Quan Khí​

Chương 719

Lý Minh Cường đã bị khống chế. Nghe Mạnh Học Nam lẩm bẩm như vậy, Vương Trạch Vinh rất chấn động. Ở tình huống này mà y vẫn lo cho dân chúng, không nghĩ đến bản thân mình.

Bắt chặt tay Mạnh Học Nam, Vương Trạch Vinh nói:

- Anh nói thật cho tôi là mình có nhận hối lộ không?

- Tôi lấy tư cách Đảng và nhân cách chứng minh mình trong sạch.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Xin anh yên tâm, huyện Trạch Điền là huyện Trạch Điền của Đảng.

Vương Trạch Vinh nhìn Long Dũng Đình rồi nói

- Giao mấy người này cho Mạnh Học Nam, chúng ta về xã.

Long Dũng Đình đã trói đám cảnh sát lại. Bọn họ cũng đã nghe thấy nên vô cùng sợ hãi.

Tô Hành Chỉ nói:

- Bí thư, đây là địa bàn của Lỗ Hùng.

Y nhắc như vậy vì Lỗ Hùng kinh doanh huyện Trạch Điền lâu năm như vậy, chẳng may Lỗ Hùng liều chết thì hậu quả không lường được.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Anh yên tâm, huyện Trạch Điền không phải là của Lỗ Hùng, đó là của Trung Quốc. Bất cứ ai đối mặt với quốc gia thì đều không phải là gì cả.

Vương Trạch Vinh đã suy nghĩ kỹ, tuy nói huyện Trạch Điền là địa bàn của Lỗ Hùng nhưng các cán bộ được giáo dục nhiều như vậy thì sao dựa hết vào tên này. Lỗ Hùng dám làm càn như vậy là có chiếc da cọp mà thôi.

Vương Trạch Vinh rút điện thoại gọi cho bí thư đảng ủy cục Công an Hàn Chính Cương.

Lúc này Hàn Chính Cương đang xem văn bản, thấy Vương Trạch Vinh gọi tới liền giật mình vội vàng ngồi ngay ngắn. Sau khi Hàn Chính Cương bị Vương Trạch Vinh túm nhược điểm thì đã quyết tâm đi theo đối phương.

- Bí thư Vương có chỉ thị gì?

Hàn Chính Cương nói.

- Lão Hàn, hệ thống công an huyện Trạch Điền có thể tin không?

Nghe Vương Trạch Vinh hỏi hệ thống công an huyện Trạch Điền, Hàn Chính Cương đầu tiên là ngẩn ra, sau đó vội vàng nói:

- bí thư đảng ủy Công an huyện thì đã chết trọng động đất, chẳng qua Phó Trưởng phòng Quản Thuật có thể tin tưởng.

Vương Trạch Vinh nói:

- Thông báo với anh trước, bộ máy huyện Trạch Điền đã hoàn toàn hỏng, tôi đang ở huyện Trạch Điền.

Hàn Chính Cương vội vàng nói:

- Xin Bí thư Vương yên tâm, tôi lập tức gọi cho Quản Thuật.

Vương Trạch Vinh lại gọi cho Cục trưởng cục Công an Lô Ba và hỏi đối phương.

Lô Ba nghĩ Vương Trạch Vinh muốn động bộ máy lãnh đạo huyện Trạch Điền nên nói:

- Bí thư Vương, Phó Trưởng phòng Trương Tín Trung sẽ nghe lời.

Vương Trạch Vinh nói thẳng:

- Anh dẫn người đến huyện Trạch Điền ngay.

Cần dùng vũ lực, đây là suy nghĩ của Vương Trạch Vinh.

Nghĩ đến có quân đội đóng gần huyện Trạch Điền, Vương Trạch Vinh gọi cho Trương Chấn Trung, đối phương liền tỏ vẻ phối hợp ngay.

