Quan Khí​

Chương 820

Tư tưởng của Vương Trạch Vinh thay đổi lớn. Hắn quyết định phải đào tạo nhiều cán bộ có chính khí, quyết không thể chỉ có một số ít người như bây giờ.

Mang theo Đan Kiến Phương, Vương Trạch Vinh lên Tỉnh ủy. Thường Hồng khảo sát cán bộ xuất hiện tình hình như vậy, Vương Trạch Vinh biết mình cần có câu trả lời thuyết phục với Tỉnh ủy.

Trong văn phòng Lăng Vũ Trình, Lăng Vũ Trình chăm chú lắng nghe Vương Trạch Vinh và Đan Kiến Phương báo cáo, một lúc lâu không nói gì. Y đang nhíu mày, nói thật y không ngờ kết quả khảo sát lại là như vậy.

- Đồng chí Mạnh Học Nam là cán bộ xuất sắc của tỉnh, xuất hiện đánh giá như vậy là rất không thích hợp.

Đan Kiến Phương lần đầu ngồi nói chuyện thẳng với Bí thư tỉnh ủy như vậy nên có chút lo lắng.

Vương Trạch Vinh nói:

- Đợt khảo sát tiến hành rất khoa học.

Chỉ bản báo cáo trên bàn, Đan Kiến Phương nói:

- Chuyện của đồng chí Mạnh Học Nam đã nói rõ lần khảo sát này xuất hiện vấn đề.

Có lẽ thấy nói như vậy là không ổn đối với Vương Trạch Vinh, Đan Kiến Phương liền nói:

- Trạch Vinh, chuyện của Mạnh Học Nam là do cậu tự mình phát hiện ra, tỉnh cũng phái nhân viên kiểm tra thì thấy đồng chí này đúng là cán bộ Đảng viên xuất sắc. Bây giờ trên tỉnh vừa tuyên dương Mạnh Học Nam, sau đây sẽ là ưu tú của cả nước. Các đồng chí cũng biết bây giờ nếu như nói đồng chí này không làm tròn chức trách thì tỉnh nên làm như thế nào?

Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng, không thể làm gì khác là phân tích những gì mình hiểu với Lăng Vũ Trình.

Lăng Vũ Trình nghe Vương Trạch Vinh nói liền cầm cốc nước lên uống và không nói gì. Y cảm thấy Vương Trạch Vinh phân tích rất có lý, trong lòng cũng thầm than Mạnh Học Nam khác người.

Chẳng qua Lăng Vũ Trình bây giờ có chút khó xử, việc này sẽ làm khó tỉnh.

Vương Trạch Vinh nói:

- Bí thư Lăng, từ việc này tôi cảm thấy chúng ta khi khảo sát cán bộ còn tồn tại sơ hở. Khảo sát cán bộ ở nước ta thì đều là do cảm tính, việc này chúng ta trong lúc nhất thời không thể đổi, chỉ có thể tăng cường bồi dưỡng phẩm chất cán bộ.

Lăng Vũ Trình gật đầu nói:

- Chuyện của Mạnh Học Nam là trường hợp đặc biệt, tôi không hy vọng thấy việc này một lần nữa.

Đan Kiến Phương vội vàng nói:

- Bí thư Vương, việc này chúng tôi đã nghiêm túc kiểm tra thì thấy không có việc nào khác.

- Các đồng chí chuẩn bị làm như thế nào?

Lăng Vũ Trình nói.

- Bí thư Lăng, tôi nghĩ như thế này, Mạnh Học Nam nếu là điển hình của tỉnh, lần này sẽ không do Thường Hồng tiến hành khảo sát.

Lăng Vũ Trình nhìn Vương Trạch Vinh rồi gật đầu nói:

- Như vậy cũng tốt.

