Quan Khí​

Chương 496

Sau khi lên tầng trên, Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên, đây là nơi như một sàn nhảy khổng lồ, chỉ là sàn nhảy này rất đẹp, đèn chùm lung linh tuyệt đẹp, xung quanh còn có không ít phòng nhỏ.

- Ha ha, Ngô thiếu gia sao bây giờ mới đến? Liễu U đã biểu diễn một điệu nhảy rồi đó.

Một tên thiếu gia đi lên chào Ngô Uy Hoa.

Hạng Định ở bên Vương Trạch Vinh nói:

- Con trai Bộ trưởng bộ Xây dựng Dương Lạc, không muốn làm chính trị, chỉ muốn kinh doanh.

Sau khi chào Ngô Uy Hoa, Dương Lạc liền đứng lên cười cười chào mấy người.

Ngoài Dương Lạc, đám thiếu gia ở đây đều đứng lên chào Ngô Uy Hoa. Ngô Uy Hoa về cơ bản thành trung tâm nơi này.

Vương Trạch Vinh thở dài nói:

- Ngô thiếu gia có quan hệ rộng đó nhỉ.

Hạng Định nói:

- Nơi này bố anh ta to nhất, đương nhiên lấy anh ta làm trung tâm.

Ngô Uy Hoa nói với mọi người:

- Các vị, hôm nay tôi giới thiệu một người với mọi người. Đây là Vương đại sư, sư phụ của tôi.

Nghe Ngô Uy Hoa giới thiệu, một tên tỉnh Giang Sơn nói:

- Chính là Vương Trạch Vinh ở nước Pháp đó ư?

Vương Trạch Vinh liền nói:

- Tôi chính là Vương Trạch Vinh.

- Ha ha, quả nhiên là anh, bảo sao Ngô thiếu gia đến muộn như vậy.

- Sao, Liễu U đâu rồi, đã lâu không thấy cô ấy nên cũng nhớ.

Ngô Uy Hoa lớn tiếng nói. Hắn đi đến trước một bàn ngồi rồi nói:

- Vương ca, mau ngồi xuống nghỉ một lát.

Dương Lạc cười nói:

- Có nhiều gái nắm đó, ôm vào người tuyệt vời.

Ở giữa sân khấu có một cô gái trẻ tuổi đang nhảy, mỗi một động tác đều vô cùng hấp dẫn.

Nhìn màn múa đó, Ngô Uy Hoa cau mày nói:

- Tiểu Dương, sao chú lại thích xem mấy cái này. Tôi nói với chú, phải xem Kinh kịch, đó mới là văn hóa Trung Quốc.

Dương Lạc nói:

- Được rồi, mấy cái đó tôi không thích, vừa nhìn đã muốn đi ngủ.

Vương Tú Toàn cũng nói theo:

- Xem ra tôi giống lão Dương rồi, tôi cũng có cảm giác đó.

Ngô Uy Hoa nghiêm túc nói:

- Các người đúng là.

Hắn quay đầu nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Vương ca, anh là người trong quan trường, thứ này dù không thích thì anh cứ cắn răng mà xem.

Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu mà nói:

- Sao lại thế?

Ngô Uy Hoa nói:

- Vương ca, cái này anh không hiểu đâu. Anh có thấy nhiều lãnh đạo Trung ương xem Kinh kịch trên Tv không?

Vương Trạch Vinh nói:

- Cái này có quan hệ gì với việc tôi có xem hay không?

Ngô Uy Hoa nói:

- Muốn tiến bộ nhất định phải đi lên trên, đây là một đạo lý rất quan trọng.

Vương Trạch Vinh mặc dù gật đầu nhưng không hiểu mấy.

