Quan Khí​

Chương 429

Lý Duy Hà từ sau khi bị bệnh liền được điều lên Đại hội đại biểu nhân dân thành phố, sau đó tim tốt lên và được điều tới cục Thủy lợi. Vốn nghĩ được làm cục trưởng, kết quả lại thành Phó cục trưởng khiến Lý Duy Hà rất buồn bực. Tình cảnh của Lý Duy Hà càng lúc càng kém, mặc dù ngồi ở vị trí Phó cục trưởng nhưng vị trí của hắn ở cuối cùng, ngay cả xe con cũng không có, hàng ngày đều đi xe đạp đi làm.

Đến cấp bậc như Lý Duy Hà thì sợ nhất chính là tết. Nghĩ đến lúc mình còn là Bí thư huyện ủy, chỉ cần đến ngày tết thì trong nhà sẽ đầy người. Nhưng sau khi hắn bị bệnh và đến cục Thủy lợi làm Phó cục trưởng, mọi người coi như coi hắn là người ngồi đó đến tuổi về hưu, người đến nhà càng lúc càng ít. Năm đầu thì còn có mấy người ôm hy vọng đến, bây giờ thì chẳng còn ai tới nữa.

- Tôi nói ông đó, ông đi tìm lãnh đạo xem có thể điều chỉnh công tác không? Con dâu của thằng cả bây giờ rất có ý kiến.

Nghe vợ nói, Lý Duy Hà liền không vui. Con dâu cả của ông là người hám lợi. Lúc đầu lấy con ông là do thấy ông có quyền thế. Sau khi ông mất quyền thế khiến cô con dâu khó chịu.

- Ừ, sang năm tôi sẽ đi tìm quan hệ.

Lý Duy Hà không thể làm gì khác là nói. Y đương nhiên biết chuyện rất khó khăn.

Đang nói chuyện thì con trai cả Lý Giang mang con dâu đi vào.

Con dâu lớn Lý Duy Hà làm việc ở cục Thuế thành phố, thu nhập của cô còn cao hơn chồng.

- Mọi người đều đang đi tặng quà, cục trưởng của mình cũng đi. Xem người ta thì hình như không hài lòng.

Hai người vừa đi tặng quà về, vào cửa cô con dâu liền nói.

Nghe thấy vậy Lý Duy Hà liền thở dài một tiếng. Đi tặng quà chính là các món mấy ngàn, bây giờ quà càng lúc càng đắt tiền.

Lý Duy Hà vẫy con trai lại rồi nói:

- Tình hình cục Vệ sinh môi trường của con thế nào rồi, năm nay có bao nhiêu?

Lý Giang nói:

- Bố, bố không phải không biết mà. Con là nhân viên bình thường thì chỉ được có hai trăm mà thôi. Nghe nói lãnh đạo mới nhiều.

Cô con dâu ở bên nói:

- Ai bảo anh không là quan chức chứ?

Hôm nay là năm mới, Lý Duy Hà chán nản ngồi trong nhà xem Tv, trong tai lại nghe tiếng oán giận của cô con dâu.

Đột nhiên điện thoại vang lên.

Cô con dâu liền cầm lấy điện thoại.

Lý Duy Hà lắc đầu, bây giờ trong nhà thì cô con dâu còn to hơn y. Cẩn thận mà nói thì cô con dâu ngoài hám lợi ra thì quan hệ xã giao khá được.

- Bố, là điện thoại của bố.

Cô con dâu đưa điện thoại tới.

- Alo, tôi là Lý Duy Hà.

Lý Duy Hà từ từ nói.

- Ha ha, Bí thư Lý, tôi là Vương Trạch Vinh, tôi sắp đến nhà chúc tết anh.

Giọng Vương Trạch Vinh đột nhiên truyền tới.

- Vương Trạch Vinh.

Lý Duy Hà lập tức ngồi thẳng dậy, y cảm thấy cả người đầy sức sống. Không ngờ lại là Vương Trạch Vinh, hắn nói muốn đến chúc tết mình.

- Trạch Vinh, chào mừng, chào mừng.

Lý Duy Hà đúng là không biết nói gì cho tốt.

