Quan Khí​

Chương 445

- Các anh làm ăn thế nào vậy hả. Công tác tiếp đón cũng không làm tốt. Cần anh làm gì nữa hả.

Mạc Chính Quần vô cùng tức giận chỉ Vương Minh Viễn. Mạc Chính Quần đúng là rất giận, chuyện hôm nay làm hắn muốn điên lên.

Vương Minh Viễn bị mắng đúng là không dám nói lại. Sáng hôm nay Chủ tịch tỉnh Lữ Kính Tân bị cảm. Nguyên nhân bị cảm là do thiết bị ở nhà khách thị ủy không tốt. Nhìn Mạc Chính Quần tức giận, Vương Minh Viễn đúng là không biết sắp tới mình sẽ như thế nào?

Mạc Chính Quần sáng nay vừa đi làm thì nghe tin Chủ tịch Lữ bị cảm. Hắn rất sợ. Hôm qua Lữ Kính Tân còn khỏe như vậy, hôm nay sao lại như thế chứ? Tối qua Lữ Kính Tân khi đi tắm thì nước nóng đột nhiên ngừng chảy và toàn nước lạnh khiến Lữ Kính Tân bị lạnh.

Không ngờ là do mất nước nóng.

Nghe thấy nguyên nhân đó, Mạc Chính Quần đúng là muốn điên lên. Mất nước nóng lúc nào không mất, lại mất ngay khi Chủ tịch Lữ đang tắm.

- Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?

Mạc Chính Quần đập bàn mà nói.

Vương Minh Viễn nói:

- Bí thư, là như thế này, nước nóng trong nhà khách cung cấp từ bồn tổng, bồn tổng đột nhiên bị vỡ mất vòi nhưng rất nhanh đã sửa xong.

Mạc Chính Quần chỉ vào Vương Minh Viễn mà mắng:

- Tiếp đón Chủ tịch tỉnh là chuyện lớn. Các anh thì hay rồi, sao không lắp bình nước nóng ở trong phòng.

Vương Minh Viễn nói:

- Bí thư Mạc, ngài lần trước đã nói nếu dùng bình nước nóng thì có nguy cơ bị điện giật, chẳng may lãnh đạo tắm mà bị giật thì không tốt.

Mạc Chính Quần lúc này mới nhớ mình đã dặn việc này. Xem ra Vương Minh Viễn chăm chú chấp hành ý kiến của mình.

Vương Minh Viễn nói như vậy làm Mạc Chính Quần muốn mắng người cũng không được. Hắn run tay chỉ vào Vương Minh Viễn, cuối cùng nói một câu:

- Ra ngoài ngay.

Vương Minh Viễn là do chấp hành lệnh của hắn nên mới xảy ra chuyện mà.

Sau khi ra khỏi văn phòng Mạc Chính Quần, Vương Minh Viễn vô cùng tức giận. Ống dẫn nước đâu có xảy ra vấn đề, nguyên nhân chính là do hắn và vợ hắn cãi nhau, vợ hắn liền dập công tắc cung cấp nước nóng vào phòng lãnh đạo nên mới khiến Lữ Kính Tân bị cảm lạnh.

Vương Minh Viễn vội vàng lao vào văn phòng, ra lệnh cho nhân viên kỹ thuật thay đổi đoạn ống đó. Hắn không hy vọng có người kiểm tra thấy đó là ống tốt.

Vương Minh Viễn đang lo lắng thì lãnh đạo Quán Hà cũng đang loạn hết lên. Chủ tịch tỉnh đến Quán Hà rồi bị cảm, điều này nói rõ công tác phục vụ của Quán Hà không tốt, nói rõ công tác của Quán Hà không được, ảnh hưởng quá xấu.

Nghe thấy chủ tịch tỉnh bị cảm nặng, Chu Tài Khâm rất ngạc nhiên rồi vội vàng chạy đến khách sạn.

Chu Tài Khâm đến chưa được bao lâu thì đám người Vương Trạch Vinh cũng đến.

- Sao rồi?

Chu Tài Khâm hỏi.

Mạc Chính Quần nói:

- Các chuyên gia của bệnh viện thành phố đang chẩn trị, bệnh tình có vẻ nghiêm trọng.

