Quan Khí​

Chương 586

Trận động đất cấp tám ở Thành phố Thường Hồng có sức phá hoạt rất lớn. Đường ra bên ngoài chưa được thông, theo tình hình hiện nay thì muốn thông được đường cần phải có thời gian. Tâm trạng Vương Trạch Vinh rất không tốt, mỗi một phút đồng hồ sẽ là mạng sống của một người. Hắn cảm thấy trọng trách trên vai mình rất nặng.

Đúng lúc này một quân nhân vội vàng đi đến bên cạnh Vương Trạch Vinh, kính chào rồi nói:

- Chính ủy Quân khu Thường Hồng Trương Chấn Trung. Đây là thường vụ duy nhất còn sống sót.

Vương Trạch Vinh vội vàng bắt tay y mà nói:

- Chính ủy Trương, bây giờ cứu người quan trọng hơn, quân đội do anh phụ trách.

- Xin Bí thư yên tâm, tôi lập tức sẽ bắt tay vào công việc. Y cũng không nói gì thêm, Vương Trạch Vinh liền giao một vài công việc trong tay mình cho y. Cuối cùng đã có một thường vụ nữa đến, Vương Trạch Vinh thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù chỉ có mấy tiếng nhưng y cảm thấy áp lực của mình là quá lớn.

Bây giờ đã gần năm giờ chiều, Vương Trạch Vinh đột nhiên nghĩ đến nếu không có điện thì sao? Những người trong khu tai nạn ở trong đêm sẽ như thế nào? Bây giờ rất nhiều người bị thương cần ánh sáng để kích thích, không có ánh sáng cũng đâu thể cứu được người.

- Gọi Quách Thư Quân lại đây. Vương Trạch Vinh nói với Khương Tắc Xương. Nhìn Quách Thư Quân vội vàng đi tới, Vương Trạch Vinh nói:

- Giao cho anh một nhiệm vụ, dù như thế nào thì trước tám giờ cũng phải thông các điểm phát thanh. Quách Thư Quân nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy liền lớn tiếng nói:

- Xin Bí thư Vương yên tâm, bây giờ tòa nhà phát thanh không bị ảnh hưởng quá lớn, chúng tôi có thể chia làm hai tổ. Một tổ đi đến các nơi lắp ráp lại thiết bị, tổ còn lại cố gắng lợi dụng đường truyền để tiến hành phát sóng. Vương Trạch Vinh xua tay nói:

- Không cần phức tạp như vậy, tôi chỉ cần anh làm một việc đó là khiến toàn bộ người dân nghe được tiếng truyền thanh. Vương Trạch Vinh muốn chính là để người dân toàn thành phố hiểu được Đảng và chính quyền đang quan tâm bọn họ. Quách Thư Quân thở dài một tiếng rồi nói:

- Việc này dễ làm thôi, đường truyền đã có. Vương Trạch Vinh nói:

- Cái này tôi không khỏi biết, tôi chỉ cần các anh nối được đường truyền thanh là được. Tám giờ tôi sẽ phát biểu với toàn thành phố. Quách Thư Quân cung kính nói:

- Xin Bí thư yên tâm, cho dù liều mạng chúng tôi cũng sẽ thông trước tám giờ. Vương Trạch Vinh nói tiếp:

- Bây giờ không có điện, anh dù là dùng xăng dầu để phát điện cũng phải cho sóng truyền thanh hoạt động. Quách Thư Quân biết đây là Vương Trạch Vinh đang khảo nghiệm mình, y lập tức đồng ý rồi đi làm việc. Vương Trạch Vinh tìm Tiền Hồng đến rồi nói:

- Lão Tiền, tình hình đêm nay rất quan trọng. Đây là đêm đầu tiên sau khi động đất, rất nhiều người bị vùi trong đống đổ nát cần cứu. Anh phải lập tổ cứu chữa suốt đêm. Tiền Hồng lúc này đang rất mệt nên nói:

- Xin Bí thư Vương yên tâm, việc này tôi đã suy nghĩ và dự định tìm xăng dầu và máy phát điện. Có điện, chúng tôi sẽ tiến hành suốt đêm. Vương Trạch Vinh vỗ vai Tiền Hồng rồi nói:

- Trên vai chúng ta có trách nhiệm rất nặng. Tôi cần anh ủng hộ, cố gắng làm việc. Tiền Hồng nghiêm túc nói:

- Bí thư Vương, là một Đảng viên, đây là công việc tôi nên làm. Nhìn Hoàng Bưu – Cục trưởng cục Địa chấn đi theo phía sau Tiền Hồng, Vương Trạch Vinh nhíu mày nói:

- Cục trưởng Hoàng, xảy ra động đất lớn như vậy nhưng cục các anh sao không biết trước vậy hả? Hoàng Bưu rất oan ức mà nói:

- Bí thư Vương, trước đó chúng tôi đã đo được cơn địa chấn và báo cáo lên Thị ủy. Nói đến đây y còn rút một bản công văn trong người ra đưa cho Vương Trạch Vinh. Hoàng Bưu biết đây là thứ duy nhất có thể giữ mạng mình. Xảy ra động đất lớn như vậy làm cho y vô cùng lo lắng. Vương Trạch Vinh cẩn thận nhìn thì bản báo cáo này nói động đất cấp bốn. Hoàng Bưu nói:

- Tôi đã báo cáo lên Thị ủy, Bí thư thị ủy cho rằng động đất nhỏ nên không quan tâm. Lúc ấy có một công ty nước ngoài muốn đến Thường Hồng đầu tư, Thị ủy sợ truyền ra sẽ ảnh hưởng đến đầu tư nên mới thành như vậy. Vương Trạch Vinh nói:

- Việc này lãnh đạo cấp trên sẽ điều tra. Công tác của anh bây giờ là mau chóng tổ chức người trong cục cứu người. Vương Trạch Vinh không có thời gian suy nghĩ việc này, cứu người mới là quan trọng. Hoàng Bưu thầm lau mồ hôi lạnh. Sau khi bố trí xong một vài công việc, Vương Trạch Vinh đi đến một địa điểm cứu người. Người cầm đầu là một lão đồng chí đứng dưới cờ đảng, Vương Trạch Vinh hỏi:

- Lão đồng chí, tình hình thế nào rồi? Thấy là Vương Trạch Vinh, lão đồng chí này nói:

- Bí thư Vương, tình hình nơi này rất phức tạp, có vài người bị chôn ở dưới, dùng máy móc thì không được, chỉ có thể dùng tay cào từng chút một. Vương Trạch Vinh nhìn thấy tay không ít người chảy máu. Thấy đã cào ra được một hố to, Vương Trạch Vinh xắn tay áo lên rồi đi tới cùng cào đất với mọi người.

- Bí thư Vương, ngài phải chủ trì mọi việc, nên để chúng tôi làm. Lão đồng chí nói với Vương Trạch Vinh. Thấy Bí thư thị ủy tự tay cào đất, người xung quanh cũng dần dần tụ lại, mọi người cùng hợp sức nên làm khá nhanh. Vương Trạch Vinh dùng hành động của mình để kêu gọi mọi người. Mọi người vốn đang mệt đột nhiên có luồng thuốc kích thích nên tốc độ cũng nhanh hơn. Thấy bên dưới đã thấp thoáng có bóng người, Vương Trạch Vinh không để ý đến máu trên tay mà lớn tiếng nói:

- Mọi người phải kiên trì, tôi là Bí thư thị ủy Vương Trạch Vinh. Mọi người nhất định phải tin vào Đảng, chính quyền. Chúng tôi đang cứu viện, mọi người nhất định sẽ được cứu. Dưới sự chỉ huy của Vương Trạch Vinh, từ trong đống đổ nát đã có năm người được cứu ra. Khi Vương Trạch Vinh ôm một đứa bé từ dưới đất lên, đứa bé giơ cao hai tay lên trời. Trên mặt Vương Trạch Vinh cũng nở nụ cười rạng rỡ, nhất là tay hắn vẫn còn chảy máu. Lâm Xuân Huy phóng viên của Nhật báo Thường Hồng vẫn đi theo phía sau Vương Trạch Vinh, y biết phải ghi lại tình huống khu tai nạn. Hôm nay y đã chụp được không ít ảnh. Thấy người đã được cứu, một nhân viên tổ cứu nạn vội vàng đi lên băng bó tay cho Vương Trạch Vinh.

Nhìn tay Vương Trạch Vinh được băng bó, từ từ có nhiều người vỗ tay và hoan hô.

- Đảng Cộng sản vạn tuế.

- Chính phủ vạn tuế. Tiếng vỗ tay càng thêm náo nhiệt. Vương Trạch Vinh xua xua tay với mọi người rồi mau đi ra ngoài. Còn rất nhiều công việc chờ hắn đi làm.

Vương Trạch Vinh nhìn đồng hồ và nghe Khương Tắc Xương báo cáo tình hình cứu nạn, Vương Trạch Vinh nói với Khương Tắc Xương:

- Thời gian chính là mạng sống, các đồng chí chúng ta nhất định phải nhớ rằng trên tay bọn họ nắm giữ mạng sống con người.