Dập máy xong, Lý Duy Hà vội vàng đứng lên nói:

- Bà nó, mau, mau đi dọn nhà, nhà mình bề bộn quá.

Vừa nói y liền đứng dậy đi dọn dẹp.

Cô con dâu bĩu môi nói:

- Ai vậy bố, nhìn bố vội chưa kìa.

Bà vợ vừa dọn dẹp vừa khó hiểu hỏi:

- Ông nó kìa, ai đến thế?

Bà cũng không nghe rõ ông chồng nói chuyện với ai.

Cô con dâu nói:

- Hình như tên là Vương Trạch Vinh.

Nói đến đây mắt cô sáng rực lên, hét lớn:

- Vương Trạch Vinh.

Tiếng hét của cô con dâu làm Lý Duy Hà giật mình, y vội vàng hỏi:

- Sao thế con? Có gì không đúng ư?

- Bố nói là Vương Trạch Vinh, phó thị trưởng thường trực Thành phố Quán Hà – Vương Trạch Vinh đến nhà mình?

Cô con dâu không ngờ biết đến Vương Trạch Vinh.

Lý Duy Hà thấy con dâu mình như vậy liền có chút đắc ý nói:

- Không phải cậu ta thì là ai. Cậu ta nói đến chúc tết bố.

- Là Thị trưởng Vương.

Cô con dâu liền lao vào phòng trang điểm. Cô biết năng lực của Vương Trạch Vinh. Mặc dù cũng biết quan hệ giữa bố chồng và Vương Trạch Vinh, nhưng không ngờ lâu như vậy mà Vương Trạch Vinh lại đến thăm bố chồng, đây là chuyện lớn.

Đối với người nhà Lý Duy Hà mà nói, Vương Trạch Vinh đến là chuyện lớn.

Lý Duy Hà không ngừ chính là đến thăm lão còn có cả Phó bí thư Lữ Khai Trung cùng Bí thư đảng ủy Công an huyện Mạc Đại Bưu.

Sau khi vào nhà Lý Duy Hà, Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận được sự vắng lặng ở đây.

- Lão bí thư, quấy rầy rồi.

Vương Trạch Vinh đưa tay về phía Lý Duy Hà.

Lý Duy Hà cố giữ bình tĩnh mà nói:

- Trạch Vinh có thể đến thăm tôi là tốt rồi.

Lúc này cô con dâu Lý Duy Hà đã trang điểm xong, cô tự mình rót trà đặt trước mặt Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Thị trưởng Vương uống trà.

- Cảm ơn.

Hôm nay cô con dâu rất chăm chỉ, không ngừng rót trà cho mọi người. Vương Trạch Vinh khen:

- Bí thư có con dâu tốt thật.

Lý Duy Hà không khỏi cười khổ trong lòng nhưng ngoài miệng lại nói:

- Ừ, cũng được.

Lữ Khai Trung nói:

- Bí thư Lý, chúng tôi sớm muốn đến thăm anh, nhưng sợ làm phiền anh nghỉ ngơi.

Lý Duy Hà cười nói:

- Bệnh của tôi bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi.

Vương Trạch Vinh nói:

- Công tác bây giờ có ổn không?

Lý Duy Hà nói:

- Trạch Vinh, nghe nói cậu phát triển rất tốt ở Quán Hà.

Cô con dâu thấy bố chồng không nói chuyện của mình nên không nhịn được mà nói:

- Thị trưởng Vương, bây giờ ngài có thế lực lớn, bố em bây giờ ở cục Thủy lợi mà không có xe để đi.

Vương Trạch Vinh vừa vào đã có thể cảm nhận tình hình của Lý Duy Hà, nghe cô con dâu nói vậy liền gật đầu nói:

- Chuyện của Lão bí thư là chuyện của tôi, việc này tôi sẽ phản ánh với Thị trưởng Lưu, xin Lão bí thư yên tâm, sang năm sẽ có thay đổi.

Vương Trạch Vinh không bao giờ tùy tiện hứa hẹn, chỉ là thấy đồng minh của mình thành như vậy khiến hắn không nhịn được mà muốn giúp Lý Duy Hà.

