:

- Phó thị trưởng Vương!

Chu Đại Thành nghe thấy giọng nói kinh ngạc của người bên cạnh, nhìn thấy đúng là Vương Trạch Vinh, sợ tới mức tỉnh rượu, miệng nói:

- Phó, phó thị trưởng Vương, sao ngài lại tới đây?

Vương Trạch Vinh căn bản không hề để ý tới Chu Đại Thành, nói với người của xí nghiệp:

- Đều là chúng tôi giáo dục bất lực để xảy ra chuyện như vậy, tôi rất xin lỗi xí nghiệp.

Lãnh đạo xí nghiệp kia cũng nghe thấy có người nói là Phó thị trưởng Vương gì đó, nhìn nhìn Vương Trạch Vinh. Tuy thấy Vương Trạch Vinh trẻ như vậy mà là Phó thị trưởng, y hơi có chút hoài nghi, nhưng dù sao có người của chính quyền ra mặt trấn an sự việc cũng là tốt rồi.

- Không có việc gì, không có việc gì, đồng chí này uống hơn quá chén một chút.

Thấy đối phương không muốn gây chuyện, tuy nhiên Vương Trạch Vinh lại không định tha thằng ranh này. Mình vừa mới tới thành phố công tác, đang tìm một người để khai đao, mượn y thử đao vậy.

- Chu Đại Thành à? Từ hôm nay trở đi, anh tạm thời bị cách chức chờ kiểm tra.

Nói tới đây, Vương Trạch Vinh bấm số cục trưởng cục Văn hóa Cam Gia Lệ.

Cam Gia Lệ không ngờ Vương Trạch Vinh lại gọi điện thoại cho mình. Y đang ngồi ăn cơm cùng mấy cục trưởng khác.

- Cục trưởng Cam, Chu Đại Thành của cục các anh rất mất hình tượng, ở nơi đông người dám yêu cầu xí nghiệp bố trí em út. Anh quản lý như thế nào vậy? Tôi đã tạm thời cách chức anh ta.

Cam Gia Lệ thấy điện thoại trong tay đã ngắt máy, mặt mày nhăn nhó.

Cục trưởng cục Xây dựng Tưởng Hu Hưng hỏi:

- Có chuyện gì?

Cam Gia Lệ nói:

- Vương Trạch Vinh gọi điện thoại tới, nói Chu Đại Thành đòi xí nghiệp bố trí em út ngay trước mặt mọi người, bị hắn cách chức rồi.

Tưởng Hu Hưng cười nói:

- Để ý đến hắn làm cái gì? Tuy hắn là Phó thị trưởng nhưng không vào thường ủy, có đánh rắm cũng chẳng kêu được. Vốn còn tưởng hắn có chỗ dựa to lớn, xem ra chỗ dựa của hắn cũng chỉ có hạn, ngay cả thường ủy cũng không được vào. Ha ha, Chu Đại Thành là con trai của Chu Cường. Để Vương Trạch Vinh đắc tội Chu Cường đi, Chu Cường cũng không phải người dễ chọc.

Cam Gia Lệ cũng không phục Vương Trạch Vinh, liền nâng chén rượu nói:

- Uống nào.

Cục trưởng cục Đất đai Lý Cương nói:

- Cam lão đệ, việc này chú phải thận trọng mới được. Đắc tội Vương Trạch Vinh không có lợi đâu.

Cam Gia Lệ nói:

- Tuy rằng Chu Cường chỉ là phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân thành phố nhưng lại là người của Phó chủ tịch tỉnh Cố Chí Vân. Nếu tôi thực sự cách chức Chu Đại Thành theo lời Vương Trạch Vinh, anh bảo tôi làm sao bây giờ?

Mọi người vừa nghe vậy liền thông cảm nhìn Cam Gia Lệ. Việc này quả thực như vậy, Cam Gia Lệ chỉ có thể lựa chọn đứng về một phe mà thôi.

Đám người Cam Gia Lệ thấy Vương Trạch Vinh còn không được vào thường ủy, liền cho rằng hiểu được một chút về hậu trường của hắn. Hẳn là hậu trường của hắn không ổn, nếu không đã không mất vị trí thường ủy. Bởi vì phán đoán như vậy nên Cam Gia Lệ quyết định đứng về phe Chu Cường.
Bình Luận (0)
Comment