Hơn bảy rưỡi tối Quách Thư Quân chạy đến báo cáo:

- Bí thư Vương, chúng tôi đã chia thành phố ra làm mấy khu, mỗi khu đều bố trí thiết bị truyền thanh. Bây giờ đã có thể truyền thanh. Nghe thấy đã có thể truyền thanh, Vương Trạch Vinh liền khen Quách Thư Quân:

- Tôi đại biểu Thị ủy cảm ơn công tác của các anh. Lúc này Tiền Hồng cũng đi tới nói với Vương Trạch Vinh:

- Bí thư Vương, chúng tôi tìm được một ít xăng dầu, lát nữa khi trời hoàn toàn tối sẽ phát điện. Ngoài ra, chúng tôi còn đưa một vài xe cộ sử dụng được đến hiện trường cứu nạn. Ánh đèn xe có thể chiếu sáng. Vương Trạch Vinh rất vui vì Tiền Hồng nghĩ được như vậy nên nói:

- Tốt quá, nhất định phải đảm bảo từng địa điểm cứu nạn đều phải có điện. Sau khi giải quyết chuyện truyền thanh và điện, tâm trạng Vương Trạch Vinh khá vui vẻ. Tối nay sẽ không dừng lại, sẽ có nhiều người hơn nữa được cứu. Ngay khi Vương Trạch Vinh bố trí công việc, ở huyện Thạch Sơn – Tổng bí thư đang rất lo lắng tình hình trong Thành phố Thường Hồng. Nhìn trời dần tối, Tổng bí thư nói với Tư lệnh Quân khu tỉnh Trắc Đại Hà:

- Còn bao lâu nữa thì đường mới thông? Trắc Đại Hà cũng rất lo lắng. Y đã phái lực lượng mạnh nhất nhưng đường bị lún sụt quá nhiều nên tiến triển rất chậm.

- Thủ trưởng, tôi vừa đi xem tình hình thì có lẽ chiều mai mới thông được.

Nghe thấy thế, Tổng bí thư nhíu mày nói:

- Quần chúng khu tai nạn cứ mỗi phút đều đang nằm giữa ranh giới chết và sống, hy vọng các anh tăng nhanh tốc độ. Sáng mai dù như thế nào cũng phải thông đường.

Nói đến đây Tổng bí thư nhìn Uông Nhật Thần mà nói:

- Đồng chí Uông Nhật Thần, trời đang sắp tối, tôi lo rằng hành động cứu nạn của Thành phố Thường Hồng sẽ bị ngừng lại. Nếu như vậy sẽ có rất nhiều người không được cứu. Uông Nhật Thần nói:

- Quân đội đã mang vào một vài thiết bị chiếu sáng nhưng vẫn thiếu nhiều. Tôi hỏi xem Vương Trạch Vinh bố trí như thế nào.

Tổng bí thư nói:

- Áp lực của đồng chí Vương Trạch Vinh là rất lớn. Chẳng qua ở tình hình này đúng là cơ hội khảo nghiệm các đồng chí lãnh đạo chúng ta. Đối mặt với áp lực cần phải có lãnh đạo thừa nhận.

Uông Nhật Thần rất nhanh gọi điện được cho Vương Trạch Vinh.

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, bây giờ trời sắp tối, các đồng chí bố trí như thế nào?

Vương Trạch Vinh nói:

- Báo cáo Bí thư Uông, xin ngài báo cáo lại Tổng bí thư, Thành phố Thường Hồng đang tiến hành cứu nạn từng phút một, rất nhiều người bị thương đã được cứu ra. Tôi phân công như sau, đã chia thành phố thành mấy khu vực. Bắt đầu từ tám giờ tôi sẽ thông qua sóng truyền thanh để phát sự quan tâm của Trung ương và tỉnh, kích thích sự tin tưởng của quần chúng nhân dân. Thứ hai tôi đã bố trí suốt đêm cứu người, dùng máy phát điện và đèn xe đảm bảo mỗi điểm cứu nạn đều có điện. Thứ ba chúng tôi cũng tổ chức nhân viên cấp cứu người bị thương.

Nghe Vương Trạch Vinh báo cáo như vậy, Uông Nhật Thần rất cao hứng mà nói:

- Đồng chí làm rất tốt. Phải tranh thủ từng giây cứu người.

Tổng bí thư cầm lấy máy nói với Vương Trạch Vinh:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, nhất định phải đặt công tác cứu người lên hàng đầu. Quân đội đang mau chóng sửa đường, tôi tin đồng chí có thể làm tốt công tác.
Bình Luận (0)
Comment