Lô Ba bỏ điện thoại xuống ngồi đó mà không nhúc nhích. Y biết huyện Trạch Điền sẽ xảy ra động đất. Cẩn thận mà nói Lô Ba có quan hệ tốt với Trưởng phòng Công an huyện Trạch Điền Lỗ Trường Sơn, Lỗ Trường Sơn cũng tỏ vẻ dựa vào y. Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, Lô Ba cảm thấy mình nên lựa chọn.

Cẩn thận nghĩ đến những khi Lỗ Trường Sơn lên thành phố, Lô Ba thở dài một tiếng thì thấy tuy có đi chơi cùng, chẳng qua cũng may không nhận hối lộ.

Có nên gọi cho Lỗ Trường Sơn không? Lô Ba vừa có suy nghĩ này lập tức phủ định ngay. Y biết tình hình của Lỗ Trường Sơn, Lỗ Trường Sơn là nhân vật thân tín của Lỗ Hùng, hắn do Lỗ Hùng một tay đưa lên. Bí thư Vương bây giờ rõ ràng muốn hạ Lỗ Hùng, thông báo Lỗ Trường Sơn thì đó là chống đối Bí thư Vương.

Lô Ba lau mồ hôi rồi gọi cho Trương Tín Trung.

Trương Tín Trung vẫn không thể tiến vào đoàn thể của Lỗ Hùng, chẳng qua năng lực của y rất mạnh.

Thấy Lô Ba gọi tới, Trương Tín Trung không hiểu là tình hình gì nhưng lại nghe Lô Ba trầm giọng nói:

- Trương Tín Trung, tôi hỏi anh, trong tay anh nắm giữ lực lượng như thế nào?

Trương Tín Trung ngẩn ra, chẳng qua y rất nhanh nói:

- Cục trưởng, đội cảnh sát hình sự nghe tôi.

- Anh nghe cho rõ, Bí thư thị ủy Vương đang ở huyện Trạch Điền, anh lập tức liên lạc với Bí thư Vương. Phải nghe Bí thư Vương chỉ huy, tuyệt đối giữ bí mật.

Lô Ba dập máy rồi bố trí người lập tức đến huyện Trạch Điền. Y biết Lỗ Hùng đã ở huyện Trạch Điền nhiều năm nên sợ xảy ra chuyện.

Hàn Chính Cương cũng bố trí như vậy. Hàn Chính Cương biết Quản Thuật, Quản Thuật vốn có chút quan hệ trong quân đội, là cấp trên đã yêu cầu nhất định phải bảo vệ hắn. Điều này khiến Quản Thuật rất nhàn ở Công an huyện, không ai dùng hắn, không ai động hắn.

Hàn Chính Cương có quan hệ tốt với Quản Thuật, chỉ là Hàn Chính Cương biết Lỗ Hùng có Phó chủ tịch tỉnh làm chỗ dựa nên không thể giúp. Bây giờ thì hay rồi, Vương Trạch Vinh muốn động Lỗ Hùng, theo Hàn Chính Cương nghĩ chỉ cần Vương Trạch Vinh quyết định thì dù Lỗ Hùng có Phó chủ tịch tỉnh làm chỗ dựa cũng sụp. Hàn Chính Cương gọi điện rồi nói:

- Lão Quản, cơ hội của ông tới.

Quản Thuật đang ngồi trong văn phòng đọc báo, nghe Hàn Chính Cương nói thế liền vội vàng nói:

- Xảy ra chuyện gì?

Hàn Chính Cương nói:

- Bí thư thị ủy Vương đang ở huyện Trạch Điền, có lẽ huyện Trạch Điền sẽ động đất. Anh phải chú ý.

Quản Thuật giật mình, y vội vàng nói:

- Lỗ Hùng sẽ ngã?

Y hỏi rất ngắn, Hàn Chính Cương nói:

- Nhớ kỹ, lần này không ai cứu được hắn, ông lập tức liên lạc với Bí thư Vương.

Hàn Chính Cương cho Quản Thuật số điện thoại của Vương Trạch Vinh.