- Vương Minh Viễn làm ăn thế nào vậy hả. Sao lại để chủ tịch tỉnh tắm nước lạnh?

Tề Dược Cường tức giận nói.

Phó trưởng ban thư ký Thị ủy Hồ Tiểu Hoa nói:

- Chúng ta phải tiến hành chỉnh đốn lại bộ máy nhà khách thị ủy mới được.

Cô ta sau khi dựa vào Mạc Chính Quần thì nói chuyện cũng to tiếng hơn, không biết chức vụ của mình là gì mà lại dám nói như vậy với các thường vụ thị ủy.

Trưởng ban thư ký Thị ủy Dương Hằng Bình liếc nhìn Hồ Tiểu Hoa, cô rất ghét người phụ nữ này.

Đây rõ ràng là Mạc Chính Quần cắm cái đinh bên cạnh mình. Từ sau khi Hồ Tiểu Hoa lên làm lãnh đạo, Dương Hằng Bình cảm thấy quyền lực của mình từ từ mất đi. Rất nhiều chuyện Mạc Chính Quần sai Hồ Tiểu Hoa đi làm. Mà chuyện này Dương Hằng Bình không muốn thấy.

Dương Hằng Bình vốn định nói xấu Vương Minh Viễn, nhưng bây giờ liền đổi ý mà nói:

- Nhà khách thị ủy đã làm được không ít việc, lần này ống dẫn nhiệt quá nóng mà vỡ cũng là hiện tượng bình thường, không nên truy cứu. Điều quan trọng nhất bây giờ là bệnh tình của Chủ tịch Lữ.

Ý của Dương Hằng Bình cũng là ý của mọi người bây giờ. Điều quan trọng nhất bây giờ chính là Chủ tịch Lữ có thể mau khỏi bệnh.

Trưởng ban Tổ chức cán bộ Mạch Kỳ nói:

- Trưởng ban Dương nói đúng, tôi thấy phải yêu cầu các bác sĩ chăm chú xem bệnh, dùng thuốc tốt nhất. Chủ tịch tỉnh đi kiểm tra công tác Quán Hà mà bị bệnh, Quán Hà phải có trách nhiệm.

Vương Trạch Vinh cũng nói:

- Ý của trưởng ban Mạch rất quan trọng, nhất định phải mời bác sĩ tốt nhất tới.

Mạc Chính Quần gật đầu nói:

- Lần này có bác sĩ từ trên tỉnh tới. Nhưng tôi đã thông báo đến bệnh viện thành phố điều bác sĩ giỏi nhất tới.

Tề Dược Cường nói:

- Phải lập tức báo cáo lên tỉnh.

Khi nói lời này hắn liefn nhìn quanh mọi người.

Mạc Chính Quần nói:

- Việc này không vội, phải nghe ý kiến của Chủ tịch Lữ.

Hắn liếc nhìn Tề Dược Cường, chủ tịch tỉnh bị cảm mà báo cáo lên tỉnh thì ai biết sẽ có hậu quả gì.

Hơn nữa chuyện chủ tịch tỉnh bị bệnh mà truyền ra thì mình sẽ bị hại, tên Tề Dược Cường này muốn hại mình. Mạc Chính Quần thầm nghĩ như vậy.

Chu Tài Khâm mặc dù không thích Lữ Kính Tân, nhưng đây là chuyện lớn thì sao có thể tùy tiện để lộ ra. Đến lúc đó Lữ Kính Tân trách tội thì cũng không ai tốt được.

Các thường vụ đều đang suy nghĩ, chủ tịch tỉnh bị cảm tuyệt đối không thể nói loạn. Chẳng may cấp trên hiểu sai rồi có động tác gì đó với Lữ Kính Tân thì cuộc sống của mọi người càng thêm khổ.

Mạc Chính Quần càng nghĩ nhiều hơn, việc này dù như thế nào cũng không thể để lộ ra được.

Mạc Chính Quần nhìn mọi người rồi trầm giọng nói:

- Tôi yêu cầu mọi người một việc, ai cũng không thể nói ra chuyện này. Ai nói ra thì người đó phải chịu trách nhiệm.