Vương Trạch Vinh còn nói thêm:

- Bí thư Lăng, tôi có một suy nghĩ, Thường Hồng bây giờ đang phát triển rất nhanh, việc giáo dục cán bộ đã là rất cấp bách, cũng càng thêm quan trọng. Đồng chí Mạnh Học Nam hoàn toàn có thể đến Ủy ban kỷ luật công tác.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Lăng Vũ Trình rất nhanh suy nghĩ đến tình hình Ủy ban kỷ luật Thường Hồng bây giờ. Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Thường Hồng là Mã Thu – người của Vương Khải Thần. Nếu đưa Mạnh Học Nam đến Ủy ban kỷ luật thì có phải là ảnh hưởng tới Vương Khải Thần không?

Nghĩ vậy nên Lăng Vũ Trình đành phải gật đầu nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, ý này của đồng chí rất tốt. Bây giờ không chỉ là Thường Hồng mà tỉnh Giang Sơn cũng tồn tại vấn đề này. Cán bộ tốt như Mạnh Học Nam mà đặt ở huyện sẽ không phù hợp. Tôi thấy điều đồng chí Mạnh Học Nam lên Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy công tác, phong phú thêm người của Ủy ban kỷ luật cũng tốt.

Vương Trạch Vinh vốn muốn đưa Mạnh Học Nam lên Ủy ban kỷ luật Thị ủy làm Phó chủ nhiệm, không ngờ Lăng Vũ Trình lại muốn điều Mạnh Học Nam lên tỉnh.

Nghĩ đến Mạnh Học Nam vào Ủy ban kỷ luật cũng là việc tốt, Vương Trạch Vinh không nói gì nữa.

Về Thường Hồng, Vương Trạch Vinh liền gọi Mạnh Học Nam tới văn phòng mình. Hắn dự định nói chuyện với Mạnh Học Nam một chút.

Một lần nữa nhìn quan khí của Mạnh Học Nam, Vương Trạch Vinh phát hiện chính khí của đối phương lại tăng lên không ít, nhìn quan khí của mình, hắn không khỏi đỏ mặt.

- Đồng chí Mạnh Học Nam, hôm nay tôi tìm anh là muốn nói chuyện một chút với anh.

Vương Trạch Vinh ngồi xuống đối diện với Mạnh Học Nam.

- Bí thư Vương, tôi biết trong lần khảo sát cán bộ này thì điểm của tôi không cao. Ngài muốn nói chuyện này với tôi?

Vương Trạch Vinh nhìn Mạnh Học Nam mà có chút khó hiểu. Y nếu biết khi khảo sát sẽ có vấn đề thì sao không nghĩ biện pháp tránh qua?

- Đúng thế, lần khảo sát này thì anh về cơ bản mới phù hợp với chức vụ.

Vương Trạch Vinh nhìn chằm chằm vào Mạnh Học Nam.

Kết quả Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên, Mạnh Học Nam không tỏ vẻ gì nhiều mà nói:

- Một người muốn hết lòng vì công việc thì khó tránh đắc tội với người, việc này tôi đã sớm nghĩ tới. Tôi chỉ muốn lấy trái tim công bình mà làm việc.

Vương Trạch Vinh giả vờ mất hứng mà nói:

- Đồng chí Mạnh Học Nam, thái độ này của anh là gì. Theo anh nói thì cán bộ khác không một lòng làm việc vì quần chúng nhân dân sao?

Mạnh Học Nam thấy mình nói hơi quá nên vội vàng nói:

- Tôi không nghĩ như vậy.

Có chút đau đầu.

Thấy Mạnh Học Nam như vậy, Vương Trạch Vinh đúng là mệt óc. Hắn thầm nói đây là mình, nếu là người khác thì sớm điều Mạnh Học Nam đi rồi.

- Đồng chí Mạnh Học Nam, anh có nghĩ rằng chúng ta là cán bộ, là một tập thể, phục vụ quần chúng nhân dân không phải chuyện của một hai người. Bởi vì trong tay chúng ta có quyền lực nên mới có trách nhiệm, anh nghĩ tới không? Nếu như anh mà khảo sát được đánh giá là không làm tròn chức trách thì tình hình sẽ như thế nào? Anh sẽ không còn cơ hội phục vụ quần chúng nhân dân.

