Quan Khí​

Chương 692

Vương Trạch Vinh từ Bắc Kinh về Thường Hồng liền quan sát tình hình tỉnh Giang Sơn. Lần này hắn biết nhiều việc ở tầm Trung ương. Sắp Đại hội, Uông Nhật Thần nếu không ra tay thì không có thời gian. Vương Trạch Vinh mỗi lần lên tỉnh đều quan sát Hồng Quân. Gần đây quan khí của Hồng Quân bắt đầu thay đổi. Hôm nay do Ủy ban nhân dân tỉnh tổ chức hội nghị, chủ đề là nghiên cứu công tác năm nay.

Vương Trạch Vinh phát hiện trong thời gian này chỉ cần hội nghị mà Hồng Quân tham gia thì Bí thư và Thị trưởng các thành phố đều đến tham gia đầy đủ.

Nhìn mọi người xung quanh, đặc biệt là nhìn Phùng Triêu Lâm rất chăm chú, Vương Trạch Vinh liền nở nụ cười.

Bây giờ Vương Trạch Vinh không muốn xen vào, hắn chỉ đứng ngoài xin quan trường tỉnh Giang Sơn thay đổi.

Hồng Quân ngồi trên nói, Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí của y đang tản mát rất nhanh. Vương Trạch Vinh biết Hồng Quân có vẻ không biết tình hình của chính mình. Y ngồi đó nghiêm túc phê bình một vài cơ quan. Quan chức bị y phê bình đều mặt mày ủ rũ, đứng ngồi không yên.

Hội nghị gần đây Uông Nhật Thần rất ít tham gia, các cán bộ tỉnh Giang Sơn càng lúc càng cảm thấy Uông lui Hồng lên sẽ lập tức diễn ra. Nhiều người bên tổ chức thầm phân tích sau khi Uông Nhật Thần lui, quan trường tỉnh Giang Sơn sẽ thay đổi về chất. Uông hệ không có một nhân vật mạnh mẽ nào thì chỉ cần Uông Nhật Thần lui, Hồng Quân lên thì tỉnh Giang Sơn ít nhất trong bốn năm sẽ do Hồng Quân khống chế. DÙ là một chủ tịch tỉnh tới thì lực lượng của Hồng hệ ở tỉnh Giang Sơn cũng không thể bị ngăn cản. Cán bộ tỉnh Giang Sơn một lần nữa cảm thấy cần chọn lại đội ngũ.

Quan chức bây giờ nếu có thể dựa vào Hồng Quân thì rất vui sướng.

Tình hình Thường Hồng cũng có chút biến hoá, tuy nói địa vị của Vương Trạch Vinh không thể thay thế, nhưng đám người do Phùng Triêu Lâm cầm đầu đang thầm mở rộng thế lực.

Phùng Triêu Lâm biết Vương Trạch Vinh được Tổng bí thư coi trọng nên không thể nào thay thế Vương Trạch Vinh. Nếu không thể thay thế Vương Trạch Vinh thì sẽ dùng biện pháp khác. Phùng Triêu Lâm lần trước đã đề nghị Hồng Quân điều Vương Trạch Vinh ra khỏi Thường Hồng thì bị mắng một trận. TỪ đó về sau y liền nghiêm chỉnh hơn. Biết Hồng Quân hy vọng mình đạt thành tích ở Thường Hồng. Nếu mình không thể hiện thì tiền đồ của mình coi như xong. Vì việc này y đã suy nghĩ vài ngày, cuối cùng có một suy nghĩ khá tốt. Chỉ cần Hồng Quân lên chức, mình triển khai công tác ở Thường Hồng sẽ dễ dàng hơn.

Phùng Triêu Lâm bây giờ hy vọng nhất là ngang hàng với Vương Trạch Vinh, mục đích của y chính là nắm được nửa quyền lên tiếng. Có khi y suy nghĩ cho dù Vương Trạch Vinh vẫn là Bí thư thị ủy, mình có Chủ tịch tỉnh Hồng ủng hộ thì làm Vương Trạch Vinh mất quyền cũng không phải không thể.

Bây giờ Hồng Quân làm Bí thư, mình chỉ cần được Hồng Quân ủng hộ thì khiến Vương Trạch Vinh mất quyền lực sẽ dễ hơn.

- Bí thư Vương, tôi thấy Thị trưởng Phùng dẫn theo Bí thư Triệu lên chỗ chủ tịch tỉnh.