Quản Thuật hưng phấn vỗ bàn, y biết cơ hội của mình đã tới.

Quản Thuật là người rất khôn khéo, y vẫn chú ý tình hình huyện Trạch Điền. Y xuất thân là quân đội nên khó chịu với Lỗ Hùng. Thấy huyện Trạch Điền biến thành thiên hạ của Lỗ Hùng, y cảm thấy mình không thể làm gì.

Quản Thuật mở két cạnh bàn rồi rút ra một túi tài liệu, sau đó y nhét vào trong cặp.

Quản Thuật cũng có mấy thân tín ở Công an huyện, đều là những người không được sử dụng. Quản Thuật lúc này lại không hẹn bọn họ mà lập tức gọi cho Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh lúc này đã đến chính quyền xã.

Trụ sở không có lãnh đạo nào mà chỉ có mấy cán bộ bình thường.

Thấy Vương Trạch Vinh đi tới, một nữ cán bộ trẻ tuổi nói:

- Các người tìm ai?

Vương Trạch Vinh nói:

- Tìm lãnh đạo của cô.

- Lãnh đạo còn chưa đến, buổi chiều đi.

Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền đoán lãnh đạo hôm nay đều lên huyện ăn đám cướu.

- Còn ai có thể làm chủ không?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Còn Đan Lệ Tiên phụ trách kế hoạch hóa gia đình vừa về.

- Đây là Bí thư thị ủy Vương, mau đi gọi Đan Lệ Tiên lại đây.

Tô Hành Chỉ nói.

- Bí thư thị ủy VƯơng.

Cô gái phản ứng hơi chậm vì không ngờ Bí thư thị ủy lại đến xã mình.

Cô ta vội vàng cầm điện thoại ấn mấy lần không được, lớn tiếng nói:

- Đan, Đan tỷ, mau đến văn phòng, nơi này có một người nói là Bí thư thị ủy Vương muốn gặp chị.

Đan Lệ Tiên vốn làm ở Huyện ủy nhưng con Lỗ Hùng muốn quan hệ với cô ta, cô ta chết cũng không nghe và bị điều đến xã này. Nếu không phải bố cô ta là cựu chủ tịch Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc thì có lẽ kết quả rất thảm.

Nghe thấy Bí thư thị ủy đến, Đan Lệ Tiên cười thầm trong lòng, một Bí thư thị ủy mà đến sẽ có rất nhiều người đi theo, sao lại một mình tới xã. Mặc dù nghĩ như vậy nhưng cô ta vẫn rất nhanh đến trụ sở.

Đan Lệ Tiên vốn công tác ở Huyện ủy nên đã thấy Vương Trạch Vinh trên Tv, lúc ấy còn tò mò vì Bí thư thị ủy trẻ tuổi.

Vừa vào cửa, Đan Lệ Tiên há hốc mồm vì thấy đó đúng là Bí thư thị ủy Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh thấy Đan Lệ Tiên đi vào liền tự mình đưa thẻ công tác cho Đan Lệ Tiên:

- Tôi là Vương Trạch Vinh.

Đan Lệ Tiên vội vàng nói:

- Bí thư Vương, trong huyện sao không thông báo ngài tới?

Vương Trạch Vinh xua tay nói:

- Cô nghe đây, nhà Mạnh Học Nam có mấy cảnh sát bị người của tôi bắt. Cô dẫn người khống chế bọn họ, cô có thể làm được không?

Đan Lệ Tiên lúc này đang rất mơ hồ, ngẩn ra nhìn Vương Trạch Vinh.

Đan Lệ Tiên coi như xác thân phận của Vương Trạch Vinh nên nói:

- Xin Bí thư Vương yên tâm, tôi sẽ bố trí, ai cũng không thể biết Bí thư Vương đã tới đây.

Thông minh, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng, người phụ nữ này có thể nhanh như vậy hiểu huyện nhất định sẽ thay đổi, là nhân tài.
Bình Luận (0)
Comment