- Tôi biết.

Mạnh Học Nam ngồi thẳng lưng mà nói.

Vương Trạch Vinh phát hiện khi Mạnh Học Nam nói câu này thì cả người tản ra chính khí. Qua đó Vương Trạch Vinh phát hiện chính khí của mình cũng tăng lên.

Thấy cảnh này, Vương Trạch Vinh có chút động tâm rồi nói:

- Đồng chí Mạnh Học Nam, chiều nay các Thường vụ thị ủy sẽ tổ chức cuộc học tập, tôi mời anh tới giảng cho mọi người một chút, nói Lời thề với Đảng là như thế nào.

Việc này quá lớn làm Mạnh Học Nam có chút sửng sốt, một lúc sau mới cười khổ nói:

- Bí thư Vương, ngài làm khó tôi. Tôi sao có thể giảng bài cho Lãnh đạo thị ủy?

Vương Trạch Vinh nói:

- Không phải là giảng bài, chỉ là cuộc tọa đàm mà thôi. Anh là ưu tú mà Tỉnh ủy biểu dương, anh nói về suy nghĩ của mình đối với Đảng viên và Lời thề với Đảng.

Đây là suy nghĩ mới có của Vương Trạch Vinh, hôm nay vốn là do hắn nói, bây giờ hắn liền giao cho Mạnh Học Nam nói. Dù sao thời gian trước thông qua báo cáo của Mạnh Học Nam có thể thấy y biết nói chuyện, chắc không có vấn đề gì.

Mạnh Học Nam nghe thấy chỉ là hội đàm nên thở dài một tiếng. Nói thật hôm nay y nhận được thông báo thì sớm có chuẩn bị tâm lý, lần này khi thành phố khảo sát cán bộ, y biết mình đắc tội không ít người, cũng nghe thấy một vài tin tức nói nhân viên bên dưới hợp lại và muốn làm mình mất chức. Nói thật y cũng từng có suy nghĩ mình một lòng phục vụ quần chúng nhân dân, một lòng vì công việc, kết quả cũng không được ai giải thích. Sau này y suy nghĩ cẩn thận, việc này mình làm không hề sai. Đương nhiên Mạnh Học Nam còn có một suy nghĩ, y cảm thấy Bí thư thị ủy Vương Trạch Vinh không phải người bình thường, nhất định sẽ hiểu cho mình.

Trước khi đến Mạnh Học Nam nghĩ sẽ bị Vương Trạch Vinh phê bình rồi bỏ qua. Bây giờ lại xuất hiện một chuyện làm y khó xử, Vương Trạch Vinh không ngờ bảo mình đi giảng bài cho các Thường vụ thị ủy.

Nhìn một chút Vương Trạch Vinh, Mạnh Học Nam có chút cảm động. Y biết Bí thư Vương đang che chở cho mình, trong lòng y càng thêm tin tưởng vào suy nghĩ của mình.

Vương Trạch Vinh lúc này có chút giật mình. Hắn phát hiện từ người Mạnh Học Nam phát ra rất nhiều chính khí. Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí của mình biến hoá một chút.

Nhìn quan khí của mình, Vương Trạch Vinh có chút giật mình phát hiện là chính khí của mình tăng lên nhiều.

Chính khí tăng lên làm tư tưởng biến hoá, cảm giác một lòng phục vụ quần chúng nhân dân, cảm giác trách nhiệm càng tăng lên.

Vương Trạch Vinh càng kiên định với suy nghĩ rèn luyện phẩm chất của mình, suy nghĩ đề cao năng lực lãnh đạo của mình, làm mình không ngừng tiến bộ, làm cho cuộc sống quần chúng nhân dân tăng lên.
Bình Luận (0)
Comment