Lý Duy Hà biết được ý của Vương Trạch Vinh, y kích động nói:

- Không thể làm phiền tổ chức được.

Vương Trạch Vinh nhìn Lý Giang rồi nói:

- Công tác của cậu bây giờ thế nào rồi?

Cô con dâu – Miêu Anh nói tranh:

- Anh ấy bây giờ có thể đi đâu chứ, làm cán bộ bình thường ở cục Vệ sinh môi trường.

Vương Trạch Vinh có thể nghe ra vẻ không hài lòng của Miêu Anh nên cười nói:

- Tôi hình như nghe nói Lý Giang học tài chính, sao lại đến cục Vệ sinh môi trường?

Lý Duy Hà nói:

- Nói chuyện của cậu đi, lần này cậu có thể về Khai Hà bao lâu?

Vương Trạch Vinh nói:

- Hôm nay sau khi đến thăm Lão bí thư, mai tôi phải lên Bắc Kinh mấy ngày.

Lý Duy Hà cười ha hả nói:

- Đúng rồi, phải lên đó vài ngày mới được.

Lý Duy Hà ở trong khu nhà cán bộ cục Thủy lợi. Đám người Vương Trạch Vinh đến khiến trong sân dừng mấy chiếc xe con làm đám hàng xóm nhà bên sợ hãi. Lý Duy Hà này sao có nhiều người đến thăm như vậy?

Vợ cục trưởng cục Thủy lợi vừa từ ngoài về thấy mấy xe con đỗ trong sân, sau khi nghe ngóng mới biết một người tên Vương Trạch Vinh đến thăm Lý Duy Hà, cô vội vàng về nhà.

Trong nhà có không ít người cục Thủy lợi đang nói chuyện, Dương Vân – cục trưởng cục Thủy lợi ngồi chính giữa. Bà vợ đi vào kéo Dương Vân sang bên mà nói:

- Lão Dương, nhà Lý Duy Hà có không ít người đến, nghe nói còn có một người là Vương Trạch Vinh. Là ai thế?

Nghe thấy cái tên Vương Trạch Vinh, Dương Vân giật mình. Hắn đương nhiên biết Vương Trạch Vinh là ai. Không ngờ Vương Trạch Vinh lại tự mình đến nhà chúc tết Lý Duy Hà.

Dương Vân nghĩ rất nhiều, nghĩ đến việc Vương Trạch Vinh đến thăm Lý Duy Hà, hắn lo lắng cho vị trí của mình.

“Xem ra mình chèn ép Lý Duy Hà hơi quá” Dương Vân thầm suy nghĩ và quyết định phải tìm biện pháp thay đổi mới được.

Vương Trạch Vinh ngồi nói chuyện với Lý Duy Hà rất lâu, sau đó ăn cơm xong rồi mới rời đi. Nhìn theo xe Vương Trạch Vinh mà Lý Duy Hà không thể bình tĩnh lại. Hôm nay Vương Trạch Vinh đến là chuyện quá lớn. Lý Duy Hà biết thực lực của Vương Trạch Vinh, càng biết quan hệ của Vương Trạch Vinh ở Thành phố Hoa Khê. Không nói đến không ít lãnh đạo cũ quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh, chỉ riêng Thị trưởng Lưu bây giờ nghe nói quan hệ rất tốt với Vương Trạch Vinh. Lý Duy Hà tin rằng chỉ cần Vương Trạch Vinh nói thì mình sẽ được thay đổi.

Miêu Anh đứng phía sau Lý Duy Hà rồi nói:

- Đi thăm một chút rồi chạy đi, cũng chẳng có chỗ tốt gì cả.

Lý Duy Hà trừng mắt nhìn Miêu Anh, y nói:

- Bảo mấy đứa chịu khó học tập mà không nghe. Biết gì chứ?

Quái lạ chính là Miêu Anh không tin, có chút lo lắng nói:

- Bố, ý bố là Thị trưởng Vương sẽ giúp chúng ta?

Lý Duy Hà cười nói:

- Con cứ chờ xem, hết tết sẽ biết.
Bình Luận (0)
Comment