Chu Tài Khâm cũng nói:

- Bí thư Mạc nói đúng, mọi người nhất định phải chấp hành.

Hắn cũng nghĩ tới hậu quả của việc này, bây giờ quan trọng nhất là phải giữ bí mật.

Mạc Chính Quần đi vào chỗ ở của Lữ Kính Tân. Lữ Kính Tân đang được truyền dịch, mấy bác sĩ đang vây quanh quan sát bệnh tình của y.

Viện trưởng bệnh viện thành phố Cổ Kiến Lâm cũng tự mình chạy đến. Đây là cơ hội tốt với hắn để đến gần Chủ tịch tỉnh.

Thấy Mạc Chính Quần đi vào, Lữ Kính Tân cố gượng cười mà nói:

- Không có gì đâu, chỉ là bị cảm lạnh mà thôi. Tôi truyền dịch một chút là tốt rồi.

- Chủ tịch Lữ, tôi muốn nhận sai với ngài, do tôi bố trí không tốt. Hệ thống cung cấp nước của khách sạn có vấn đề, ống dẫn đột nhiên bị vỡ.

Lữ Kính Tân xua tay mà nói:

- Tình hình bình thường mà thôi, anh không nên làm khó nhân viên, việc này chỉ là hiện tượng ngẫu nhiên mà thôi.

Chu Tài Khâm đứng ở một bên rồi nói:

- Chủ tịch, ngài có chỉ thị gì không?

Lữ Kính Tân nhìn Chu Tài Khâm một chút rồi nói:

- Hôm nay không thể đi kiểm tra rồi, ngày mai đi. Bố trí mọi người đi đến các nơi xem một chút.

Chu Tài Khâm theo lệnh đi ra ngoài làm việc.

- Các anh ra ngoài đi, tôi có việc cần trao đổi.

Lữ Kính Tân nói với bác sĩ.

Thấy mọi người đi ra, Lữ Kính Tân nói:

- Chuyện tôi bị bệnh, anh xử lý như thế nào?

Mạc Chính Quần nói:

- Chủ tịch Lữ, tôi đã yêu cầu mọi người không được truyền tin này ra ngoài.

Lữ Kính Tân rất hài lòng với cách này. Lần này đến Thành phố Quán Hà, y có hai mục đích. Một là kiểm tra trước khi Phó thủ tướng Lục đến, ngoài ra chính là chuẩn bị cho Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh sắp diễn ra. Đương nhiên cũng là vì ủng hộ Mạc Chính Quần. Y không hy vọng chuyện này truyền ra sẽ bất lợi với mình.

Lữ Kính Tân cũng chỉ có thể làm thêm một khóa nữa. Ở tuổi này của y nếu như truyền ra tin mình bị bệnh thì sẽ bị đối thủ túm lấy nhược điểm. Đến lúc đó không biết đám người kia sẽ làm gì nữa?

Mạc Chính Quần không khỏi thở phào nhẹ nhõm vì Lữ Kính Tân hài lòng với cách xử lý của mình. Khi hắn đi ra thấy các thường vụ Quán Hà đứng ngoài cửa liền nói:

- Tình hình của Chủ tịch Lữ bây giờ đã tốt lên, hôm nay phải truyền dịch nên không thể đi kiểm tra. Bắt đầu từ ngày mai sẽ triển khai công việc.

Mọi người sắp rời đi thì Phó chủ tịch tỉnh Đàm Vân Chương đi tới nói với Chu Tài Khâm và Vương Trạch Vinh:

- Hai anh cùng tôi đến khu Khai Phát xem một chút. Nghe nói khu Khai Phát Quán Hà làm rất tốt, vừa có hạng mục lớn hơn một tỷ đô.

Chu Tài Khâm nói:

- Hoan nghênh Phó chủ tịch tỉnh Đàm đến khu Khai Phát kiểm tra công việc.

Chu Tài Khâm nháy mắt với Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh đương nhiên biết ý của hắn đó là muốn mình thông báo với Chu Thiến Dao trước.

Vương Trạch Vinh gật đầu, sau khi Chu Tài Khâm và Phó chủ tịch tỉnh Đàm Vân Chương ra trước, liền gọi cho Chu Thiến Dao báo việc này.
Bình Luận (0)
Comment