Tô Hành Chỉ ngồi trong xe và nói với Vương Trạch Vinh. Tô Hành Chỉ là thư ký của Vương Trạch Vinh nên rất chú ý động tĩnh các lãnh đạo Thường Hồng. Tô Hành Chỉ cũng lợi hại, thông qua một loạt hoạt động nên cả bên Đảng, chính quyền đều có người quan hệ tốt với y. Chỉ cần có tin đáng giá là y lập tức báo cáo với Vương Trạch Vinh.

Nghe Tô Hành Chỉ nói, Vương Trạch Vinh không biểu hiện gì. Tâm trạng các lãnh đạo Thường Hồng thì hắn hiểu. Dù mình được Tổng bí thư nói phải ở Thường Hồng vài năm, nhưng sau đây chỉ cần Hồng Quân làm Bí thư tỉnh ủy thì Thường Hồng không thể tiếp tục tình hình thế này. Có những người lập trước kém sẽ tìm con đường khác.

Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng, bây giờ là cơ hội để phân chia rõ từng người. Hắn biết bây giờ Uông Nhật Thần đã ra tay.

Nghe Triệu Lâm Phân quyết tâm theo Phùng Triêu Lâm, Vương Trạch Vinh nhíu mày. Con ả này đã đi đến đáy rồi. Huyện Hồng An bây giờ Triệu Lâm Phân không còn bao quyền lực, sau đó Vương Trạch Vinh cũng hiểu rõ nguyên nhân Triệu Lâm Phân phản bội là vì em trai mình, hắn liền thở dài một tiếng, cũng bớt hận cô ta hơn. Bây giờ lại nghe thấy cô ta theo sát Phùng Triêu Lâm như vậy, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ xem ra mình quá khoan dung rồi.

Lần này phải nhân cơ hội hạ tất cả kẻ cản đường, Vương Trạch Vinh hạ quyết tâm.

- Bí thư Vương, bây giờ có rảnh không, mọi người ngồi một chút?

Lý Hạ gọi tới.

Cuối năm trước Lý Hạ đã lên làm giám đốc Sở nông nghiệp, trên đầu y đã có chữ Uông. Là người Uông hệ và nghe thấy tin tức gần đây, y rất lo lắng. Y gọi tới là hy vọng biết tin tức nào đó từ Vương Trạch Vinh.

- Không vấn đề gì, anh bố trí.

Vương Trạch Vinh thấy mình bây giờ cũng không về Thường Hồng nên đồng ý lời mời.

Lý Hạ không mời ai khác, hai người ăn một lúc, Lý Hạ không nhịn được nói:

- Trạch Vinh, anh thấy tỉnh Giang Sơn sau đây sẽ như thế nào?

Đây là trọng tâm mà Lý Hạ mời Vương Trạch Vinh hôm nay. Chuyện Hồng Quân lên chức là quá rõ ràng, bọn họ lo lắng là rất bình thường. Vương Trạch Vinh muốn thử thách Lý Hạ một chút nên nói:

- Anh nói xem mình nghĩ thế nào?

Lý Hạ thở dài một tiếng:

- Sở nông nghiệp bây giờ đang dậy sóng. Anh biết đó, Hồng lên thì cục diện tỉnh Giang Sơn sẽ thay đổi về chất, tôi rất lo lắng.

- Mọi người đều cho rằng như vậy sao?

Vương Trạch Vinh cười nói.

Lý Hạ vẫn quan sát vẻ mặt Vương Trạch Vinh, nghe thấy thế liền động tâm. Y không tin lời này của Vương Trạch Vinh là tùy tiện. Nếu Vương Trạch Vinh nói ra thì trong đó nhất định có nội dung mà mình không biết.

- Có phải có tin gì đáng tin cậy không?

Lý Hạ bây giờ tự hỏi mình tốt xấu cũng coi như đi lại gần Vương Trạch Vinh nên trực tiếp nói.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- anh lo quá rồi đó, Bí thư Uông là người dễ dàng bỏ mọi thứ như vậy sao?

- Đúng thế.

Lý Hạ không hỏi chuyện này nữa. Y coi như hiểu rõ, tỉnh Giang Sơn không phải sẽ như mọi người vẫn nghĩ.

Lý Hạ cười khổ một tiếng rồi nói:

- Ai cũng biết tôi do Bí thư Uông đề bạt lên. Có nhiều kẻ cười tôi, cho rằng tôi sẽ làm giám đốc không được lâu.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Cứ yên tĩnh xem tình hình.