Ngô Uy Hoa thấy bộ mặt của Vương Trạch Vinh như vậy liền nói:

- Đây là điều tôi cân nhắc ra. Đến một vị trí nhất định, cần phải thể hiện nho nhã trước mặt mọi người. Anh là cán bộ cấp sở, mỗi ngày đều ngâm nga bài hát thời thượng có phải mất mặt không? Đặt mình nghe Kinh kịch thì mọi người nghĩ anh thế nào? Đương nhiên cho rằng anh có học vấn, anh có thể hưởng thụ cái này thì nói rõ học vấn của anh cao, càng biểu hiện hài lòng thì học vấn càng sâu.

Vương Trạch Vinh bây giờ coi như bội phục Ngô Uy Hoa rồi.

- Được rồi, thứ này tôi nói cũng không rõ, anh từ từ suy nghĩ, bây giờ xem mấy cái thô tục này đi.

- Ngô thiếu gia, ngài đã đến.

Lúc này một người phụ nữ từ phòng bên cạnh đi ra.

Vương Trạch Vinh nhìn thì thấy đó là Liễu U.

Liễu U hôm nay mặc bộ đồ dạ hội, ngực lộ ra không còn một mảnh, hình ảnh khác hẳn trên Tv.

Trên Tv, Liễu U vô cùng ngay thơ, dù như thế nào cũng nhìn thấy cô ta là gái trinh, nhưng bây giờ cô ta như một cô gái qua tay bao kẻ rồi.

- Mau lại đây tiếp Vương ca của anh.

Ngô Uy Hoa cao hứng lớn tiếng nói với Liễu U.

Liễu U nghe nói hôm nay Ngô Uy Hoa đến nên đã cẩn thận ăn mặc. Vừa nãy cô biết Ngô Uy Hoa đến nhưng không đi ra mà cố ý trang điểm lại, hơn nữa còn đổi bộ váy hở ngực đầy quyến rũ.

Liễu U mấy năm nay mặc dù kiếm được không ít tiền nhưng cô hiểu rõ mình không là gì trước mặt đám thiếu gia này. Cô muốn có quan hệ với một thiếu gia, nếu có thể thành công cô coi như đã đạt được mọi thứ. Nhưng mà mấy năm nay cô chỉ ngủ và kiếm tiền, chứ chưa quyến rũ được tên thiếu gia nào.

Nghe Ngô Uy Hoa nói bảo cô tiếp Vương ca nào đó, Liễu U không khỏi động tâm. Có thể được Ngô Uy Hoa gọi như vậy không phải người bình thường, nhất định là người có thế lực.

Nghĩ vậy Liễu U liền cố ra vẻ ngây thơ, rồi từ từ ngồi xuống bên cạnh Vương Trạch Vinh.

- Vương ca, trước kia chưa từng gặp được anh.

Nghe Liễu U nói với mình như vậy, Vương Trạch Vinh có chút thất thần, hình ảnh trước kia lại xuất hiện trước mặt.

- Tiếp Vương ca, không nghe lời người khác.

Ngô Uy Hoa nói.

Hạng Định lúc này đã ôm một ngôi sao mà nhảy, hai người vừa nhảy vừa cười nói.

Thấy Hạng Định như vậy, Vương Trạch Vinh coi như lần đầu tiên thấy hắn như thiếu gia, bây giờ mới thấy hắn háo sắc.

- Liễu tiểu thư gần đây đang đóng phim gì?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Ngô Uy Hoa đứng lên nói:

- Hai người nói chuyện, tôi đi chơi một chút.

Thấy Ngô Uy Hoa đi, Vương Trạch Vinh phát hiện mấy tên thiếu gia kia cũng đã đi tìm gái.

Tâm trạng Liễu U lúc này đã thả lỏng hơn chút, cầm lấy một quả đào đưa cho Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Vương ca, anh đào ăn rất ngon, anh ăn thử coi.

Bởi vì chuyện quá đột nhiên nên Vương Trạch Vinh vô thức mở miệng ra.

Sau khi ăn quả đào, ngón tay Liễu U lướt trên miệng Vương Trạch Vinh một chút, giống như là Vương Trạch Vinh hôn tay Liễu U vậy.

- Anh không phải người tốt.

Liễu U nhỏ giọng nói giống như Vương Trạch Vinh chiếm gì của cô vậy.

Vương Trạch Vinh không phải là tên thanh niên năm đó, hắn đột nhiên cảm thấy vô vị khi Vương Trạch Vinh đứng bên mình.

Thực lòng mà nói Liễu U cũng đẹp, khoảng ngực trắng lộ ra rất đẹp, càng mê người đó là khe sâu kia.

Nhưng không biết như thế nào mà Vương Trạch Vinh không hề hứng thú với cô gái này.

- Vương ca, em mời anh nhảy một điệu được chứ?

Thấy dáng vẻ này của Vương Trạch Vinh, cô cười thầm trong lòng. Cô nghĩ Vương Trạch Vinh bị mình hấp dẫn nên ngẩn ra. Cô đột nhiên cảm thấy có lẽ mình sẽ quyến rũ được người đàn ông này.

Nghe thấy lời mời của Liễu U, Vương Trạch Vinh đầu tiên định từ chối nhưng vì mặt mũi nên vẫn gật đầu đứng lên.

Liễu U ôm lấy Vương Trạch Vinh, cả người gần như dán vào trong lòng Vương Trạch Vinh.

Dù sao cũng là diễn viên nên dáng người Liễu U rất được, nhảy rất đẹp, mọi động tác đều mê người. Càng đặc biệt là mặt cô rất ngây thơ.

Mặt đầy ngây thơ nhưng cơ thể không ngừng cọ sát vào người Vương Trạch Vinh. Cô dùng cơ thể mình dụng chạm vào chỗ đó của Vương Trạch Vinh, nhưng trên mặt cô không có biểu hiện gì.

Vương Trạch Vinh bị Liễu U khiêu khích như vậy nên rất nhanh có phản ứng ở bên dưới.

Cảm nhận chỗ đó của Vương Trạch Vinh đẩy vào bụng dưới mình, mặt Liễu U không ngờ lại đỏ lên, nhẹ nhàng nói:

- Vương ca xấu quá.

Liễu U đã hoàn mỹ tận dụng kỹ năng biểu diễn, vẻ mặt trông rất đáng thương giống như là một cô gái ngây thơ bị Vương Trạch Vinh khi dễ vậy.

- Vương ca, sao trước kia không thấy anh đến đây?

Nghe Liễu U hỏi như vậy, Vương Trạch Vinh mặc dù hưởng thụ động tác của Liễu U, nhưng đầu rất tỉnh táo. Thanh xuân ngọc nữ ư, hắc hắc.

- Mới từ nước ngoài về.

Vương Trạch Vinh nói.

- Ồ.

Liễu U có chút thất vọng, cô cảm thấy Vương Trạch Vinh không phải con trai lãnh đạo lớn nào như mình nghĩ.

- Vương ca kinh doanh ư?

Liễu U một lần nữa hỏi để xác nhận suy nghĩ của mình.

- Chỉ là công ty nhỏ có vài người mà thôi.

Liễu U đoán Vương Trạch Vinh chỉ là một thương nhân nên có chút thất vọng. Chẳng qua nghĩ đến Vương Trạch Vinh hình như có quan hệ tốt với Ngô thiếu gia nên không hề tỏ vẻ mất hứng với Vương Trạch Vinh, vẫn cười nói với Vương Trạch Vinh.

Vừa nhảy Liễu U vừa lén nhìn Ngô Uy Hoa, cô hy vọng quyến rũ được Ngô Uy Hoa.

Tiếng nhạc dừng lại, Vương Trạch Vinh vội vàng thoát khỏi Liễu U mà ngồi xuống. Liễu U cũng thở phào nhẹ nhõm như được giải thoát.
Bình Luận (0)
Comment