Vừa từ nhà hàng đi ra, Uông Phỉ gọi tới cho Vương Trạch Vinh:

- Vương ca, ông nội em bảo anh đến nhà nói chuyện.

Lần trước ở Bắc Kinh, Vương Trạch Vinh lấy lý do nói chuyện với Hạng Nam nên trốn Uông Phỉ. Sau khi về tỉnh Giang Sơn hắn cũng không liên lạc với Uông Phỉ.

Vương Trạch Vinh lập tức đến nhà Uông Nhật Thần.

Vừa vào cửa thì thấy Uông Phỉ đứng đó trốn. Một lần nữa nhìn vẻ u oán của Uông Phỉ, Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

- Bí thư Uông tìm anh?

Uông Phỉ nói:

- Vương ca, ông nội bảo anh đến thì vào thư phòng, ông có việc cần nói với anh.

Đi vào phòng Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh thấy ông đang viết thư pháp.

Vương Trạch Vinh lẳng lặng đứng đó xem Uông Nhật Thần viết chữ. Đây là lần đầu y thấy Uông Nhật Thần viết thư pháp. Thư pháp của ông rất tốt, làm Vương Trạch Vinh không ngờ là Uông Nhật Thần viết chữ Thể.

“Hài hòa” Uông Nhật Thần viết hai chữ này rồi dừng bút, cuối cùng nhìn chữ của mình mà nói:

- Chữ tôi viết thế nào?

- Đã đạt đến tinh túy của chữ thể.

Vương Trạch Vinh khen.

Uông Nhật Thần cười ha hả nói:

- Rất tốt, tặng cho cậu hai chữ này.

Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

- Vậy tốt quá, tôi nhất định sẽ treo trong thư phòng.

Uông Nhật Thần ra hiệu cho Vương Trạch Vinh ngồi xuống rồi nói:

- Ý của Tổng bí thư là muốn cậu phát triển tốt Thường Hồng, đây là Tổng bí thư rất tin tưởng cậu. Tôi cũng có hy vọng như vậy, bất cứ ai gây ảnh hưởng đến phát triển của Thường Hồng đều phải diệt trừ.

Vương Trạch Vinh trong lúc nhất thời không tìm ra được lời thích hợp vì biết Uông Nhật Thần còn có lời cần nói.

Quả nhiên Uông Nhật Thần nói tiếp:

- Tỉnh ủy rất coi trọng sự phát triển của Thường Hồng, lo lắng đến khó khăn của các đồng chí, Tỉnh ủy sắp tới sẽ điều chỉnh bộ máy Thường Hồng một chút. Tôi muốn nghe ý kiến của mọi người.

Sẽ động. Vương Trạch Vinh hiểu ý mà Uông Nhật Thần gọi mình tới. Ông muốn mình hoàn toàn khống chế Thường Hồng.

- Bí thư Uông, tôi xin báo cáo bộ máy lãnh đạo Thường Hồng với ngài.

Vương Trạch Vinh không thể nào nói rõ ràng mình muốn chỉnh ai tại Thường Hồng. Hắn chỉ có thể kể rõ tình hình bộ máy lãnh đạo Thường Hồng, để Uông Nhật Thần có thể hiểu rõ bộ máy lãnh đạo Thường Hồng.

Vương Trạch Vinh nói như vậy Uông Nhật Thần rõ ràng hài lòng. Là một Bí thư tỉnh ủy, ông không hy vọng người bên dưới đưa ra ý kiến cho mình làm theo.

Sau khi nghe xong Vương Trạch Vinh báo cáo, Uông Nhật Thần chỉ hai chữ trên bàn rồi nói:

- Thường Hồng phát triển không phải trong thời gian ngắn hoàn thành được, đây là một quá trình lâu dài. Trong quá trình này thì trọng trách của cậu rất lớn, nhất định phải chăm chú nghiên cứu hai chữ “Hài hòa”, chỉ có thể hiểu hai chữ này thì Thường Hồng mới có thể hình thành một bộ máy đoàn kết, một bộ máy có sức chiến đấu.

Vương Trạch Vinh nghe Uông Nhật Thần nói như vậy, hắn liền vui vẻ nói:

- Xin Bí thư Uông yên tâm, tôi nhất định đoàn kết bộ máy để phát triển Thường Hồng.
Bình Luận (0)
Comment